Thứ Ba, 11 tháng 10, 2016

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 22

Đề án khảo sát của hải quân đại úy Võ Hoàng Nam nộp lên cho Ngô Đình Nhu lần thứ hai mang tính khả thi hơn nhiều so với lần thứ nhất, dù các yêu cầu cho việc chuẩn bị nhiều hơn gần gấp rưỡi so với trước. Việc yêu cầu sử dụng thiết bị lặn hai người đã được thay đổi bằng tên thiết bị B -17 X của hãng Nagano - Nhật Bản và Nhu đã phải dừng lại tại đó khiến cho bác sĩ Tuyến tốn mất gần hơn tuần lễ để làm rõ chi tiết này. Giờ đây, trên bàn làm việc của ông cố vấn chính trị Việt Nam Cộng Hòa là báo trình của Tuyến cho biết Nagano vốn là hãng sản xuất vỏ bề mặt đồng thời lắp ráp cho các tàu ngầm bỏ túi lớp A của Nhật Bản trong chiến tranh thế giới thứ hai. Sau khi Nhật Bản đầu hàng, Nagano chuyển sang sản xuất các thiết bị lặn dân sự phục vụ khảo sát biển và máy lặn B -17 X chính là thiết bị lặn thừa hưởng lợi thế của những tàu ngầm bỏ túi trước đây về độ sâu nhưng tốc độ lại bị hạn chế và khó khăn khi di chuyển nên chỉ còn thích hợp với những cuộc khảo sát ngắn ngày... Tóm lại, đọc báo trình " chê nhiều hơn khen" này của Tuyến xong thì không còn ai muốn sử dụng loại thiết bị này nữa, điều đó khiến Nhu thú vị...Ông cố vấn chính trị đánh dấu " thuận" vào bản đề án của Hoàng Nam tại cụm chi tiết " thiết bị - phương tiện khảo sát" ... Kế tiếp là kế hoạch khảo sát mà theo đó, mỗi chuyến sẽ kéo dài mười ngày liên tục với thời gian di chuyển - nghỉ ngơi giữa hai chuyến là năm ngày. Công việc khảo sát sẽ được tiến hành từ sau mười rằm tháng Giếng cho đến hết tháng Năm âm lịch và xét theo yêu cầu kết hợp giữa việc khảo sát với việc huấn luyện - sử dụng các toán biệt hải theo đúng với lịch biểu thời tiết biển thì hoàn toàn hợp lý đồng thời đảm bảo bí mật cho nên dù không vừa ý, Nhu cũng buộc phải chấp nhận...
- Trình ông cố vấn, đại úy Thanh Tùng cầu kiến! - tiếng viên sĩ quan trực lễ tân vẳng ra từ intercom.
Nhu liếc nhìn mớ hồ sơ trên bàn làm việc rồi vừa gấp chiếc bìa hồ sơ công vụ khảo sát của Hoàng Nam lại, vừa bấm nút trả lời :
- Cho ông ta vô!
" Xem ra gã Mai đen này biết xoay sở lắm. Mình biết tỏng nguyên nhân xin đi Vạn Tượng của hắn rồi. Từ khi bộ nội vụ chuyển hắn sang bên ni, mần chi còn cơ hội để mà ăn hối lộ nữa? Sau vụ tấm bản đồ, ít nhiều chi thì hắn cũng có chút công, nhưng theo bảng đánh giá sĩ quan thì không thăng thiếu tá được, mà giữ lại hóa ra khiến cho cả mình lẫn hắn khó chịu" - Nhu vừa lật hồ sơ cá nhân kèm tờ trình bổ nhiệm Mai đen của bộ Ngoại giao, tờ trình chuyển ngạch của bộ Nội vụ kèm chữ ký đề đạt của sở nghiên cứu Chính trị - Xã hội vừa thầm nghĩ - " Hắn là một sĩ quan có năng lực nhưng tính tham lam, trung thành nhưng cơ hội. Vạn Tượng tuy là nơi có nhiều cơ hội kinh doanh, nhưng cũng là nhiệt biểu của chính trị Đông Nam Á, và đang là vũ đài của điệp viên Pháp, Mỹ và Bắc Việt. Có người như hắn ở chỗ nớ cũng tốt, nhưng phải cột hắn vô sự tồn vong của chính thể mà gia đình mình đứng đầu".
- Trình diện ông cố vấn - Mai đen gọn gàng trong bộ veste đen nhưng vẫn chập gót chân theo như điều lệnh trước bàn làm việc của Nhu.
- Đại úy ngồi đi! - Nhu cười nhẹ, sửa lại kính lão - Tôi còn muốn hỏi đại úy vài câu trước khi thuận điều chuyển đại úy sang nớ.
- Xin ông cố vấn dạy bảo cho - Mai đen đáp với giọng hồi hộp.
- Cũng chả có chi quá quan trọng mô - Nhu hài lòng gật đầu - Bộ veste này đậm màu quá, khi hội kiến ai vào ban ngày như lúc ni, đại úy cần chọn veste màu sáng hơn, màu tối chỉ thích hợp cho dạ tiệc.
Mai đen hiểu ngay ý của ông cố vấn muốn nói " Anh chưa đủ hiểu biết cho công việc của một nhà ngoại giao", nhưng viên đại úy mau chóng trấn tĩnh lại để không buột miệng nói câu " Thật tình tôi cũng không muốn làm ngoại giao, thưa ông cố vấn" và cố đóng kịch bằng vẻ ngượng ngùng, bẽn lẽn cúi đầu :
- Xin ông cố vấn lượng thứ cho sơ xuất này!
- Tôi đã bảo là chẳng chi mô cả - Nhu cười khanh khách - Chỉ vì nghề ngoại giao đòi hỏi bản lĩnh để chịu đựng sự bó buộc của hình thức và cười thật tươi trong khi mình đang buồn. Nhà ngoại giao là diện mạo của quốc gia ở ngoại quốc mà.
- Dạ, tôi xin cố gắng.
- Bác sĩ Tuyến đã nói cho đại úy biết về nhiệm vụ ở Vạn Tượng chưa?
- Trình ông cố vấn, bác sĩ Tuyến trao cho tôi nhiệm vụ gồm các điểm sau : Thứ nhất, sưu tầm về tình hình xâm nhập của Bắc Việt. Thứ hai, sưu tầm về tình hình ba phái của chính phủ Lào. Thứ ba, củng cố quan hệ giữa Việt Nam cộng hòa với Lào nhằm yêu cầu họ ngăn chặn điều thứ nhất. Thứ tư, bảo mật cho an ninh tòa đại sứ.
- Tốt, bác sĩ Tuyến đã đánh giá rất cao kinh nghiệm phản gián của đại úy khi đặt mục tiêu bảo vệ an ninh tòa đại sứ ở vị trí thứ tư - Nhu gật đầu - Chừ tôi trao riêng cho đại úy một nhiệm vụ song hành với nhiệm vụ bốn điểm mà bác sĩ Tuyến đã trao. Nhiệm vụ ni khá quan trọng vì ...nó ảnh hưởng đến quyền tự quyết của Việt Nam Cộng hòa trước lân bang.
- Xin chờ lệnh ông cố vấn - Mai đen nghiêng người.
- Đại úy hãy bảo vệ an toàn tuyệt đối cho việc chuyển vận hàng hóa của hãng hàng không thương mại Lào cho dù nớ là những chuyến bay nội địa. Ông Francisci[1], giám đốc hãng hàng không sẽ gặp đại úy để trình lịch chuyển vận...
- Trình ông cố vấn - Mai đen lạnh người khi nghe đến cái tên vừa được đề cập. Hơn ai hết, Mai đen hiểu nhiệm vụ vừa được trao chính là sợi dây cột cổ tính mạng mình với gia đình tổng thống - Có nên chăng can dự vào hoạt động của hãng hàng không thương mại Lào trong khi đó là việc của nhà chức trách sở tại, hơn nữa kinh phí cho việc này e là...
- Chính ông Fransisi đã gửi gắm sự an toàn về hoạt động và lợi nhuận của hãng hàng không ni với cá nhân tôi - Nhu nói bằng giọng ôn tồn nhưng kiên quyết - Răng tôi có thể phụ bạc niềm tin của ông ta , trong khi kinh phí của hoạt động ni sẽ do ông ta trù liệu? Mong là đại úy sẽ không phụ ủy nhiệm của tôi...
Mai đen cố gắng giữ cho hai chân mình không run, đứng dậy và cúi đầu về phía Nhu :
- Tuân lệnh ông cố vấn! Tôi xin hứa sẽ hết lòng phụng sự quốc gia.
Nhu cười hài lòng : - Chúng ta có một trạm liên lạc ở ngay Paksé. Mỗi tuần sẽ có chỉ lệnh thích hợp với nhiệm vụ mà tôi trao cho đại úy qua vô tuyến điện. Chừ đại úy có thể lui.
- Cáo biệt ông cố vấn! - Mai đen vẫn vừa cúi đầu thật sâu, vừa lùi dần ra cửa. Khi qua cửa văn phòng, viên sĩ quan trực lễ phép yêu cầu Mai đen nộp lại thẻ thông hành màu vàng để "hoàn tất hồ sơ". " Vậy là mình bị loại trừ thật sự" - Mai đen choáng váng, nén giận để trao lại tấm thông hành - " Bạc bẽo thế đấy. Nếu có vật đổi sao dời, mình cũng không chạy thoát được cái trách nhiệm pháp luật khi làm người điều hành đường dây kinh doanh ma túy của gia đình tổng thống"...
Còn lại một mình trong phòng, Ngô Đình Nhu phê vào văn bản đệ trình của Trần Kim Tuyến : " Thuận theo tờ trình về nhiệm sở mới với đại úy Nguyễn Thanh Tùng. Thăng thiếu tá nhiệm chức[2]cho đương sự và bổ nhiệm trưởng phòng an ninh tại tòa đại sứ Việt Nam Cộng hòa ở Vạn Tượng, vương quốc Lào" rồi đóng hồ sơ lại...
*
- Em không tài nào hiểu được ý ông - Nhất Mỹ lăc đầu, nói với Trần Kim Tuyến - Bây giờ thì em lại phải vận động Tam Long lo cung cấp máy lặn B - 17 X cho Hoàng Nam hay sao?
- Đấy là cách nắm trọn chi tiết chi tiết diễn tiến của công vụ biệt phái - Tuyến đáp vẻ hờ hững.
- Như em đã nói với ông, mục tiêu của em là lấy lại con kỳ lân ngọc - Nhất Mỹ hơi cao giọng - Em đã cung cấp cho ông những gì ông cần chỉ để giúp em có cơ hội tiếp cận nó.
- Đúng hơn, cô cung cấp cho ông cố vấn Nhu những gì ông ta quan tâm vừa đủ để ông ta từng bước một đi đến quyết định phiêu lưu - Tuyến bật cười - Nói thật cô đừng giận, giữa dữ kiện hiện có so với sự kiện thực tế vốn có khoảng cách rất xa vời. Nếu không thì người ta đã chẳng phải dạy trẻ con môn toán.
- Ông không tin vào điều em đã nói sao? - Nhất Mỹ hơi xẵng giọng.
- Nói không tin thì không đúng - Tuyến cẩn trọng tìm từ diễn giải - Nhưng... Tôi chưa thể tin hoàn toàn, vì bức tường sau lưng cô không chỉ có cái tên của gia tộc Cần Trì...
- Ông muốn nói đến cục phòng vệ Nhật? - Nhất Mỹ nhìn thẳng vào mắt người đối diện - Vậy sao ông không nói thẳng ra điều ấy? Chả lẽ tên các cơ quan đặc biệt là vấn đề kiêng kỵ ở Nam Việt Nam sao? Hay ông ngại mình phát âm những cái tên ấy không chính xác?
- Không phải kiêng kỵ hay có gì tế nhị trong phát âm tên những cơ quan ấy, vì tất cả toàn viết tắt thôi- Tuyến nhún vai - Vấn đề là đã đến lúc nói ra chưa ...
