Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

thiếu phụ khát tình 6


  
 ( Ảnh chỉ để trang trí, không phải minh họa vì đây không phải blogsex)www. nhavantp.hcm.com.vn
                                                                        Năm
-         Tại sao cô lại báo tin cho tôi ?
Yến Ngọc nhìn tôi lạ lẫm : - Tại vì em biết anh sẽ nhìn thấy em. Và vì…chúng ta có duyên.
Tôi phì cười : - Duyên hay không chưa biết, nhưng rõ ràng là tôi mắc nợ cô nên suốt đêm qua cứ chạy lăng quăng như thằng khùng.
-         Anh trách em sao? – Yến Ngọc nhích lại gần sát tôi, nói như giận dỗi.
Tôi lắc đầu nhè nhẹ : - Tôi chỉ tự trách mình. Ai bảo tôi chuốc lấy “ thần hòa bệnh”?
-         Anh không thể trách điều đó. Vì cặp mắt của cô bé gái 8 tuổi ấy đã cứu cuộc đời anh.
-         Và tôi phải trả nợ cuộc đời bằng cách nhìn bằng cặp mắt của cô gái ấy – tôi cười buồn – cô có biết tôi mệt mỏi lắm không?
-         Em biết, nhưng có những chuyện lạ kỳ không ai có thể biết hoặc thấy trước. Anh có thích gặp em không? – Yến Ngọc nhẹ nhàng đặt bàn tay thon muốt lên ngực tôi…
Tôi mở mắt, tỉnh giấc.Thì ra tôi ngủ ngồi trên ghế đá này lúc nào không hay. Điện thoại di động bỏ trong  túi áo ngực cứ rung liên hồi kỳ trận.Tôi vừa rút điện thoại ra vừa cười, lẩm bẩm : “ Nếu gặp cô mà chỉ để có những cuộc hẹn thơ mộng thế này thì hay quá. Nhưng đó lại không phải mục đích mà cô gặp tôi, Yến Ngọc ạ”.Tôi liếc nhìn số máy gọi đến. Đó là số của xếp.Xếp gọi tôi gặp mặt đầu giờ làm việc. Vơ vội tờ báo đang nằm chỏng trơ trên ghế đá cho vào túi, tôi chạy ra bãi lấy xe
-         Tôi đồng ý là anh đã hai lần có hành động để bảo vệ tính mạng ông Tâm – xếp cười nhạt – Nhưng anh có biết rằng để đạt kết quả đó…
-         Tôi đã hành động tùy tiện, phá vỡ tất cả các nguyên tắc, xem thường kỷ luật và các quy định pháp luật – Tôi cắt ngang lời xếp – Vì vậy, tôi nên cởi áo này để đi ra khỏi ngành mà làm thầy bói hay thầy pháp thì hơn. Đúng vậy không thưa xếp?
Xếp nghiêm mặt, lườm tôi : - Biết thế rồi mà sao cứ hành động kiểu đó. Gọi điện thoại cho tôi báo trước một tiếng không được sao?
-         Xin lỗi, nếu lúc đó tôi báo rằng tôi linh cảm như vậy, xếp có tin không ạ? – Tôi hỏi ngược lại mà không sợ mất lòng cấp trên, vì khi xếp nghiêm mặt, trừng mắt với cấp dưới thì có nghĩa là sóng gió đã qua.
-         Đã báo với tôi bao giờ đâu mà hỏi tôi tin hay không chứ? – Xếp quắc mắt – Tôi tin vào những nhận định có cơ sở.
Tôi đứng nghiêm để chịu đựng hai “ tia chiếu khủng khiếp” từ ánh mắt của xếp. Rồi xếp đứng dậy, vỗ vai tôi, nói bằng vẻ quan tâm nhưng đầy nghi hoặc :
-         Lại do cái chứng đau đầu hay mộng mị phải không?