- Theo em thì ông không cân nhắc việc nói ra hay chưa, mà đang cân nhắc chuyện phải nói ra điều mình suy nghĩ hay chỉ nên quanh co ở những gì mình nghe thấy như dự tính của những kẻ chết nhát...
- Kẻ chết nhát này biết suy nghĩ đấy, thưa cô - Tuyến cười với vẻ thú vị.
- Thường thì suy nghĩ của những kẻ hèn nhát đồng hành với suy nghĩ của kẻ bất lương - Nhất Mỹ hơi trề môi dưới biểu lộ khinh thị - Tham sống vì bản thân mình vốn là thuộc tính của con người, nhưng mục đích chết mới chính là lằn ranh để phân biệt hơn kém, thưa ông giám đốc.
- Hơn hay kém khi lượng giá một con người sẽ vẫn cứ là đại lượng biến thiên - Tuyến nghiêm giọng - Tôi chỉ có thể bảo với cô rằng : mục tiêu của cô và mục tiêu của bức tường sau lưng cô có khi sẽ không đồng nhất. Cô vì con kỳ lân ngọc và họ cũng thế, điều ấy đã quá rõ. Nhưng khi chưa có điều kiện để thu hồi vật đó thì cô nghĩ họ sẽ thiếu thực tế đến mức để cô mãi chờ ở đây à? Không đâu, cô Nhất Mỹ ạ! Chắc chắn họ sẽ yêu cầu cô theo sát công vụ biệt phái nọ của hải quân đại úy Hoàng Nam. Dù mục đích của việc họ muốn cô làm có thể được giải thích cả theo nghĩa chính trị lẫn kinh tế hay chi chi đi nữa thì...thực sự vẫn là chính cô phải tham gia. Ở Việt Nam chúng tôi có câu ngạn ngữ " Muốn ăn phải lăn vào bếp", với lợi ích của xứ Phù Tang trong vụ này, tôi chỉ là người dọn dẹp bếp và chuẩn bị gia vị thôi. Chính cô sẽ phải đứng nấu đấy...
Những lời của Tuyến như những tiếng súng chát chúa bắn vào tâm trí Nhất Mỹ. Cô gái trẻ hiểu tính thực tế của những lời mà với người "ngoại đạo" thì nghe có vẻ rất lý thuyết kia của ông trùm mật vụ Nam Việt. Nếu ở một thời điểm nào đó, có lẽ chính Nhất Mỹ sẽ cúi chào Tuyến và nói ra sự thật mà cô đang nắm giữ về con kỳ lân ngọc để có một sự hợp tác thành thật giữa hai người. Nhưng Nhất Mỹ lại không thể nói ra điều ấy cũng chính vì danh dự dòng họ và quyền lợi quốc gia Nhật Bản... Cô đại diện của văn phòng thương mại Đông Kinh lặng lẽ thở dài, chép miệng :
- Em sẽ điện gấp thỉnh thị thượng cấp về yêu cầu này. Nhưng loại máy lặn tân kỳ B -17 X thì chắc chắn không được rồi... Em chỉ có thể nhập cảng để cho thuê loại tàu lặn lớp A thôi...
- Việc ấy do phía bên cô quyết định, tôi không dám can dự vào - Tuyến xua tay.
- Nhưng như em đã nói với ông về mục đích chính của em : tượng con kỳ lân bằng ngọc do Cần Trì Trực Mâu tạo tác. Nó vẫn đang nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của ông cố vấn Ngô Đình Nhu trong dinh Độc lập. Nghĩa là trận tuyến chính không phải trên biển Nha Trang mà chính là ngay tại Sài Gòn này.
- Khi đã có người biết về vị trí hiện diện của nó, thì có nghĩa là nó có khả năng thất lạc - Tuyến cười xòa - Cô nên kiên trì đợi chờ, vì tượng kỳ lân nọ chỉ có thể di chuyển trong phạm vi mà tôi đã xác định. Bởi vì với ông Nhu, nó không có ý nghĩa vật lưu niệm để có thể công khai trưng bày trang trí trong dinh...
*
Có những sự ngẫu nhiên thú vị trong cuộc sống và khi xảy đến kết quả, lại được xem là tất yếu. Ngay trong lúc Tuyến đang ngồi trò chuyện cùng Nhất Mỹ thì ngay tại quầy cà phê trong phòng VIP của phi trường Tân Sơn Nhất, Lê Thúy lại đang ngồi cùng Phùng Lệ Thy... Cả hai hẹn nhau uống tách cà phê chia tay trước khi phi cơ của hãng PanAm lộ trình Sài Gòn - Đài Loan cất cánh một giờ và Lê Thúy đã sử dụng đặc quyền của phụ tá giám đốc nha an ninh quân đội để cả hai thưởng thức cà phê trong không khí riêng tư ấm cúng này. Ấy vậy mà suốt nửa giờ qua, họ không nói chi với nhau mà cũng chẳng ngắm nhìn nhau, chỉ lặng lẽ nhìn từng giọt cà phê trong phin rơi xuống. Từng giọt, từng giọt rơi...cho đến khi chẳng còn một giọt nào và những sợi khói mong manh dần tan biến khỏi hai chiếc phin cho thấy cà phê trong cốc đã bắt đầu nguội lạnh...
Cuối cùng, Phùng Lệ Thy cũng nhoẻn miệng cười khi thấy Lê Thúy nhấc chiếc phin khỏi cốc cà phê pha lê của cô ta và mở nắp hộp đường...
- Xin ông để em tự nhiên. Em thích uống cà phê đắng...
- Cô có còn quay lại Sài Gòn không? - Lê Thúy gật đầu, đẩy cốc cà phê lại cho Lệ Thy.
- Trong khoảng một năm....hay một năm rưỡi chưa biết được - vị đại diện của Minh Báo Đài Loan nói với vẻ buồn buồn - Nhiều khi còn tùy vào diễn tiến của tình hình.
- Tình hình nào cơ? - Lê Thúy nhíu mày.
- Ông hỏi em, em hỏi ai để có câu trả lời bây giờ? - Lệ Thy phá lên cười như nắc nẻ - Riêng với cá nhân em thì đành phải xem thời hạn trục xuất khỏi Việt Nam Cộng hòa dành cho ký giả ngoại quốc như là thời hạn xa ông vậy. Chí ít, em không muốn bác sĩ Tuyến bị chạm tự ái nghề nghiệp.
- Xa tôi? Hay xa công việc ở Sài Gòn này? - Lê Thúy cũng cười nhẹ và hỏi lại đầy ý nghĩa.
- Ông có thể đặt cho mình ranh giới giữa tình cảm và lý trí trong trách nhiệm nghề nghiệp sao? - Lệ Thy lắc đầu - Em không thể làm được điều đó... Và có lẽ, chúng ta cũng phải xa nhau từ điểm ấy.
- Chúng ta có gần nhau bao giờ đâu mà xa? - Lê Thúy khôi hài, nâng cốc cà phê, nhấp từng ngụm nhỏ - Cô vẫn cứ chờ trăng dưới mái lầu tây, còn tôi thì vẫn đi công vụ nên chưa thể nào ghé lại...
Dường như việc nhắc lại điển tích Tây Sương Ký mà cả hai đã dùng khi gặp nhau lần đầu ở cà phê mái hiên khách sạn Continental lại khiến cho nữ ký giả Minh Báo động lòng. Lệ Thy cắn nhẹ môi :
- Có lẽ em đã làm cho ông đề phòng từ ngày đó...
- Đề phòng à? - Thúy ngạc nhiên - Sao lại phải đề phòng cô?
- Nếu không phải thế, thì sao bác sĩ Tuyến lại có thể yêu cầu em ra đi như thế này? - Lệ Thy trách - Ông Tuyến nói ông ta làm thế vì ông mà.
- Tôi đồng ý là anh Tuyến đưa ra đề nghị ấy có vì nghĩ đến lợi ích cá nhân tôi, nhưng hẳn cô cũng hiểu là lợi ích ấy rất nhỏ so với dự tính của anh ấy. Thiết nghĩ với vị thế là người trong cuộc, lại thông minh và sắc sảo hơn người như cô thì thừa hiểu điều ấy chứ...
- Tất nhiên em hiểu - Lệ Thy gật đầu - Nhưng về tình cảm, em muốn ông trả lời thành thật một câu hỏi.
- Còn tùy câu hỏi ấy như thế nào! - Lê Thúy hóm hỉnh - Và để cho cô không mất thời gian, xin nói rõ rằng đừng hỏi tôi có bị chứng đồng tính luyến ái không đấy nhé.
- Ồ! Em không phí thời gian cho câu hỏi vô bổ ấy đâu - Lệ Thy cười vang - Nhưng câu hỏi của em cũng là về tình trạng luyến ái đấy. Ông trả lời thành thật được không?
- Được! - Thúy nheo mắt.
- Ông có thấy yên tâm khi không phải gặp em trong vòng hơn một năm sắp tới không?
Rõ ràng câu hỏi này khiến Thúy bất ngờ. Anh cố tìm một câu trả lời thích hợp : - Tôi...biết nói với cô như thế nào nhỉ... Tôi sẽ rất nhớ cô trong thời gian tới...
- Nhưng ông lại sẽ đề phòng mỗi lần phải giáp mặt riêng em - Lệ Thy tinh nghịch ngắt ngang.
- Về ý thức trách nhiệm với công việc thì đúng thật - Thúy cười.
Lệ Thy đáp trả bằng một cái nheo mắt gợi tình :
- Em đang nói về những xúc cảm cá nhân của ông, nên sao lại dùng chữ " sợ" được...
Cả hai bật cười giòn... Lệ Thy nâng cốc cà phê của mình lên, Thúy chau mày : - Cà phê của cô lạnh mất rồi. Để tôi gọi nước sôi làm nóng...
- Không cần - Lệ Thy nói với vẻ bồi hồi - Hãy để cho em uống hết nó thay lời xin lỗi vì đã nghĩ đến ông vì công việc trước khi nghĩ đến tình cảm.
Dứt lời, Lệ Thy uống cạn cốc cà phê lạnh không đường như thể học trò chịu phạt. Vị đắng khiến Lệ Thy thẫn người ra trong khoảnh khắc và như hòa tan đi vẻ kiêu kỳ sắc sảo luôn hiện trên mặt cô ta bao lâu nay để chỉ còn giữ lại nét dịu dàng xen lẫn ngượng ngùng khi lần đầu hẹn hò với bạn trai thời trung học...
- Em muốn xin ông một món quà - Lệ Thy nói với giọng run run - Để em còn có gì để nhớ...
- Tôi... Cũng còn tùy cô thích quà gì - Thúy lúng túng.
- Rõ ràng ông vẫn cứ nghĩ đến chuyện phải đề phòng em - Lệ Thy cười mà nước mắt ứa ra - Lắm lúc em tự hỏi ông là ai mà cứ luôn phải đề phòng tất cả mọi người xung quanh như vậy. Em không xin của ông cái gì quá đáng đâu.
- Nhưng cô muốn tôi tặng vật gì mới được?
- Ông cho em xin cái này nhé - Lệ Thy nhẹ nhàng nhấc chiếc mũ kê -pi của Thúy đang đặt trên lưng dựa của chiếc ghế mây bên cạnh mình - Em nhìn nó sẽ nhớ đến ông, một người hiện diện với lý trí...Xin ông ký tặng em!
Lê Thúy im lặng hồi lâu rồi lật chiếc mũ kê -pi, ghi lời đề tặng và ký vào trên lớp lụa phía trong mũ... Đã có tiếng loa thông báo về chuyến bay của Lệ Thy... Lệ Thy tần ngần đứng dậy, nhìn Lê Thúy thầm nghĩ " Nghĩa là anh ấy sợ không đứng vững trước mình. Như vậy thì về tình cảm, rõ ràng mình không thất bại"...