Tôi im lặng, gật đầu. Tự nhiên xếp thở dài, nói với tôi mà như tự nói với mình :
-         Tội ác dù tinh vi cách mấy cũng không thể tránh sự trừng phạt đâu.
-         Nhưng bị trừng phạt bởi pháp luật vẫn tốt hơn, thưa xếp.
-         Tất nhiên – xếp gật gù chia xẻ và nói bằng giọng thân tình – Hôm nay tớ không giao cho cậu việc gì cả để cậu nghỉ ngơi, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy nhé. Giờ hãy để bên hình sự lo vụ ông Tâm.
-         Vâng, nhưng em xin phép xuống công an quận 10 theo hẹn với Hướng lúc 10 giờ 30.
-         Cậu tự do, nhưng nhớ là cậu xuống đó với tư cách cá nhân đấy nhé – xếp khoát tay – À, tối qua có nằm mơ thấy gì không vậy?
-         Dạ có, em mơ thấy anh cưới vợ…- tôi vừa quay mặt đi, vừa nói vừa rảo bước.
-         Đồ xỏ lá – xếp trừng mắt, vung nắm đấm đầy đe dọa…
Tất nhiên tôi lo vọt lẹ, dù biết chắc có đứng lại trong phòng xếp cũng chẳng hề hấn gì.
……
Đọc tất cả bản khai, đối chiếu với những sự kiện xảy ra tối qua tại bệnh viện ,nghe Hướng thuật lại diễn tiến từ khi tạm giữ Xuân đến giờ này, tôi đồng ý với quyết định của anh ta. Hai đứa tôi cùng bước vào phòng xét hỏi của công an quận, nơi Xuân vẫn đang chờ.
-         Tối qua chị ngủ được chứ? – Hướng vừa ngồi xuống, vừa hỏi.
-         Không – Xuân thú nhận một cách thành thật.
-         Chị có gì lo lắng à? – Hướng hỏi vẻ thăm dò.
-         Vâng. Tôi lo cho chồng tôi, chẳng biết thế nào…
-         Tôi buộc lòng phải báo cho chị biết là chồng chị sẽ khó mà hồi tỉnh sớm – Hướng tắc lưỡi – Tối qua anh ấy bị sốc dịch truyền.
-         Chăm sóc thế nào mà chồng tôi lại bị thế hả trời? – Xuân than mà nhìn chúng tôi trách móc.
-         Chúng tôi cũng đã tìm ra kẻ đã lấy xe hơi và điện thoại của chồng chị. – Hướng vừa thủng thẳng nói, vừa nhìn thẳng vào mắt Xuân.
-         Vậy sao? Hắn là ai…? – Xuân thảng thốt.
-         Đặng Văn Thân, lái xe của chồng chị - Hướng nói khô khan – Hắn đã chết.
Xuân mở to đôi mắt đến suýt rách mi. Miệng cô ta há hốc.Tiếng nói của cô ta như lạc hẳn đi : - Chết?  Tại sao?
-         Anh ta tự tử. Có lẽ vì mặc cảm tội lỗi …
-         Tội gì chứ? – Xuân ôm đầu – Không lẽ các ông nghĩ là anh ta đã ám hại anh Tâm?
-         Chúng tôi không nghĩ gì cả, mà đó là những gì thu được tại hiện trường khi phát hiện ra xác anh ta.Có cả thư tuyệt mạng…- Hướng lắc đầu, vẻ ngán ngẫm – Mọi việc còn đang điều tra. Tạm thời chị có thể về nhà.
-         Tinh vi lắm – Xuân cười nửa chua chát, nửa giễu cợt.
-         Có thể là như vậy đó – Hướng cười nhạt – Chị sẽ phải điểm danh tại công an phường mỗi 6 giờ 30 sáng và 18 giờ chiều mỗi ngày. Chị được tự do đi lại để thăm nom chăm sóc chồng đang điều trị, nhưng phải đến làm việc với cơ quan điều tra khi nhận được thư mời. Và để cho công bằng, chúng tôi đưa chị về nhà cũng bằng chiếc xe hôm qua đã đưa chị đến đây.
-         Không cần – Xuân đứng dậy – Tôi sẽ đi  taxi. Xin chào.
-         Tùy chị - Hướng cũng đứng dậy, đưa Xuân ra ngoài cổng
Hướng quay vào, nhìn tôi hơi e ngại :
-         Anh thấy có cần bảo vệ cô ta không?
-         Không – tôi đáp chắc nịch – Cô ta đủ ranh ma để thoát mọi sự bảo vệ.Theo tôi, ta nên bảo vệ cho người khác.
-         Ý anh là…kẻ thứ ba giấu mặt?- Hướng băn khoăn.
-         Đúng thế - tôi bật cười – Tôi đang lo cho hắn.
-         Vì sao ?
-         Tôi nhìn thấy vẻ đau đớn hận thù thật sự trong tâm trạng của Xuân khi nghe tin Đặng Văn Thân đã chết. Trong khi đó, cô ta hầu như thờ ơ khi nghe tin Tâm bị tai biến lúc truyền dịch dù miệng lại nói là lo lắng cho sức khỏe của chồng.
-         Nhưng tôi đã nói là Thân tự tử…
-         Ông nói dối kém lắm – tôi nháy mắt – nghe âm sắc trong lời ông nói, cô ta hiểu ngay là ông đang nghi ngờ chuyện Thân tự tử. Còn cô ta thì lại có thể tự kết luận theo chiều hướng khác.  Thậm chí cô ta sẽ tự giải quyết vấn đề.
Hướng gọi hai trinh sát để giao công việc, đồng thời tăng cường bảo vệ tại bệnh viện đối với Tâm.
                                                #    #    #     #    #
Người đàn ông  có vẻ ngoài bình dị đẩy cửa căn phòng mà Xuân thuê trên tầng Bốn khách sạn Đông Kinh, bước vào. Không buồn lột nón, bỏ kính râm, ông ta liếc nhìn khắp phòng như dò xét rồi bấm khóa cửa, ngồi phịch xuống giường nệm…Xuân vẫn đang nằm trên nệm với bộ quần áo ngủ, phì phèo điếu thuốc như đang suy nghĩ gì đó… Chiếc gạt tàn bên bàn điện thoại ngay tầm tay cô ta đầy ắp đầu lọc và tro…
Người đàn ông nọ không nén nổi sốt ruột :
-         Tại sao lại tìm tôi? Cô biết thừa là công an thả cô ra chỉ để theo dõi xem còn có ai đồng mưu không cơ mà.
-         Yên chí. Tôi biết mình không có đuôi – Xuân cười khẩy – ngay cả chứng minh nhân dân để thuê phòng, tôi cũng xài giấy giả.
-         Cẩn thận vẫn hơn chứ - người đàn ông nọ liếc đồng hồ - có gì thì nói mau đi. Tôi cũng phải về đây. Tối nay cúng thất thứ 3 của vợ tôi mà.
-         Chung tình quá nhỉ ? – Xuân cười khẩy.
-         Chung tình hay không thì đó cũng là bổn phận của một người chồng. Còn cô? Lẽ ra vào bệnh viện chăm sóc chồng thì lại nằm ườn ở đây.- Người đàn ông nọ nhận xét đầy cay độc.
-         Đối với tôi thì Tâm có chết hay sống cũng chẳng ý nghĩa gì, bởi vì cái phần đàn ông nhất của hắn không làm tôi vừa ý – Xuân hơi chồm dậy, quắc mắt – Tại sao anh giết anh Thân? Tôi chỉ muốn anh giải quyết Tâm thôi mà.
-         Giải quyết Tâm là mục tiêu chung của cả hai ta, tôi cũng không muốn hạ thằng Thân làm gì – người đàn ông nọ nhún vai – nhưng nếu không tính cái thằng Trư Bát Giới ấy thì sẽ đổ bể hết.