- Cho phép tôi tiễn cô ra máy bay - Lê Thúy đứng dậy, với tay xách chiếc va ly to kềnh của cô gái mà đầu căng ra bởi tín hiệu báo nguy vừa được Lệ Thy vô tình tiết lộ "Lắm lúc em tự hỏi ông là ai mà cứ luôn phải đề phòng tất cả mọi người xung quanh như vậy.” Đúng là nhận xét của dân nhà nghề. Và xung quanh Lê Thúy lúc này, không chỉ có Lệ Thy là dân nhà nghề để có suy nghĩ đó. Nếu Lệ Thy đã bất chợt nói ra điều đó vì tình cảm với anh, thì chắc chắn cũng có rất nhiều người có suy nghĩ như cô ta, nhưng lý trí của họ bảo rằng " Hãy im lặng"...



[1] Bonneaventure Francisci - dân Pháp gốc đảo Corse, giám đốc Hãng hàng không thương mại Lào cho đến năm 1965.
[2] Hàm sĩ quan từ cấp tá đến cấp tướng của chế độ cũ có hai trạng thái cấp bậc : nhiệm chức ( mang cấp bậc đó vì chức vụ đảm nhiệm) và thực thụ ( mang cấp bậc đó chính thức). Do chức vụ mà Mai đen đảm nhiệm ở Vạn Tượng tương đương với cấp bậc thiếu tá an ninh, nên chỉ nhận cấp bậc thiếu tá nhiệm chức.

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 21

- Anh thử cho tôi một lời giải thích về việc hôm nay xem nào !- Bác sĩ Trần Kim Tuyến vừa ngồi vào phía sau chiếc Mustang của Mai đen, vừa hỏi.
Mai đen im lặng. Viên đại úy hiểu rằng Tuyến hỏi chỉ để xem mình có trả lời đúng với sự thật những điều mà ông ta biết hay không, nhưng khổ mỗi điều là từ khi bị bắt quả tang ngồi trong bàn tiệc đến giờ, Mai đen vẫn chưa thể nào hiểu được hành động kỳ lạ của ông trùm mật vụ Nam Việt thực sự nhằm mục đích gì. Vì lẽ đó, nếu nói toạc tất cả sự thật thì cầm chắc với việc vào P 42 nằm chung với những phần tử phiến nghịch hồi tháng 11 năm trước, mà nếu im lặng không nói gì thì chưa chắc sẽ được Tuyến đối xử nhẹ nhàng hơn...
- Thưa bác sĩ...- Mai đen thăm dò - Tôi...
- Không phải lúc thăm khám chữa bệnh cho anh - Tuyến xẵng giọng - Trả lời tôi mau!
- Thưa ông giám đốc... - Mai đen vội thay đổi danh xưng - Ông cần tôi giải thích về việc gì ạ?
- Về việc anh có mặt tại đây với hải quân đại úy Võ Hoàng Nam và tập tài liệu của đại úy Thúy - Tuyến cười nhạt - Ta cứ thử bắt đầu từ chuyện ấy.
Mai đen không giấu được một tiếng thở phào nhẹ nhỏm. "Diễn tiến sự việc từ nãy đến giờ cho thấy Tuyến không có ý định bắt giữ Phùng Lệ Thy hay là mình. Như vậy hẳn Hoàng Nam mới là mục tiêu của ông ta. Đúng rồi, ông ta dẫn đại úy Thúy theo chính là để quy trách nhiệm đồng thời làm bình phong cho những gì ông ta sẽ bàn bạc với Hoàng Nam". Mai đen vừa thầm suy tính, vừa dọn cho mình một lời khai thích hợp :
- Trình ông giám đốc, về việc này thực sự tôi không biết. Chiều tối nay, cô Lệ Thy mời tôi đến Bát Đạt này ăn tối. Tôi tình cờ gặp hải quân đại úy Hoàng Nam ở đây. Việc anh ta mang theo tập tài liệu mật mà đại úy Thúy cho mượn, tôi hoàn toàn không hay biết gì cho đến khi ông xông vào phòng...
- Ý anh là tôi đến hơi sớm phải không? - Tuyến cười khẩy - Anh nên cảm ơn việc tôi xộc đến nửa chừng quá sớm như hồi nãy, bởi nếu đúng lúc anh nhận tập tài liệu ấy từ tay Lệ Thy sau khi cô ta đã chụp ảnh xong để trao trả lại cho Hoàng Nam thì anh không thoát khỏi cảnh tống ngục đâu. Giờ hãy trả lời cho thực, anh cộng tác với Lệ Thy được bao lâu rồi? Ngoài việc khống chế Hoàng Nam để lấy tập tài liệu của đại úy Thúy ra, anh còn giúp cô ta điều gì khác nữa không?
Mai đen hơi mím môi. Câu hỏi vừa rồi thuộc vào loại không thể dễ dàng trả lời ngay là " không", bởi ai mà lường trước đượcTuyến đã biết những gì, nhưng nếu thành thực nói rằng " có" thì có nghĩa là đầu lìa khỏi cổ. Ông cố vấn Ngô Đình Nhu có thể tha cho Mai đen tội ăn hối lộ hoặc tiếp tay cho điệp viên Đài Loan, chứ không thể tha tội lừa dối ông ta kiểu như ăn bớt kim cương tang vật hay ngụy tạo nguồn gốc tấm bản đồ vừa giao nộp...
- Tôi...- Mai đen cố tìm một câu giải thích sao cho Tuyến không nổi nóng - Tôi đã nói chỉ tình cờ có mặt ở đây.
- Vậy thì cuộc gặp giữa anh và Phùng Lệ Thy hồi trưa thứ Sáu, ngày 06 tháng 01 năm 1961 tại nhà hàng Palace trên Đà Lạt mới thực sự là có hẹn trước phải không? - Tuyến vừa hỏi kiểu châm biếm, vừa đưa tay trái lên xem đồng hồ. Mai đen toát mồ hôi bởi không lạ gì dấu hiệu muốn sớm kết thúc việc đang làm của Tuyến hơn là vì câu hỏi hóc búa vừa được đặt ra. Bình thường, sau mỗi cái đưa cánh tay lên xem đồng hồ này của ông trùm mật vụ Nam Việt, kẻ đang bị ông ta thẩm vấn sẽ có cái hân hạnh vào nằm trong xà lim đặc biệt của P 42 , nơi có lối thông qua ...chuồng cọp Thảo Cầm Viên Sài Gòn.
- Thưa ông giám đốc, xin ông hiểu cho... - Mai đen luống cuống chụp lấy cánh tay trái của Tuyến. Tuyến nhíu mày nhưng rồi lại bật cười khinh thị : - Trả lời tôi đi! Cuộc gặp ấy chắc là có hẹn trước, phải không?
- Thưa...không phải. Chỉ vì ông cố vấn giao cho tôi trách nhiệm giám sát hải quân đại úy Hoàng Nam... - Mai đen khẩn khoản, hai tay vẫn níu chặt cánh tay của Tuyến.
- Đừng láo! - Tuyến lạnh lùng - Hoàng Nam đã về Bảo Lộc từ trưa thứ Năm.
- Thưa... Đúng vậy ! - Mai đen vội đáp - Nhưng tôi ở lại vì phải điều tra vụ án mạng ở nhà mồ Colbert.
- À, tôi nhớ rồi - Tuyến cười nhạt - Anh tình cờ trông thấy hai tên gián điệp đã lọt lưới trong vụ án gián điệp miền Trung mấy năm trước, nên phải ở lại để điều tra và theo dấu chúng đến tận nơi ấy. Báo trình gửi Phủ tổng thống của anh có ghi lại mà...
Mai đen lặng thinh, hoang mang tột độ trước thái độ bỡn cợt của người thẩm vấn. Với câu hỏi này, Tuyến bộc lộ sự ngờ vực về nguồn gốc tấm bản đồ đã giao nộp cho Ngô Đình Nhu, cũng là điều mà Mai đen đang nơm nớp lo sợ về sự thật phía sau hành động đó. Nhưng Mai đen vẫn phải cố bám víu vào lập luận dối trá của chính mình, bởi trót phóng lao phải theo lao và cũng vì chưa xác định được ý đồ thực sự của Tuyến. Biết mỗi câu trả lời của mình trong lúc này sẽ lại càng tạo thêm sơ hở, nên Mai đen đành chọn cách giả điếc câm...
- Ta trở lại với câu hỏi vừa rồi - Tuyến cau mày- Cuộc gặp của anh với Phùng Lệ Thy trưa ngày thứ Sáu, 06 tháng 1 tại nhà hàng Palace trên Đà Lạt có phải là một cuộc gặp có hẹn trước không?
- Thưa ... Không. Chúng tôi tình cờ gặp nhau tại đó trong bữa ăn trưa - Mai đen đáp lí nhí, ngượng ngùng.
- Nếu là tình cờ, tại sao anh còn cử thám tử Toán ở phòng hình hiệu ty cảnh sát Đà Lạt đến đó trước để nhận diện? - Tuyến hất hàm - Và nhận diện chuyện gì? Có phải nhận diện xem liệu cô ta có đúng là người phụ nữ từng gặp Cẩm Y vào buổi sáng hôm trước cũng tại nhà hàng Palace hay không? Nói cho anh biết là tôi sắp hết kiên nhẫn rồi. Đừng có dối trá quanh co nữa...
- Dạ, đúng... - Mai đen choáng người, mồ hôi đổ ra ướt cả lưng áo...
- Tại sao anh quan tâm đến Cẩm Y để rồi từ đó nhận diện ra hai tên gián điệp Tàu A Lũ và A Sính? - Tuyến cười khẩy - Chứ theo phòng vé của Air Việt Nam thì cả hai tên ấy lẫn Phùng Lệ Thy đều chỉ có mặt tại Đà Lạt lúc sáng ngày thứ Năm 05 tháng 1 năm 1961?
Mai đen giờ như người bị nhũn cơ toàn thân, đổ xuống sát góc nệm băng ghế sau của chiếc Mustang.  Nhìn khuôn mặt xám ngoét như mặt xác chết của viên đại úy hung thần. Tuyến lạnh lùng tiếp tục bồi thêm :
- Tại sao trong báo trình của anh không có dòng nào liên quan đến Đinh Thị Cẩm Y trong khi cô ta ở suốt mấy ngày trong phòng của Võ Hoàng Nam? Và tại sao dù xác định Phùng Lệ Thy đã từng gặp Cẩm Y và cũng là nghi can đến cái chết của vợ chồng Marcel Phan Lê tại nhà mồ Colbert, nhưng anh cũng không đưa điều đó vào hồ sơ điều tra?" Vụ án gián điệp miền Trung"? Hừ, nói cho anh biết, vụ án đó không phải là quyển sách pháp thuật để giở trò phù thủy theo ý mình đâu...
Tuyến đã giở nốt những mảng dối trá mà Mai đen đã che phủ trên sự thật về vụ án mạng tại Đà Lạt, đồng thời nhắc cho Mai đen biết mức độ nghiêm trọng của hành vi lừa dối thượng cấp. Dù không một lời nhắc đến Ngô Đình Nhu, nhưng Mai đen thừa hiểu ông cố vấn chính trị sẽ có lối hành xử như thế nào nếu như biết được sự thật này...
- Tôi xin ông giám đốc...- Mai đen rên rĩ -  Xin ông giúp tôi! Ông giám đốc muốn tôi phải làm gì, tôi cũng xin vâng...
- Anh thì làm được cái gì cho tôi chứ? - Tuyến khinh khỉnh - Anh chỉ giỏi  lạm dụng công lệnh để thu vén tài lợi, mà tôi thì không ưa cái loại công chức ấy chút nào. Ký vào đây rồi im miệng mà chờ lệnh bổ nhiệm.
Văn bản mà Tuyến đã chuẩn bị sẵn để cho Mai đen ký chính là đơn xin chuyển công tác về Bộ Ngoại giao, nhiêm sở xin đến là Tòa Đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Vạn Tượng, vương quốc Lào. " Dù sao thì vẫn còn cứu giữ được danh tiếng và tính mạng. Vạn Tượng dù có xáo trộn chính trị vẫn hơn là Sài Gòn yên tĩnh mà đầy bẫy rập hiểm nguy khi đã lọt vào tầm nhìn của cả ông cố vấn lẫn bác sĩ Tuyến" - Mai đen thầm suy tính và ký như máy vào vị trí người gửi. Trần Kim Tuyến đón lấy tờ đơn[1], cho vào cặp rồi ra lệnh :
- Giờ thì lái xe đưa tôi qua Nha an ninh quân đội!
Mai đen khúm núm cúi đầu, mở cửa sau bên phải để bước ra phía trước. Cánh cửa xe Mustang sập lại đã át mất tiếng thở phào nhẹ nhỏm của Trần Kim Tuyến. Ông trùm mật vụ Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn tất công việc khó khăn mà chính bản thân mình đặt ra. Đó là loại bỏ hoàn toàn sự có mặt của nhóm điệp viên Đài Loan khỏi cuộc chơi quanh con kỳ lân ngọc của Cần Trì Trực Mâu. Phần việc cuối của đêm nay là đưa nhóm của Nhất Mỹ, cũng là nhóm của Tuyến thay vào...
*
- Mời đại úy ngồi - Lê Thúy đưa tay về phía bộ salon tiếp khách trong phòng làm việc của mình.
Hoàng Nam cười như mếu : - Ở vào hoàn cảnh này, ông phụ tá còn gọi tôi là đại úy và mời ngồi như thể tiếp khách? Sao tôi thấy nó giả dối mà chua xót quá!
- Sao lại nghĩ thế? - Lê Thúy bật cười - Tiếng là áp giải quân phạm, nhưng tôi có cần phải khóa tay đại úy đâu nào? Có cần phải có quân cảnh hộ tống không? Đơn giản là tôi đưa đại úy về phòng làm việc của mình đợi ông giám đốc sở nghiên cứu chính trị - xã hội thôi mà.
- Tôi mặc thường phục, mà ông phụ tá thì không muốn nhờ cảnh sát - Hoàng Nam cười đau khổ - Hơn nữa, bộ quân phục của ông cũng quá đủ. Dù tôi chạy thoát, cũng chẳng biết phải về đâu...
- Đại úy quá bi quan - Thúy lắc đầu, bước đến tủ rượu phía sau bàn làm việc lấy chai rượu mùi - Một ít cointreau có lẽ thích hợp đấy.
- Ông phụ tá làm tôi nhớ con mèo hay vờn chuột trước khi ăn thịt - Hoàng Nam chán chường đón lấy ly rượu từ tay Lê Thúy - Dù sao thì giữa người với người, cũng xin cảm ơn ông.
- Ở đây chẳng ai trong chúng ta là mèo hay chuột - Thúy nhìn về tập tài liệu mình vừa đặt lại trên bàn làm việc - Cả hai ta đều đang phải chờ nhận kỷ luật về hành vi của mình. Tôi phạm lỗi vi phạm kỷ luật bảo mật tài liệu...
- Còn tôi thì chắc chắn phạm tội bán tài liệu - Hoàng Nam rầu rĩ - Với cái đầu của ông trùm mật vụ, bác sĩ Tuyến chả khó khăn gì để chứng minh điều đó.
- Nhưng nếu mục đích chỉ là chứng minh điều đó - Thúy nhún vai - Tuyến đã chẳng mất thời gian nhờ tôi đưa đại úy về đây? Ông ta chỉ cần nhờ cảnh sát câu lưu đại úy tại ty cảnh sát quận 5 và báo sĩ quan đang trực tại nha này đến đưa đại úy vào đề lao chờ thẩm xét.
- Biết đâu được thế lại hóa hay - Hoàng Nam cười nhạt - Tôi vẫn có thể hy vọng được giảm khinh từ phán quyết của một phiên tòa công khai, dù cho đó là tòa án quân sự. Khi ấy, ông phụ tá sẽ phải là nhân chứng được gọi đến tòa. Điều lúc này tôi tò mò là ông có đến hay không?
- Tất nhiên tôi sẽ đến, nếu như được trát gọi và...
- Và nếu như đại tá Mậu cũng như bác sĩ Tuyến, ông cố vấn Nhu cho phép - Hoàng Nam thở dài - Mà dù có cho phép thì...ông cũng cần phải an toàn, nghĩa là không bị tai nạn xe cộ trên đường đến hầu tòa.
- Xin lỗi đại úy. Tôi cho rằng ông đang có tâm trạng bi lụy đối với chính quyền Việt Nam Cộng Hòa - Lê Thúy mỉm cười, rót tiếp rượu vào ly cho cả hai.
- Ở vị thế của tôi lúc này, sao tâm trạng có thể khác được? - Hoàng Nam bật cười thành tiếng.
- Ông vẫn có thể chọn cho mình một lối đi riêng để thoát khỏi vị thế ấy! - Lê Thúy nhìn thẳng vào mắt khách - Vấn đề là ông có tận dụng điều ấy hay không. Khi nãy, ông có thể bất ngờ tấn công tôi và chạy thoát.
- Tôi đã nói với ông rồi. Làm điều ấy không có gì khó, nhưng cốt yếu là sau đó kìa. Tôi chạy đi đâu?
- Vào rừng với những người cộng sản! - Thúy gợi ý một cách thẳng thừng - Họ cũng đang cần có những sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa gia nhập. Họ cũng là người Việt Nam như tôi và ông...
- Nhưng họ quá lý tưởng đối với tôi - Hoàng Nam lắc đầu - Như bao nhiêu người, tôi vẫn ưa cải cách hơn là cách mạng.
- Chiến thuật vá quàng sẽ khiến ta mãi loay hoay để tránh bao nhiêu cặp mắt phát hiện và nhìn vào những đường chỉ may sang sợi[2]- Lê Thúy ẩn dụ.
- Vẫn còn hơn là ta phải bước đi bên nhà giàu trong chiếc áo cánh nâu lành lặn của con nhà nghèo - Hoàng Nam phản biện cũng với kiểu ẩn dụ.
- Và thế là ông chấp nhận ngồi đây đợi chờ cái điều tồi tệ sẽ xảy đến với mình sao? - Thúy cố nén tiếng thở dài thất vọng.
- Mạng sống con người vốn tạm bợ, nhưng ai mà không tham sống, phải không ông phụ tá? - Hoàng Nam đáp lại bằng một câu hỏi chất vấn nhưng lại mang hàm ý bào chữa cho thái độ cam chịu...
Có tiếng xe phanh rít ở ngoài, tiếng đế giày đinh cồm cộp, tiếng chào nghiêm... Dường như bác sĩ Trần Kim Tuyến đã đến.
...
- Trình diện ông giám đốc - Thúy giữ tư thế nghiêm khi thấy Tuyến hiện ra sau cánh cửa phòng làm việc của phụ tá giám đốc nha.
- Nghỉ! Xin lỗi vì làm phiền ông phụ tá vào giờ này - Tuyến vừa nói với Thúy vừa gật đầu với viên sĩ quan trực nha - Cảm ơn chuẩn úy! Chuẩn úy có thể ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép sau lưng viên sĩ quan trực, Tuyến đã cười thân ái với Thúy : - Làm phiền anh từ chiều đến giờ. Xin lỗi.
- Không có gì đâu - Thúy nheo mắt - Chắc anh cần làm việc riêng với hải quân đại úy Hoàng Nam đây?
- Tất nhiên. Xin anh cảm phiền - Tuyến kiểu cách.
- Cứ tự nhiên - Thúy lịch sự đáp lễ - Tôi ra ngoài phòng sĩ quan trực nhé.
Hoàng Nam thực sự ngạc nhiên không thể nào hiểu được quan hệ giữa ông trùm mật vụ Nam Việt và viên đại úy mảnh khảnh sống như nhà tu hành kia. Mới nãy ở nhà hàng Bát Đạt, giữa họ là sự lịch thiệp đến chết người. Còn ở đây, giữa họ lại là sự thân ái kiểu hướng đạo sinh đội Sói con tiểu học. Nhưng dường như Tuyến không mấy quan tâm đến sự băn khoăn ấy của Hoàng Nam, đã hất hàm về phía chai rượu :
- Có cả chuyện này à?
- Thưa, ông phụ tá mời - Hoàng Nam đáp gọn.
- Vậy thì hay - Tuyến cười - Ta uống tiếp nào.
- Thưa ông giám đốc ...- Hoàng Nam chần chừ lên tiếng.
Tuyến khoát tay :
- Khỏi thưa gửi. Tôi nắm được tất cả rồi.
- Thưa, tất cả...gì chứ ạ?
- Tất cả quanh việc của đại úy - Tuyến tắc lưỡi - Tôi biết đại úy đã có quan hệ với cô Đinh Thị Cẩm Y...
- Bà ấy chết rồi! - Hoàng Nam cúi đầu - Và là...vì tôi...
- Không phải vì đại úy đâu - Tuyến lắc đầu - Đừng có tự vấn, tự trách mình nữa. Chúng ta đang ngồi ở nha an ninh quân đội chứ không phải trong tu viện gái đồng trinh để mà tự hối. Đại úy nên mừng vì tối nay tôi đã đến Bát Đạt kịp thời. Nếu Phùng Lệ Thy mang được tập tài liệu của anh Thúy về văn phòng đại diện Minh Báo, đại úy không tránh khỏi cảnh ra tòa...
- Nhưng nếu ông giám đốc đã nắm được tất cả như lời ông nói - Hoàng Nam âu lo - Thì người đe dọa khống chế tôi lại là đại úy Thanh Tùng chứ không phải cô Lệ Thy.
- Mai đen hả? - Tuyến vừa rót rượu vào ly, vừa hỏi đầy khinh thị - Tôi chưa tống hắn vào Sở Thú đã là may cho hắn rồi. Đại úy yên lòng. Hắn sẽ không dám vác mặt đến quấy rầy đại úy nữa đâu. Nào, mời đại úy...
Hoàng Nam chạm ly với Tuyến mà vẫn chưa hết phân vân :
- Còn ...tôi thì sao ạ?
- Sao là thế nào? - Tuyến hơi bực dọc - Nếu muốn tống đại úy vào tù, tôi chỉ cần lệnh cho Mai đen viết một cái tường trình về quan hệ trao đổi tài liệu giữa đại úy và Phùng Lệ Thy là ổn, cớ gì phải mai phục chờ đợi rồi diễn kịch bắt quả tang như khi nãy để có thể nhờ anh Thúy tách đại úy ra khỏi một vụ tai tiếng lớn như thế?
Hoàng Nam khẩn khoản :
- Nếu như đúng lời ông giám đốc vừa nói là ông thấu hiểu nỗi oan của tôi. Tôi xin ông hãy bắt thủ phạm giết Cẩm Y phải đền tội.
- Việc ấy không cần nữa, vì Marcel Phan Lê đã giết vợ rồi tự sát - Tuyến nói mà mắt không chớp - Đúng như những gì báo chí viết.
- Thật vậy sao? - Hoàng Nam ngờ vực.
- Đúng vậy - Tuyến nói dứt khoát để xoay câu chuyện trở lại mục tiêu của mình - Giờ tôi hỏi đại úy một câu. Đại úy có ngạc nhiên tại sao tôi lại giúp đại úy đêm nay không?
- Thưa không. Vì chắc tôi sẽ phải giúp lại ông việc gì đó trong công vụ khảo sát của mình - Hoàng Nam cũng nhìn thẳng vào mắt Tuyến, đáp rành rọt.
Mí mắt Tuyến hơi chớp nhẹ.
Hoàng Nam đã nói đúng với tính cách của anh ta và câu trả lời cũng đã xoi vào lý do mà Tuyến muốn có cuộc nói chuyện riêng giữa hai người.
- Đúng thế - Tuyến xác nhận - Tôi muốn một lao vụ của công vụ khảo sát sẽ do một công ty thân hữu của mình đảm nhận.
- Ông chắc điều ấy sẽ qua mặt được ông cố vấn Ngô Đình Nhu sao? - Hoàng Nam cười với một thoáng hoài nghi.