-         Khi làm việc đó, anh có nghĩ đến tình cảm của tôi không? – Xuân nói như nghẹn.
-         Tình cảm của cô đơn giản chỉ là cơn khát tình dục thể xác, và cô vẫn thường nằm rên rĩ với tôi rằng khoái cảm tột đỉnh tuyệt diệu như miếng thạch dừa mà thời còn đi học cô vẫn thèm được nhấm nháp để tận hưởng mát lạnh đến toàn thân – người đàn ông khinh khỉnh – nên khi phát hiện chồng mình bất lực, cô đã tìm đến tôi và sau đó là thằng Trư Bát Giới tên Thân…
-         Tôi  chỉ yêu anh Thân…- Xuân nhìn người đàn ông nọ mà mắt long lên sòng sọc.
-         Xin lỗi – người đàn ông nọ quay lại  chiếc bàn điện thoại sát đầu giường của Xuân, lấy gói thuốc lá, vừa đốt thuốc, vừa lạnh lùng trả lời -  Tôi đã nghe cô nói cô yêu tôi đến chán rồi mỗi lần cô thỏa mãn cơn khát tình của mình. Cho nên những cơn khát kiểu  đó thì dễ được đáp ứng khi có tiền và sự tự do.Không có tôi thì có thằng Thân. Không còn thằng Thân thì còn có thằng khác. Đàn ông khỏe mạnh chết hết rồi sao?Thằng Thân đe dọa  sự tự do và cơ hội có tiền của cả cô và tôi đó.
-         Anh chẳng hiểu gì tôi cả - Xuân nhoài người về phía chiếc gạt tàn …
-         Ngược lại, hiểu rất rõ – người đàn ông nọ xoay người ra ngoài, ném điếu thuốc lá vừa châm và thọc tay vào túi trong chiếc áo khoác…
Gần như cùng một lúc, người đàn ông nọ rút ra một chiếc găng tay căng phồng thì Xuân cũng vớ được chiếc gạt tàn thủy tinh. Nhanh như một con báo, Xuân tung chân hất chiếc chăn phủ lên đầu người đàn ông nọ và bật dậy, đập chiếc gạt tàn lên đầu ông ta…Tiếng BỐP khô khan, tro và những mẫu đầu lọc bắn ra tung tóe. Người đàn ông nọ rú lên một tiếng thất thanh, đổ ập xuống sàn lôi theo chiếc chăn …Gần như ngay lập tức, bên ngoài có tiếng chân chạy trên hành lang và cánh cửa phòng bị đập mạnh bằng một vật nặng, cùng liếng quát bên ngoài :
-         Cảnh sát đây! Mở cửa…
Mặt Xuân giờ đờ đẫn như vô hồn.Cô ta bước đến bên cánh cửa thông ra hành lang, vén rèm, bước ra ngoài…Bất chợt, Xuân ré lên khiếp hãi khi trông thấy một cô gái đang ngồi vắt vẻo trên ban – công bên ngoài căn phòng mình.Cô gái nhẹ nhàng hỏi :
-         Chị muốn nhảy xuống phải không? Vậy thì nhanh đi!
-         Yến Ngọc…- Xuân tái mét mặt mày, gần như khuỵu xuống nền gạch hành lang.
-         Là tôi đây – cô gái buồn rầu – Ngày cúng thất thứ 3 của tôi là thế này đấy. Giờ tôi chẳng cần 4 ngày cúng thất còn lại để làm gì nữa.