- Không phải qua mặt - Tuyến lạnh lùng - Vì nếu ai muốn qua mặt ông ta thì trước hết phải qua mặt được tôi. Tôi muốn việc kiểm tra công vụ biệt phái của đại úy sẽ do một doanh nghiệp bình phong của mình thực thi.
- Xin lỗi ông giám đốc, đây là một đề nghị hay là một mệnh lệnh với tôi? - Hoàng Nam thoáng chút tự ái.
- Một đề nghị không thể chối từ - Tuyến thẳng thắn.
Hoàng Nam cắn môi, tư lự - " Có lẽ cái thân phận của mình mãi như thế thôi, chỉ thực sự tồn tại trong kỷ luật và mệnh lệnh, dù là dưới hình thức nào. Đe dọa kiểu Mai đen, cười tình như Lệ Thy hay quyền lực của bác sĩ Tuyến thì cũng nhắm vào mình với cùng một mục đích. Khác chăng lần này, với mình là một sự đảm bảo an toàn"...
- Thế nào? - Tuyến nhấc tay trái lên xem đồng hồ.
- Xin mời ông giám đốc - Hoàng Nam chọn cách trả lời bằng việc nâng cao ly rượu...
- Mời đại úy! - Tuyến cười hài lòng - Sau ly này, chúng ta sẽ uống cùng anh Thúy. Có gì ám muội đâu mà phải giấu giếm nhau chứ ?




[1] Là sĩ quan ngành an ninh, Mai đen có chủ quản là Bộ Nội vụ Việt Nam Cộng Hòa và công tác tại Phủ Tổng thống. Sở Nghiên cứu chính trị - xã hội là phòng chức năng thuộc tổng thống kiêm quản cả an ninh nội địa và tình báo đối ngoại. Cho nên nếu Mai đen nộp đơn xin chuyển ngành lên Bộ thì trước hết phải nộp tạivăn phòng tổng thống và văn phòng này cũng sẽ chuyển sang cho sở nghiên cứu của bác sĩ Trần Kim Tuyến xét duyệt. Theo tình huống trong truyện, đây là cách để Tuyến bí mật tống Mai đen đi mà vẫn giữ đúng thủ tục hành chính và không bị ai nói là lạm quyền.
[2] Kỹ thuật may một mảnh vải cùng loại để trám những lỗ thủng trên trang phục 

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc _ 20

Phùng Lệ Thy đầy đắc ý đón lấy tập tài liệu từ tay Hoàng Nam. Tất nhiên với bản lĩnh nghề nghiệp, nữ ký giả hiểu rõ thái độ miễn cưỡng của người trao nó cho mình. " Có thể anh ta vẫn còn ấm ức vì bị Mai đen khống chế, mà chuyện ấy thì dễ xử trí thôi. Sau khi " cột" luôn Lê Thúy vào ê -kip của mình, sẽ cho Mai đen "de" ra khỏi quan hệ hiện nay cũng chẳng muộn." - Lệ Thy vừa nở nụ cười hớp hồn đàn ông quen thuộc của mình, vừa trao một gói vuông vức cho Hoàng Nam :
- Em xin gửi ông chút quà nhỏ để đền đáp lại sự hợp tác giữa đôi bên.
- Không cần - Hoàng Nam lịch sự lắc đầu đầy kiên quyết - Tôi không vì tiền mà lấy nó cho cô. Hãy đền đáp lại bằng cách trả nó cho tôi nguyên vẹn, không được vấy bẩn hay cong gáy. Sáng mai, hãy trao lại nó cho tôi lúc 6 giờ 30 sáng tại tiệm phở Hòa đường Pasteur... Giờ xin phép...
Hoàng Nam toan đứng dậy, Lệ Thy nhoài người sang nắm chặt cánh tay của viên sĩ quan hải quân :
- Kìa, đại úy. Ít nhất cũng phải cho em mời một bữa tối để cảm ơn chứ. Xin ông...
Giọng nói êm đềm thánh thót như họa mi của người đẹp không khỏi khiến khách hào hoa xao lòng. Còn ánh mắt lạnh như dao của Mai đen từ phía đối diện khiến viên sĩ quan hải quân lạnh gáy... Hoàng Nam thở dài, nói vẻ miễn cưỡng : - Xin hiểu cho sự tế nhị của lần trao thông tin này, thưa cô. Tôi không thích những mối quan hệ khởi đầu trên cơ sở bị người ta uy hiếp.
- Chẳng ai thích những quan hệ như thế cả - Mai đen bất ngờ lên tiếng - Nói như vậy để ông hiểu rằng tôi cũng không thú vị gì khi phải giới thiệu ông với cô Lệ Thy, nhưng hẳn ông hiểu tình trạng phức tạp của bản thân mình với vai trò - vị trí của mình hiện nay trong xã hội nhiễu nhương này. Tối thiểu thì ngoài tiền, quan hệ với cô Lệ Thy còn đảm bảo cho chúng ta sự an toàn tính mạng nếu một mai vật đổi sao dời.
- Sao dời vật đổi ư? - Hoàng Nam cười khẩy - Có lẽ điều ấy tôi nói thì đúng hơn. Ai ngờ chỉ sau một bữa ăn, người ta có thể đánh mất lòng ái quốc chỉ để mưu cầu tiền tài hay sự an toàn cho bản thân? Vậy mà điều ấy xảy đến với tôi đấy...
" Phải chấm dứt đề tài này, kẻo Mai đen nổi điên lên vì chính y cũng bị mình khống chế trong một khung cảnh tương tự" - Lệ Thy thoáng nhận ra xu hướng xung đột giữa cả hai người cộng sự, vội phá không khí căng thẳng bằng cách ra dấu cho Mai đen : - Đại úy Tùng. Nhờ ông khui rượu giúp em...
- Lòng ái quốc không song hành với kẻ thiếu thông minh hay trung thành mù quáng với một cá nhân đâu, đại úy Nam ạ - Mai đen vừa rót rượu vào cốc của Lệ Thy, vừa nói như dạy bảo Hoàng Nam - Và cũng chính vì ông là kẻ thông minh thức thời, nên tôi mới được hân hạnh giới thiệu ông với cô Lệ Thy đây .
- Chính vì ông đã buộc tôi phải chuyển hướng lẽ sống, niềm tin của mình - Hoàng Nam quắc mắt.
- Vì điều gì mà ông phải chuyển hướng cơ chứ? - Mai đen vừa giễu cợt  vừa hất hàm về phía tập hồ sơ mà Hoàng Nam vừa trao cho Lệ Thy như muốn chứng minh về chứng cứ - Một người can trường như ông, sao lại phải sợ sự thật là chuyện mình tằng tịu với một phụ nữ đã có chồng và kéo theo đó là một cái chết mờ ám với đôi vợ chồng ấy? Cho dù sự thật đó có hơi kém đẹp cho nhân phẩm mình, thì ông cũng phải chấp nhận nó là sự thật chứ? Ấy thế mà để giữ cho mình cải sự thanh cao giả dối, ông chấp nhận phản bội lại chính trách nhiệm của mình. Vậy thì tấm lòng ái ưu tổ quốc của ông hóa ra chỉ là cái vỏ đậy trên cái thực tâm vị danh vụ lợi mà thôi...
- Tôi ... Tôi đã hèn yếu chỉ vì lo nghĩ cho danh dự của mình - Hoàng Nam thở dài, cay đắng.
- Vẫn còn kịp để ông sống đúng với những gì mình nói - Mai đen cười gằn đáp trả lại - Ông cứ cầm tập hồ sơ nọ mà quay về, để sáng mai trả lại vào két bảo mật của đại úy Thúy.
- Xin cả hai ông - Lệ Thy vội dàn hòa - Dù là ai và vì cái gì thì giờ đây chúng ta đều đã ở trên cùng một con thuyền trên biển...
- Trên biển thì tôi là chỉ huy - Hoàng Nam nhún vai - Nên không bao giờ tôi nghĩ mình có một hoa tiêu trọng tiền hơn bạn như ông đại úy Tùng đây, dù cả khi nằm mơ, cô Lệ Thy à.
- Đúng thôi - Mai đen bất kể lịch sự, nâng cốc rượu của mình lên mà không chúc ai. Uống cạn rượu, Mai đen dằn mạnh chiếc cốc xuống bàn - Bởi vì khi ông tỉnh thì ông phải chấp nhận một hoa tiêu như tôi hoặc bản thân mình phải lao đao để giữ vị trí của thuyền trưởng khi đối diện với một thanh tra hàng hải như bác sĩ Tuyến.
Như có phép phù thủy, cánh cửa phòng ăn của ba người bật mở mà không có tiếng gõ thông báo trước. Ba người trong phòng giật mình khi thấy hai cảnh sát cùng quản lý nhà hàng Bát Đạt... Mai đen xẵng giọng : - Lại có kiểu cách quấy rầy thực khách thế này sao? Có biết chúng tôi là ai không?
- Biết! - Một giọng Bắc nhẹ nhàng vang lên đầy hóm hỉnh - Cho nên yêu cầu tất cả các vị ngồi yên cho.
Lệ Thy biến sắc. Mai đen gần như chết lặng trên ghế. Hoàng Nam không giấu được vẻ hoang mang... Cùng lúc đó, ánh đèn flash của máy ảnh trong tay một viên cảnh sát lóe lên liên tiếp, toàn bộ phòng tiệc đã bị chụp lại...Mai đen huơ tay vào không khí, như muốn biểu thị một mệnh lệnh nào đó nhưng rồi cũng bất lực, thở dài...
Bởi cái giọng trả lời lịch thiệp nọ cũng chính là cái giọng vốn quen thuộc cả nhân vật mà Mai đen vừa nêu tên ra để đe dọa Hoàng Nam.
Đó là giọng của bác sĩ Trần Kim Tuyến - ông trùm mật vụ Nam Việt.
Tuyến bước vào, liếc nhanh mọi góc cạnh trong phòng tiệc và cặp mắt ông ta dừng lại nơi chiếc bìa đựng tài liệu mà Hoàng Nam vừa trao cho Lệ Thy. Nở một nụ cười nhẹ, Tuyến vẫy viên quản lý nhà hàng :
- Giờ nhờ anh mời ông Thúy vào đây!
Nghe tên Lê Thúy, Hoàng Nam chợt xám mặt như chàm, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Ngược lại, Lệ Thy lại có vẻ được trấn an. Nữ ký giả xứ Đài nở một nụ cười đầy vẻ thú vị : - Tôi hiểu rồi. Ông Tuyến thật khéo món cờ thế.
- Ông phụ tá giám đốc an ninh quân đội - Tuyến nói với sự thờ ơ đến lạnh lùng - Tôi yêu cầu ông kiểm tra tập hồ sơ tang vật đang ở trên bàn kia.
Thúy thở nhẹ, lẳng lặng làm theo lời Tuyến. Hơn lúc nào, Thúy hiểu rất rõ rằng việc mình hiện diện sẽ làm thay đổi lớn số phận của tất cả những người đang ngồi trong bàn tiệc, bởi không phải ngẫu nhiên mà Tuyến nhắc đến anh và công việc theo văn phong hành chính qua việc thay đổi cách xưng hô. Và Thúy giật mình khi nhận ra toàn bộ tài liệu mà Hoàng Nam mượn của mình để tham chiếu đều đang ở đây. Chợt nhớ đến lời Tuyến nói với mình khi còn ở nhà về  việc mượn tài liệu của Hoàng Nam " Tất nhiên anh ta có cái quyền đó và điều tôi đang quan tâm là anh ta thực hiện quyền tham chiếu tài liệu ấy vì ai", Thúy thầm hàm ơn Tuyến." Bất kể vì mục đích gì, hành động lần này của Tuyến đã có lợi cho mình trong việc giải quyết những yếu tố phức tạp từ quan hệ với Phùng Lệ Thy." Thúy nhìn Tuyến, gật đầu :
- Đúng là tài liệu của đơn vị tôi!
- Chính xác hơn là tài liệu mật mà ông có trách nhiệm lưu trữ trong két sắt của mình - Tuyến nhắc lại với sự dửng dưng đáng sợ - Và nó bị lộ ra ở đây, nhà hàng Bát Đạt. Ông có lời giải thích gì không?
- Như tôi đã nói với ông - Thúy đáp lại bằng giọng sự vụ - Hải quân đại úy Hoàng Nam đã xin phép tôi mang các tài liệu này về để tham chiếu.
- Hải quân đại úy Hoàng Nam đâu? - Tuyến hỏi với vẻ bất cần.
- Có tôi đây, thưa ông - Hoàng Nam mệt nhọc đứng dậy. Tuyến khinh thị ném một cái nhìn vào viên sĩ quan rồi cười gằn : - Xin lỗi hải quân đại úy. Ông không mặc quân phục nên tôi không sớm biết để phải phiền ông phụ tá đây.
- Tôi đã thay quân phục ở khách sạn - Hoàng Nam nói trống không, như không nói với ai cả.
- Ông còn có thể thay quân phục, thế mà lại không nhớ rằng phải cất trữ tài liệu ở nơi an toàn, lại mang nó đến chỗ hàng cơm quán rượu này sao? - Tuyến chì chiết - Hay ông có thói quen gửi tài liệu mật ở két sắt của tiệm rượu nhà hàng?
- Tôi... - Hoàng Nam lúng túng rồi im bặt. Tuyến hất hàm về phía Thúy :
- Ông phụ tá giám đốc an ninh quân đội! Tôi gửi quân phạm Võ Hoàng Nam cho ông quản thúc. Yêu cầu ông áp giải đương sự về quý nha. Xong việc ở đây, tôi sẽ đến đó ngay.
- Tuân lệnh! - Thúy dập gót giày, chào nghiêm. Tuyến phẩy tay ra dấu nửa bất cần, nửa chấp nhận. Thúy gật đầu với Hoàng Nam và bước ra. Hoàng Nam lặng lẽ bước theo như chiếc bóng...
- Còn anh nữa - Tuyến liếc xéo Mai đen - Anh xuống xe ngồi đợi tôi. Chuyện của anh chưa xong đâu.
Mai đen do dự, vẫn chưa hiểu thực chất mục đích chuyến " bắt quả tang" này của ông trùm mật vụ Nam Việt Nam. Bởi vì đối với quyền lực của Tuyến, chỉ cần lập một vi bằng về hành vi của Võ Hoàng Nam là quá đủ để còng đầu cả ba người trong bàn tiệc về những hoạt động mờ ám, đâu có cần phải tách riêng từng đối tượng để "làm việc riêng" kiểu " bắt trước tha sau" thế này. Nhưng nếu như Tuyến muốn lợi dụng vụ bắt quả tang này để hành động tùy ý cho lợi riêng, sao ông ta còn đưa cả người ngoài là đại úy Thúy theo? Chính những lập luận nhà nghề được diễn dịch theo tính cách cá nhân mình khiến cho Mai đen cứ tần ngần, phân vân đến độ Lệ Thy cũng không kìm được cái cười chê bai :
- Ông không nghe gì sao? Xuống xe của ông và đợi bác sĩ Tuyến!
- Tôi không quen việc ám sát người ta rồi đổ vấy cho cộng sản như anh đâu mà ngại - Tuyến cũng bật cười, quay lại phía hai viên cảnh sát - Nhờ hai thầy đưa ông Tùng đây xuống đường và canh giữ giúp tôi.
- Tuân lệnh ông giám đốc! - Cả hai viên cảnh sát chào nghiêm và bước đến nắm cánh tay Tùng. Một viên cảnh sát nói cứ như thể nài nỉ : - Thôi mà ông! Mời ông xuống cho!
... Cánh cửa phòng ăn đóng lại sau lưng Mai đen và hai cảnh sát. Phùng Lệ Thy cười đắc ý, vỗ tay : - Hoan hô bác sĩ. Ông không chỉ là kỳ thủ danh tiếng mà còn là nhà buôn thành đạt nhất mà em có hân hạnh quen biết.
- Cảm ơn cô quá khen! - Tuyến vừa ngồi xuống vừa nhếch mép - Tiếc rằng cô hết vốn rồi, không mua bán gì thêm được với tôi đâu.
- Sao lại không chứ ạ? Chả lẽ ông không thấy em đẹp và quyến rũ hay sao? Và ông có thể sở hữu em mà chẳng mất gì?
- Có những cô ả luôn nói với đàn ông rằng chẳng cần gì ở họ đâu và cái mà các cô nàng ấy cần chính là làm cho họ phá sản - Tuyến giễu cợt - Thưa với cô rằng tôi không có thời gian và tôi có nói với nhà tôi là sẽ về nhà trước giờ giới nghiêm trong khi còn đó Hoàng Nam và Mai đen đang chờ tôi làm việc. Vì vậy, yêu cầu cô thành thực để chúng ta cùng nhẹ nhàng.
- Ông tin rằng em sẽ thành thực trả lời các câu hỏi của ông sao? - Lệ Thy hỏi lại với sự liên tưởng mang ý khôi hài.
- Tất nhiên - Tuyến thẳng thắn - Vì tôi biết nên hỏi câu nào và sau đó yêu cầu cô nên làm điều gì có lợi cho mình.
- Vậy à? - Lệ Thy bật cười - Ông khiến em tò mò quá. Xin ông cứ hỏi cho!
- Tấm bản đồ của cục thông tin quốc phòng Nhật Bản mà Mai đen thu được trên Đà Lạt có phải là của cô không? - Tuyến chậm rãi nói rành rọt từng chữ, vừa như để thăm dò thái độ người nghe, vừa để khẳng định lập luận của mình.
Câu hỏi có tác động đúng như Tuyến dự tính. Lệ Thy im lặng, mí mắt chớp nhẹ...
Khoảnh khắc im lặng giữa hai người sao nặng nề như thể căn phòng đang bị lèn chặt bởi những phiến đá núi đổ xuống sau tiếng nổ bắn cốt mìn là câu hỏi vừa rồi... Lệ Thy thở dài tiếc nuối, bởi một điệp viên nhà nghề như cô luôn đánh giá được tình hình. Vừa rồi, ông trùm mật vụ Nam Việt đâu có hỏi để tìm sự thật, mà là để xác nhận lại một điều đã kết luận đấy thôi.
- Ông có yêu cầu gì với em? - Lệ Thy thay cho lời đáp bằng một câu hỏi.
Tuyến không giấu được sự hài lòng đang hiện lên trong ánh mắt mình, nhưng lại nói không phải với ngữ điệu của yêu cầu hay mệnh lệnh mà lại có vẻ  thờ ơ biếng nhác:
- Theo tôi thì Nam Việt Nam hay Sài Gòn cũng chưa phải là điểm nóng gì về mặt chính trị ở Đông Á để một ký giả tài năng của Minh Báo như cô phải chôn chân lâu. Nếu trong vòng một tuần mà cô thu xếp được chuyện nhiệm sở mới thì tôi vui mừng xem cô như người bạn hơn là một ký giả ngoại quốc phải lo việc đổi giấy phép lưu trú ở Sài Gòn...
Lệ Thy hiểu ngay thông điệp của Tuyến. Ông trùm mật vụ muốn Lệ Thy trong vòng một tuần lễ phải rời khỏi lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa nếu không muốn bị ông ta dùng quyền lực của mình trục xuất vì hành vi ám muội là dự mưu đánh cắp tài liệu mật. Dù uất ức vì bao công phu xây dựng các hướng tin trong chính giới Sài Gòn của mình lâu nay giờ hóa ra đổ sông đổ biển, nhưng Lệ Thy vẫn không thể nào nén được một tiếng tắc lưỡi khâm phục Tuyến. Rõ ràng ông ta đã rất dầy công mai phục để bất ngờ có được ngón đòn ngoạn mục tối nay khiến cô ta lâm vào cảnh phạm pháp quả tang. Còn định chối cãi ư? Chắc hẳn là những gì Tuyến khám phá được trong vụ tấm bản đồ ở Đà Lạt sẽ không phải chỉ là những tài liệu đưa Lệ Thy ra phi trường để về Đài Bắc, mà là ra vành móng ngựa để nhận án tù." Dù sao thì trong số những khả năng xấu, Tuyến vẫn có chút lưu tình mà chọn cho mình cái khả năng ít xấu hơn cả. Bởi mình vẫn còn cả một tuần lễ để sắp xếp mọi điều không đến nổi mất trắng công sức bấy lâu nay" - Lệ Thy thầm dự trù một kế hoạch làm việc chớp nhoáng rồi gật đầu khuất phục : - Em đồng ý. Mai em sẽ điện gấp cho Minh Báo cử sang phái viên khác làm đại diện. Hẳn ông giám đốc sẽ không hẹp hòi chi mà không cấp phép lưu trú hoạt động cho người ấy?
- Việc nội bộ phía Đài Loan không thuộc phạm vi chức trách của tôi - Tuyến cười xòa - Còn giấy phép của tân phái viên thì Nha thông tin Sài Gòn sẽ đảm đương.
- Vậy em đành xem bàn tiệc này là bữa tiệc chia tay với ông - Lệ Thy nhẹ nhàng đứng dậy, lấy một chiếc cốc trống và rót rượu vào đó - Xin cảm tạ tình tri ngộ của ông bằng cốc rượu này. Rước ông nâng ly.
- Xin cảm ơn và chúc sức khỏe cô. Chúc cô thượng lộ bình an - Tuyến lịch thiệp nâng cốc uống cạn và nghiêng mình chào đối thủ.
- Xin lỗi bác sĩ - Lệ Thy lên tiếng khi Tuyến định quay lưng đi - Bác sĩ có thể cho em thêm một đặc ân không?
- Tôi không bao giờ từ chối được yêu cầu của phụ nữ, nhất là khi người phụ nữ ấy là bạn mình - Tuyến hóm hỉnh đáp lễ với phong cách hoa mỹ kiểu Pháp - Cô lại yêu cầu gì thế?
- Cuộc gặp mặt này hẳn là kết quả của một hoạt động công phu mà lâu nay bác sĩ chuẩn bị. Trước khi chúng ta chia tay, bác sĩ có thể cho em biết nguyên nhân nào ông nhắm vào em hay không?
Câu hỏi thực tình đến mức ngờ nghệch ấy lại khiến cho Tuyến cau mày. Nhưng rồi rất nhanh, ông trùm mật vụ Nam Việt lại cười tủm tỉm, trả lời nửa thật nửa đùa :
- Thực ra tôi không hề nghĩ đến chuyện nhắm mục tiêu là cô, xin chớ hiểu lầm. Tôi chỉ buộc phải thanh toán với cô từ khi cô muốn lôi kéo anh Lê Thúy...
Lệ Thy mở to hai mắt, như thể không tin vào câu trả lời của người đối diện...Rồi nữ ký giả Đài Loan bật cười khanh khách :
- Chả lẽ đại úy Thúy nhờ bàn tay bác sĩ để thoát khỏi em sao?

- Anh ấy không nhờ tôi đâu - Tuyến đáp kiểu pha trò - Nhưng là bạn bè, chúng tôi đều có bổn phận giúp nhau thoát khỏi các mối quan hệ nguy hiểm với những phụ nữ được quá nhiều người hâm mộ bởi nhan sắc và quyền lực.

Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 19

Tân hải quân đại úy Hoàng Nam đã chuẩn bị tinh thần để chờ đợi một trận lôi đình từ ông cố vấn Ngô Đình Nhu. Phải như thế mới xứng đáng với bản kế hoạch khảo sát vô phương thực hiện mà viên đại úy đã trình và cần như thế mới hợp lý cho việc quyết định trả Hoàng Nam trở về nhiệm sở cũ là trường hải quân Nha Trang. Nói tóm lại, khi mà mọi việc vẫn nằm trong dự kiến chưa hề triển khai thì cơn thịnh nộ của Nhu chính là điều đảm bảo cho một kết thúc bình an để Hoàng Nam an lòng rút ra khỏi công vụ biệt phái hứa hẹn khổ cực trần ai nọ. Ấy vậy mà có ai ngờ, ông cố vấn lại nở nụ cười thân thiện khi trông thấy Hoàng Nam trình diện :
- Nghỉ ngơi sảng khoái hỉ ông đại úy?