Cô gái nhảy xuống trước mặt Xuân, vung mạnh tay…
Khi hai trinh sát hình sự quận chạy vào phòng, họ đã tìm thấy Xuân bất tỉnh ngoài hành lang, mặt còn hẳn đỏ dấu vết năm ngón tay.Người đàn ông nọ cũng đã được đem đi cấp cứu kịp thời do chấn thương sọ não. Tên anh ta là Phạm Đình Chi, em rễ của Hồ Quang Tâm và là chồng của Hồ Bình Yến Ngọc.Chiếc găng tay Chi mang theo trong túi áo khoác nhồi đầy cát – một thứ vũ khí bất ngờ nhưng hiệu nghiệm. Khi bị chiếc găng nhồi đầy cát này đánh vào đầu, nạn nhân chỉ hôn mê một thời gian rồi sẽ tỉnh lại, nhưng thời gian đó đủ để tên giết người có thể chuẩn bị cho nạn nhân một cái chết như tự tử để qua mắt pháp y.
                                                            ĐOẠN KẾT
-         Câu chuyện ở khách sạn Đông Kinh, tôi chỉ nghe được sau khi nghe thuật lại từ hai trinh sát có trách nhiệm giám sát Phạm Đình Chi.Ngay sau khi Chi vào đó, họ đã thuê căn phòng sát bên để kiểm thính cuộc đối thoại giữa hai kẻ đồng lõa…
-         Sao các anh nghi ngờ Chi?  - Bích Loan tò mò hỏi.
-         Đơn giản chỉ vì đến tận sáng hôm sau, vẫn chưa có ai đến căn nhà của ông Tâm như lời mà Chi đã nói với Xuân qua điện thoại. Từ đó chúng tôi nghĩ có thể chính Xuân đã báo động cho Chi vụ công an tìm ra ông Tâm và cô ta đi vắng là vì bị tạm giữ. Hãy chú ý câu của Chi hứa gọi anh chàng Bảy quen biết làm bảo vệ ở công ty Văn Nhâm nào đó. Và Xuân trả lời là anh chàng đó qua công ty Bào An rồi, chứ nếu không cô ta không gọi cho Chi nhờ trông nhà làm gì. Tất nhiên Chi hiểu người ta đã tìm ra ông Tâm và cần phải giết ông Tâm để xóa dấu vết trước khi ông ta tỉnh lại mà khai ra điều gì.Nhưng trước tiên, hắn phải giải quyết Thân – người lúc này đang lái xe của ông Tâm đi loanh quanh theo kế hoạch ban đầu là nhằm làm mọi người ngỡ là ông Tâm đi công tác. Hắn bảo Thân  đem chiếc xe của Tâm đến thuê phòng ở khách sạn Bờ Sông. Chi đã nhờ thư ký của mình thuê riêng cho mình một phòng ở khách sạn này từ trước. Chi đến phòng Thân, dùng chiếc găng tay độn cát đánh Thân bất tỉnh rồi treo cổ nạn nhân vào sợi dây điện cho đến khi chết và ngụy tạo vụ tự tử. Xong hắn để lại tất cả những gì của ông Tâm lại trong phòng Thân rồi trả phòng mình, về bệnh viện để “ thanh toán” nốt ông Tâm. Chuyện xảy ra cùng lúc tôi đang ở nhà bà hôm đó…- tôi giải thích.
-         Làm sao hắn biết Tâm nằm ở bệnh viện nào?
-         Có gì khó đâu. Cú điện thoại mà Xuân gọi cho Chi sau khi xe cấp cứu rời nhà là hơn 22 giờ. Chi hiểu thừa là ông Tâm chưa chết, nên đã nhắn tin nhờ thư ký riêng gọi điện cho phòng trực cấp cứu nhận bệnh của tất cả các bệnh viện trong thành phố. Đó là lý do mà bác sĩ trực bệnh viện X càu nhàu với tôi về cú điện thoại của phụ nữ nào đó đã gọi hỏi thăm có bệnh nhân nào tên Hồ Quang Tâm nhập viện lúc hơn 22 giờ không.Khi xác định Tâm đang cấp cứu ở đó, Chi liền đến đó và điều chỉnh tốc độ truyền dịch để gây sốc.
-         Nhưng sao hắn biết là Tâm phải nằm bệnh viện?