- Tạ ơn ông cố vấn quan tâm - Hoàng Nam cúi đầu - Tôi xin được nghe ông cố vấn chỉ bảo thêm.
- Có chi mô mà chỉ với bảo thêm cho trang trọng rứa? - Nhu bật cười, chỉ tay về phía bàn giấy của mình - Tôi chỉ có vài chuyện ghi vô lề bản kế hoạch khảo sát nớ để anh tham chiếu thôi.
- Xin phép ông cố vấn - Hoàng Nam nghiêng mình.
- Anh tự nhiên hí - Nhu gật đầu về phía chiếc ghế đối diện. Hoàng Nam nhẹ nhàng ngồi xuống và kéo chiếc bìa hồ sơ mà Nhu đặt sẵn trên bàn về phía mình. Và phải nói là Hoàng Nam phải cố hết sức giữ bình tĩnh để không buột miệng thốt lên một tiếng chửi thề. Chỉ với hai điểm đánh dấu đỏ bên lề kèm lập luận, kẻ nào tham mưu cho ông cố vấn đã sổ toẹt cái ý định trốn tránh thực thi công vụ bằng một kế hoạch khảo sát không thể nào thực hiện vì thiếu điều kiện của Hoàng Nam. Lấy lý do bảo mật kế hoạch, kẻ ấy thuyết phục ông cố vấn không sử dụng kíp lặn Alvin hay Aluminaut của Hoa Kỳ. Với lý thuyết thuần túy về định luật Archimède, kẻ ấy bác bỏ khả năng độ sâu khảo sát lặn là 200 mét bởi đúng là các xác tàu đắm luôn nằm lững lờ giữa chừng độ sâu chứ không hẳn là chìm tận đáy. Và chỉ vậy thôi, nhưng Hoàng Nam hiểu ra ngay tính bắt buộc phải thi hành công vụ khảo sát này dù ông cố vấn tế nhị không nói thẳng ra. Hoàng Nam tắc lưỡi thầm nghĩ " Âu cũng là cái giá phải trả cho một bông mai mới nở trên ve áo. Nếu không thể nào chối từ, hãy xem như là mình tự nguyện thi hành công vụ"...
- Anh thấy răng hỉ? - Nhu hỏi với vẻ thờ ơ nhưng Hoàng Nam thì hiểu rất rõ rằng đã đến lúc cân nhắc lời ăn tiếng nói bởi một sơ xuất nhỏ cũng có thể khiến mình phải trả giá đắt. Dù sao, Hoàng Nam cũng thấy dù rằng có thi hành kế hoạch khảo sát theo những ý kiến kia, cũng không nên im lặng như một tên ngốc chết nhát, mà nên như một quân nhân biết phân định rành mạch ranh giới giữa trách nhiệm phải thi hành với hiểu biết chuyên môn về điều vô lý xuất phát từ mục đích của nhiệm vụ.
- Thưa ông cố vấn, nếu như không thể thuê mướn Alvin hay Aluminaut của Hoa Kỳ vì tính chất bí mật của công vụ khảo sát, thì cũng cần nói rằng giả định về độ sâu khảo sát ở đây quá rập khuôn lý thuyết nếu không muốn nói là kỳ dị. Ở độ sâu 200 mét nước hay một khoảng nào đó giữa mặt biển và đáy biển sẽ còn tùy thuộc vào thể tích, hình dạng, tải trọng của vật chìm. Công việc khảo sát đòi hỏi những điều kiện thực tế chứ không thể theo những hoạch định lý tưởng...
- Đúng như rứa - Nhu ném cho Hoàng Nam một tia mắt lạnh lẽo - Nhưng một khi chưa triển khai công việc trong thực tế thì lý thuyết chính là cơ sở để hạn chế sai lầm. Chả phải ngay chính kế hoạch khảo sát mà đại úy xây dựng cũng thuần túy lý thuyết trên những điều kiện lý tưởng ư? Vì chỉ có thực tế mới có thể cho chúng ta một câu trả lời với kết quả đúng sai, nên khoan kết luận như thế ni hay thế tê, mà hãy bắt tay vào việc.
- Chí ít, tôi cũng cần có một hạn định về thời gian công vụ, thưa ông cố vấn - Hoàng Nam nhẹ người khi nghe Nhu gọi mình theo cấp bậc, nghĩa là ông ta chấp thuận tranh luận trên cơ sở sự quan tâm đến chuyên môn.
- Từ một đến hai năm - Nhu phẩy tay - Không dễ dàng thuyết phục biển cả bộc lộ những cái chi chi mà nó cất giấu mô, ông đại úy ạ.
- Thưa, còn việc liên lạc và trang bị cũng như bình phong của công vụ? - Hoàng Nam nhấn mạnh yêu cầu cuối cùng ở hai chữ " bình phong".
- Các yếu tố kỹ thuật nớ chỉ là chuyện vặt - Nhu vừa lắc đầu vừa thò tay vào ngăn kéo lấy thứ gì đó - Ông phụ tá Lê Thúy sẽ trao đổi với đại úy về tất cả. Tạm thời hai người cứ hãy làm việc với nhau trước khi công vụ triển khai. À, đại úy cầm lấy thứ ni.
Vật mà Nhu lấy ra từ ngăn kéo để trao cho Hoàng Nam là tấm thẻ bọc nhựa màu vàng do Phủ tổng thống cấp. Tấm thẻ này trao cho người sở hữu nó quyền tự do đi lại trên bất cứ phương tiện gì, với bất cứ ai, vào bất cứ địa điểm nào ở bất kỳ thời điểm nào trên lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa cùng với quyền trưng dụng lực lượng chức trách ngay tại chỗ khi cần thiết. Một giấy thông hành đầy quyền lực và đã dán sẵn ảnh của Hoàng Nam. Viên đại úy run run đón nhận tấm thẻ bằng cả hai tay, cúi đầu xúc động :
- Đa tạ ông cố vấn chiếu cố!
- Tôi mong đại úy dùng nó sao cho đạt lợi ích quốc gia - Nhu cười bao dung và ra dấu cho phép khách cáo lui.
" Tệ lắm thì nó cũng giúp mình tẩu thoát ra ngoại quốc một cách dễ dàng. Cái chính ở chỗ xác định được cái lúc hiểm nguy ấy có chính xác hay không kìa " - Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu Hoàng Nam khi cúi chào lui bước.
*
- Xin lỗi. Đại úy có thể cho tôi đi nhờ xe được không? - Người đàn ông với cặp kính Rayban che gần nửa trán vừa hỏi vừa đưa tay ngăn Hoàng Nam mở cửa chiếc xe Jeep mà Nha an ninh quân đội cấp tạm cho viên đại úy trong thời gian lưu lại Sài Gòn cho công vụ biệt phái.
- Tôi e là không thuận đường - Hoàng Nam cau mày - Tôi về Nha an ninh quân đội.
- Ồ. Tôi cũng về đó mà. Cần báo cho ông phụ tá Lê Thúy một việc khẩn cấp. - Người đàn ông nọ nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên nhẫn đủ khiến Hoàng Nam hiểu rằng khó mà từ chối được kẻ xin quá giang lỳ lợm này. Viên hải quân đại úy nhún vai khi nghe nhắc đến cái tên Lê Thúy, hỏi với vẻ quan tâm thuần túy xã giao.
- Ông có công vụ cần gặp đại úy Thúy? Vậy quý danh của ông là...
- Tôi là Thanh Tùng - Người đàn ông nọ cười thật tươi và chìa ra thẻ căn cước quân nhân có ghi " Nguyễn Thanh Tùng, sĩ quan, cấp bậc đại úy" cùng với một tấm thẻ màu vàng y hệt tấm thẻ Hoàng Nam vừa nhận được từ chính tay ông cố vấn.
" Điều rắc rối lớn nhất chính là khi người có thẻ thông hành màu vàng muốn đi nhờ xe của một người cũng có thẻ thông hành màu vàng" - Hoàng Nam ngán ngẩm cố nén một tiếng thở dài - " Nguyễn Thanh Tùng - Mai đen hung thần ác sát của phủ tổng thống chính là con người này đây. Và hắn cũng có thể trưng dụng cả mình lẫn chiếc Jeep của mình như ghi chú đằng sau thẻ lắm chứ. Thôi cũng đành". Hoàng Nam vừa bước lên xe từ bên trái, vừa đưa tay về phía ghế sau [1]:
- Mời đại úy!
- Cảm ơn đại úy - Mai đen khom người, bước lên xe từ bên phải, ngồi vào băng sau.
Chiếc Jeep nổ máy, vòng theo đường bên hông dinh Độc Lập và rẽ ra đường Công Lý...
- Chuyện khẩn cấp gì mà đích thân đại úy phải sang gặp ông Thúy thế? - Hoàng Nam hỏi vẻ quan tâm chiếu lệ.
- Dường như cả tuần nay đại úy không đọc báo? - Mai đen đáp lại bằng một câu hỏi.
- Tôi...- Bất chợt Hoàng Nam nhận ra giọng người ngồi phía sau đầy vẻ đe dọa - Tôi nghỉ phép trong rẫy cà phê cả tuần với gia đình trên Bảo Lộc nên không chú tâm dư luận. Lại có việc gì hả đại úy?
- Chuyện ngoại tình dẫn đến án mạng thôi - Mai đen nhoài người lên phía trước, chìa mấy tờ báo tuần trước cho Hoàng Nam xem ảnh chụp thi thể Cẩm Y và Marcel Phan Lê. Như sét đánh ngang mày, Hoàng Nam vội tấp vào góc đường Gia Long và đạp gấp phanh...
- Trước khi bị chồng mình bắn chết, cô Cẩm Y có ngoại tình với một sĩ quan hải quân là huấn luyện viên trường hải quân Nha Trang - Giờ thì từng lời của Mai đen mang âm hưởng của tiếng xích xiềng rung - Viên sĩ quan đó còn hẹn người đẹp lên Đà Lạt hú hí mới xảy ra thàm kịch. Cũng không loại trừ chính viên sĩ quan đó đã tổ chức giết chết cả hai vợ chồng Marcel Phan Lê để thoát nợ, vì bức thư thú tội ngoại tình của Cẩm Y không hề ghi tên kẻ có quan hệ với cô ta...
- Ông đừng vu khống. Cẩm Y chia tay tôi ngay trước 11 giờ ngày 05 tháng 1, có hầu phòng và lễ tân khách sạn Palace chứng kiến. - Hoàng Nam choáng váng khi nhận ra ý đồ đe dọa của Mai đen.
- Kìa, đã ai kết luận gì về đại úy đâu mà ông bảo rằng mình bị vu khống - Mai đen cười gằn - Xin vui lòng giữ tay lái cho vững kẻo gây tai nạn giao thông đấy.
- Ông muốn gì? - Hoàng Nam xẵng giọng.
- Đi cùng ông về Nha an ninh quân đội, như ý ông muốn ban đầu - Mai đen giễu cợt - Để đại úy Thúy có dịp còng đầu một sĩ quan phạm pháp. Ít nhất là ở tội phạm gian theo đạo luật gia đình. Ông yên tâm đi, tìm một cái cớ để lấy lòng bà cố vấn[2] mới khó, chứ tìm một sĩ quan hải quân tiếp tục thực hiện công vụ biệt phái này thì cực kỳ dễ dàng với ông ta.
Mắt Hoàng Nam tối sầm. "Một cuộc điều tra sẽ mở ra quanh quan hệ luyến ái của mình lâu nay sẽ tước đoạt tất cả. Mình có lạ gì thói đạo đức giả của các sĩ quan cao cấp hải quân ưa buôn lậu và đánh bạc. Sẽ chẳng có ai bảo vệ mình, dù mình vô tội trong cái chết của hai vợ chồng này, nhưng chỉ chuyện tằng tịu với Cẩm Y là quá đủ cho một quyết định thải hồi chỉ để tỏ ra mình ủng hộ bà cố vấn..."
- Ông cần gì ở tôi? - Hoàng Nam hỏi mà giọng như lạc hẳn đi - Nếu muốn Lê Thúy bắt giữ tôi như ông vừa nói thì chỉ cần một cú điện thoại thôi mà...
- Tất nhiên là thế. Tôi lên xe chỉ vì muốn mời ông ăn trưa ở Arc-enciel - Mai đen cười xòa như thể nãy giờ chưa hề buông lời đe dọa - Ở đó, tôi muốn giới thiệu ông với một người bạn. Nào, vui lòng đi thẳng ra đường Trần Hưng Đạo cho, đại úy Nam ạ...
Người bạn mà Mai đen muốn Hoàng Nam gặp mặt chính là Phùng Lệ Thy. Mai đen đã " siết cổ" Hoàng Nam theo ý của nữ điệp viên Trung Hoa dân quốc, nhưng để có thể hoàn toàn làm chủ mọi diễn tiến của công vụ biệt phái này, cần phải khống chế thành công cả Lê Thúy. Hoàng Nam lại chính là nhân vật giúp Lệ Thy thực hiện được điều đó. Duy chỉ có một điều họ không ngờ đến được là đại diện Minh báo Đài Loan Phùng Lệ Thy hiện đã nằm trong sự giám sát chặt chẽ của mạng lưới phản gián Việt Nam cộng hòa theo lệnh của bác sĩ Trần Kim Tuyến.
                         *

       Ông trùm mật vụ Trần Kim Tuyến của đệ nhất cộng hòa Nam Việt Nam đã tiến gần đến việc kết luận rằng : " Tấm bản đồ có dấu triện hoa cúc đại đóa 14 cánh do Cục thông tin quốc phòng Nhật ấn hành đã lọt vào tay ông cố vấn Ngô Đình Nhu từ sự đồng lõa giữa Mai đen và Phùng Lệ Thy." Dù điều ấy khổng thể được sử dụng để kết luận về tính thật - giả của tấm bản đồ, nhưng đủ để nghi vấn rằng tình báo Đài Loan muốn tiếp cận và chi phối công vụ khảo sát tọa độ trên biển mà Hoàng Nam sắp phải thực hiện. Hai thám tử Toán và Huy đã nhận ra Lệ Thy trong các ảnh ngẫu nhiên mà sở Nghiên cứu Chính trị - Xã hội đưa ra. Lệ Thy chính là người phụ nữ ngồi trò chuyện với Cẩm Y và sau đó đưa cô ta đi mất lúc 10 giờ 30 sáng 05 tháng 1 năm 1961. Cũng chính Lệ Thy đã gặp và trò chuyện với Mai đen vào buổi trưa ngày hôm sau và trong hồ sơ điều tra vụ nhà mồ Colbert thì chẳng có một dòng nào nói về hai sự kiện này. Với Tuyến bây giờ thì điều quan trọng không phải là có vạch mặt ả yêu tinh Phùng Lệ Thy và gã khỉ đột Mai đen hay không, mà là thu xếp để báo trình với Nhu như thế nào cho hợp lý. Nếu báo trình tất cả thì chắc chắn Nhu sẽ nổi cơn giận lôi đình cuồng nộ và Mai đen sẽ không còn đất để chôn... Nhưng sau đó, ai cấm Nhu ngờ vực rằng một gã đặc vụ quèn, dù đã mang lon đại úy như Mai đen còn dám " chơi sau lưng" mình thì hạng tình báo cỡ ông chủ như Tuyến sẽ còn lừa dối ông ta đến độ nào nữa...Ngay từ sau vụ lính Dù và Biệt động quân thoán nghịch bất thành, Nhu đã bắt đầu ngờ vực Tuyến. Chưa chắc báo trình tròn vẹn sự thật cho Nhu đã được yên thân đâu, mà có khi Nhu lại nghĩ ngợi sâu xa hơn rằng Tuyến đang cố ý làm lệch trọng tâm hoạt động của sở Nghiên cứu Chính trị - Xã hội khi tập trung vào hoạt động của tình báo Đài Loan mà lơ là nguy cơ từ những thế lực chính trị đối lập hay hoạt động của tình báo cộng sản. Mỗi ngày qua, Tuyến càng cảm nhận được sự sâu sắc của cái câu ngạn ngữ " Làm bạn với vua như chơi với hổ" mà Nhất Mỹ đã dùng để thuyết phục ông ta bảo trợ. Nhưng nếu giả ngơ thì cũng khó mà yên vì sẽ mang tiếng thiếu chức trách với Nhu, nên Tuyến đành phải xác định một giải pháp trung dung là âm thầm " vô hiệu hóa" cả Lệ Thy lẫn Mai đen để cho mỗi một mình Nhất Mỹ tiếp cận với công vụ khảo sát nọ... Qua các điệp viên của mình, Tuyến phát giác được Hoàng Nam có mặt trong bữa ăn trưa bàn công việc với Lệ Thy và Mai đen tại Arc-enciel. Yếu tố này khiến cho ông trùm mật vụ thấy cần phải sớm can thiệp, bởi nếu muộn thì cả ông bạn cũ Lê Thúy cũng khó tránh khỏi mê hồn trận của ả yêu tinh Đài Loan. Chỉ cần một tài liệu thuộc vào loại " chỉ mình Lê Thúy có quyền cất giữ" bị lọt vào tay Phùng Lệ Thy thì ả hồ ly ấy sẽ có đủ trăm kế nghìn phương để " xiềng" anh chàng ấy trong quỹ đạo khống chế của ả, mà hơn bao giờ hết, Tuyến lại muốn chính mình chứ không phải ai khác có quyền chi phối công vụ biệt phái của Hoàng Nam... Qua nghe trộm trên đường dây điện thoại ở những nhà hàng mà Phùng Lệ Thy vẫn hay lui tới hẹn hò với đám sĩ quan, công chức Sài Gòn, Tuyến biết được một bàn tiệc ba người do Lệ Thy đặt trước vào tối nay tại nhà hàng Bát Đạt và linh cảm về thời cơ cho một hành động chớp nhoáng chợt xuất hiện trong nghĩ suy của Tuyến từ buổi trưa. Vì vậy, Tuyến đã hẹn Lê Thúy đến nhà mình sau giờ làm việc buổi chiều, đồng thời tăng số nhân viên đang làm nhiệm vụ giám sát bí mật với Mai đen, Hoàng Nam, Lệ Thy lên theo mức độ ba nhóm cho mỗi đối tượng...
...  Lê Thúy bước vào trong bộ quân phục số 2[3], dường như vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì yêu cầu mời đến tư gia của Tuyến nên cố bông đùa để được một lời giải thích :
       - Có quân phạm ẩn náu tại tư gia bác sĩ Tuyến hay sao mà ông lại yêu cầu phụ tá giám đốc Nha an ninh quân đội đến với quân phục làm việc thế này?
       - Chưa - Tuyến bắt tay bạn và cũng nói nửa đùa nửa thật - Nhưng cũng sắp có quân phạm để anh bắt rồi đấy.
       - Ai? Ở đâu? - Thúy ngạc nhiên nhìn Tuyến.
- Rồi anh sẽ biết - Tuyến cười bí hiểm - Gã Hoàng Nam trả phép thế nào?
- Sau khi vào trình diện với ông Nhu sáng hôm qua, anh chàng tỏ ra rất mẫn cán với việc chuẩn bị cho công vụ khảo sát - Thúy ngạc nhiên, cố tường thuật lại cho chính xác những điều mình biết vì hẳn rằng Tuyến không ngẫu nhiên mà nhắc đến bất kỳ cái tên người nào mà không có ý đồ chuẩn bị sẵn.
- Cụ thể là công việc gì? - Tuyến hơi nhíu mày.
- Sao anh lại hỏi tôi? - Thúy ngờ vực.
- Không hỏi anh thì tôi hỏi ai bây giờ? - Tuyến cười xòa - Bởi vì anh phụ trách công vụ biệt phái của hắn...
- À...- Thúy nhăn trán, cố nhớ - Anh ta có mượn bản không ảnh chi tiết tọa độ khảo sát và báo cáo nghiên cứu thời tiết - thủy văn của Viện Hải dương, cùng dự trù nhân sự do tôi lập theo lệnh của ông Nhu...
Tuyến mím môi. Trong một tic tăc, ông trùm mật vụ đã thấy ngay sơ hở của Lê Thúy khi trao những tài liệu thuộc phạm vi nghiên cứu và xử lý của mình cho người khác, dù người đó là người trực tiếp thực thi công vụ do mình giám sát...Nhưng cũng chính điều ấy khiến Tuyến yên tâm về mẻ lưới mà mình sắp buông. Tuyến hỏi thêm như để xác định :
- Hoàng Nam đọc ngay tại phòng anh hay mượn về nhà đọc?
- Tất nhiên là tôi cho anh ta mượn về nhà rồi - Lê Thúy nhăn nhó - Chả lẽ Hoàng Nam không có cái quyền đó?
- Tất nhiên anh ta có cái quyền đó và điều tôi đang quan tâm là anh ta thực hiện quyền tham chiếu tài liệu ấy vì ai - Tuyến nhún vai - Nhưng thôi, chuyện đâu còn đó. Anh vào ăn tối với vợ chồng tôi nào.
Phải nói rằng đó là một bữa ăn tối với gia đình hiếm hoi của Lê Thúy. Thức ăn nấu theo lối Bắc của vợ Tuyến không cầu kỳ, nhưng đúng là ngon và món nộm rau chuối với tương bần lại càng khiến cả ba người nhớ về quá khứ nơi quê nhà khuất xa bên kia giới tuyến... Tự dưng vợ Tuyến thở dài :
- Lại sắp Tết rồi. Hôm nay là mồng Một tháng Chạp...
Tuyến nhìn vợ rồi lại nhìn Thúy. Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm quen biết, Thúy thấy ánh mắt của Tuyến ánh lên nét buồn rười rượi. Tuyến vừa định nói gì đó thì điện thoại réo vang... Ông trùm mật vụ Nam Việt Nam đứng lên, bước đến bàn điện thoại. Giờ thì cặp mắt Tuyến ánh lên tia sáng kiên quyết của người thợ săn... Tuyến nghe bên kia đầu dây thông báo xong thì chỉ nói gọn :
- Đợi tôi!
Dứt lời, Tuyến cúp máy và quay sang Thúy :
- Anh đưa tôi đi vào trong Chợ Lớn!
Không đợi câu trả lời của Thúy, Tuyến quay vào trong thay áo. Biết tính chồng, vợ Tuyến len lén rút xuống bếp mà không hỏi lấy một câu...
... Chỉ khi xe vọt ra đường Lê Văn Duyệt, Thúy mới nhún vai :
- Đi bắt đánh bạc[4] hay sao mà nặng nề thế?
- Chúng ta không đi bắt đánh bạc, mà chúng ta đi chơi bạc. Ván bạc này cần có anh - Tuyến nói đầy ý nghĩa - Bắt quân phạm thì làm sao có thể thiếu phụ tá giám đốc nha an ninh quân đội nhỉ?



[1] Quy định ngồi trên quân xa : Ghế bên phải cạnh ghế lái xe là ghế xa trưởng. Do đây là xe cấp tạm cho Hoàng Nam sử dụng nên khi Hoàng Nam lái xe thì chỉ có người mang cấp bậc cao hơn mới được ngồi ghế ấy, còn những người đồng cấp hoặc đi nhờ xe thì phải ngồi phía sau.
[2] Tức Trần Lệ Xuân, vợ Ngô Đình Nhu, dân biểu quốc hội Việt Nam Cộng Hòa, tác giả đạo luật Gia đình
[3] Quân phục mặc tại cơ quan làm việc ( không phải lúc tác chiến) của sĩ quan chế độ cũ : áo ngắn tay bỏ vào quần, giày thấp.
[4] Đánh bạc cũng như khiêu vũ đều bị xếp loại tội nghiêm trọng theo đạo luật bảo vệ thuần phong mỹ tục do bà Trần Lệ Xuân đưa ra