-         Bà quên công an tìm thấy Tâm trong trạng thái nào sao – tôi bật cười – Dù anh ta đã chết, cũng phải đưa đến bệnh viện để giải phẫu pháp y chứ. Tôi tin rằng dù ông Tâm có chết, Chi cũng phải liều tìm cho ra bệnh viện đang giữ xác ông ta để thực sự yên tâm điều đó.
-         Tại sao họ muốn giết ông Tâm?
-         Ông Tâm phát giác có chuyện mờ ám trong việc chênh lệch số lượng hàng nhập khẩu đường bộ từ Cambodge và số hàng xuất khẩu sang Tây Âu nên định sang Cambodge để điều tra.Ngách bí mật trong nhà ông Tâm chính là nơi Chi, Thân và Xuân cất giấu số hàng chênh lệch  đó.
-         Hàng gì vậy?
-         Heroine nhập từ Lào và Cambodge để xuất sang Mỹ và cocaine từ Mỹ nhập vào để xuất qua Tây Âu. Tất cả ngụy trang dưới dạng các ống thủy tinh dược phẩm lỏng chứa Diclofenac - tôi tắc lưỡi – Chi dùng tình dục để lôi kéo Xuân và sau đó dùng Thân để cột Xuân chặt hơn nữa.Tội nghiệp Yến Ngọc, Chồng cô ta không chỉ là một doanh nhân thành đạt đến nhẫn tâm mà còn là một tên sát nhân máu lạnh, giết người không ghê tay. Ở phút cuối, Chi và Xuân còn định thanh toán lẫn nhau để thoát tội …
-         Xuân cũng đâu phải tay vừa, phải không ? – Bích Loan cười ngán ngẩm.
-         Ừ. Cô ta cũng thừa bản lĩnh để có thể tự mình thành bà trùm dù không có Chi.
-         Họ sao rồi nhỉ? Tại sao họ lại muốn làm ra vẻ là ông Tâm đi công tác rồi mất tích?
-         Cả Chi lẫn Xuân đều đang được điều trị, đủ sức khỏe sẽ hỏi cung. Nhưng ông Tâm ngày mai đã có thể tường trình với công an rồi.- Tôi bùi ngùi – Ông ấy sẽ bị sốc nặng lắm đây.
-         Vậy là rõ ràng cả rồi, Yến Ngọc hẳn sẽ vui lắm. – Bích Loan gật đầu kết luận.
Tôi im lặng. Vụ án này về phía cơ quan hình sự thì rõ ràng rồi.Nhưng với người đã phát hiện ra vụ việc và tham gia vào như tôi thì quả là khó khăn khi tường trình chi tiết với cấp trên.Bởi theo bản kê chi tiết của viễn thông thì không hề có cú điện thoại nào gọi vào máy để bàn cơ quan trong ca trực của tôi hôm nọ.Và tôi không thể nói là mình tự linh cảm thấy có án mạng để hai lần xông vào.Những dấu tay hằn đỏ trên mặt của Xuân tại khách sạn Đông Kinh cũng thế. Các bác sĩ nhận định đây là dấu vết để lại của  một cái tát ra trò, nhưng ai là tác giả cái tát ấy? Phải chăng đó là  biểu hiện của chút lương tri còn sót lại trong người thiếu phụ khát tình kia?
Đêm ấy về nhà với vợ con, tôi lại ngủ vùi.
Tự dưng tôi lại thấy Yến Ngọc đứng ngay ngoài sân, nhoẻn cười và đung đưa vẫy nhẹ bàn tay …Nhưng còn có… một người con gái khác đang đứng nép bên ngoài bờ rào dâm bụt nhà tôi, tròn mắt nhìn vào…
Tôi chợt lạnh người…Cô gái đứng phía sau Yến Ngọc mặc bộ bà ba đen bạc màu gió bụi, cổ quấn khăn rằn, hai tay ôm một bụi hoa dại màu tim tím…

Không có nhận xét nào: