Sau màn sương lạnh
*
* * *
- Vợ tôi còn
sống hay sao ? – Bạch Thanh Quang vừa đưa tay cho tôi, vừa hỏi đầy hoài nghi,
nhưng rõ ràng vẫn níu kéo một tia hy vọng.
- Sao ông lại
nghĩ thế ? – Tôi chưa vội trả lời. Bởi câu trả lời của tôi sẽ làm ông ta thất
vọng.
- Bởi vì rõ ràng
ông đã gặp vợ tôi. Câu nói này tôi nhớ mãi. Vì câu đó, tôi chỉ nói với vợ tôi
thuở ban đầu..- Bạch Thanh Quang ngậm ngùi.
- Câu nói nào? –
tôi ngẩn người.
Bạch Thanh Quang
chìa mặt sau tấm danh thiếp của tôi ra và hỏi tiếp:
- Vợ tôi đang ở
đâu vậy, thưa ông?
- Tôi…tôi không
biết – tôi ngần ngừ đáp
- Vậy sao ông
lại biết câu này để đến tìm tôi? – Bạch Thanh Quang cau mày.
- Bà nhà gọi
điện thoại cho tôi khi nãy và dặn tôi nói thế với ông – tôi vừa trả lời vừa rút
điện thoại di động ra, lục tìm danh sách các cuộc gọi đến và trao cho Bạch
Thanh Quang…
- Sao lại thế
này? – Bạch Thanh Quang trợn tròn mắt, đưa tay phải giữ lấy ngực.
- Ông Bạch! Ông
bị làm sao vậy? – Tôi vội lao đến, đỡ một bên vai chồng của nạn nhân.
Bạch Thanh Quang
cố trấn tĩnh, nở nụ cười yếu ớt mà gượng gạo :
- Xin lỗi vì đã làm phiền ông…Số máy này…là số
máy của nghĩa trang …nơi mà…gia đình tôi có nhà từ đường và…khu mộ gia tộc. Vợ
tôi…cô ấy …đang ở Đài Loan.
- Không đúng. Bà
ấy luôn ở bên ông – tôi khẳng định.
- Sao ông biết?
– Mắt Bạch Thanh Quang lại ánh lên tia
hy vọng.
- Tôi thấy bà ấy
đi với ông lúc 11 giờ trưa, khi ông bước vào văn phòng VPI để xin ra thông báo
xác nhận bà ấy đã chết.
Bạch Thanh Quang
như người bị trúng đạn. Mặt ông ta biến đổi đến lạ kỳ. Ông ta loạng choạng ,
tay trái vẫn giữ điện thoại của tôi, còn tay phải vẫn áp chặt vào ngực trái.,
thều thào hỏi :
- Ông là ai?
- Là một người
bị Thần Hòa bệnh. Tôi…nói ông có tin không? Tôi nhìn thấy và nói chuyện được
với hồn ma.
- Tin. Tôi tin –
Bạch Thanh Quang nói gấp gáp – Vì câu nói mà chỉ có vợ chồng tôi biết với nhau
đủ khẳng định ông đã được cô ấy ủy thác. Xin ông giúp tôi gặp cô ấy dù chỉ một
lần thôi.
- Chuyện ấy tôi
chưa dám hứa, nhưng sẽ cố gắng. Giờ xin ông nghe đây là lời vợ ông nhờ chuyển.
Ông hãy lập tức trở về quận 2 để nắm lại quyền lãnh đạo. Những kẻ phản bội ông
đang kích động dân tại chỗ một cuộc gây rối nhằm chống lại quyết định của Ủy
ban nhân dân thành phố.
- Có chuyện đó
sao? – Bạch Thanh Quang sửng sốt – Tôi đã dặn giám đốc Khang Thịnh kiên trì đấu
tranh bảo vệ quyền lợi bằng văn bản. Thậm chí dù quyết định thu hồi dự án đã
ra, vẫn còn có thể khiếu nại và kiện hành chính ở tòa cơ mà? Sao Lý Điển Sơn
lại có thể tắc trách như vậy?
- Đó là chuyện
nội bộ công ty ông, tôi không lạm bàn. Tôi chỉ xin truyền đạt lời bà nhà như
vậy. Còn về phần mình, trong giới hạn thực hiện ý của bà nhà, tôi có thể nói để
ông yên tâm là vụ gây rối ấy sẽ không diễn ra được. Ít nhất trong ngày hôm nay.
- Sao ông biết?
– Bạch Thanh Quang hỏi tôi với vẻ không mấy tin tưởng.
- Bởi vì Lý Điển
Sơn và Lê Văn Cần, hai kẻ đứng sau âm mưu kích động gây rối đã bị công an quận
2 tạm giữ trước đây chừng 30 phút. – tôi dõng dạc đáp và quan sát nét mặt ông
ta để tìm một nét thất vọng.
- Ơn trời phật .
Vẫn còn kịp để cứu vãn uy tín và danh dự công ty Khang Thịnh và cả tập đoàn gia
đình chúng tôi – Bạch Thanh Quang thở phào nhẹ nhỏm – Giờ mời ông theo tôi.
Phải đi ngay mới kịp.
- Nhưng đi đâu
mới được? – giờ đến phiên tôi bị bất ngờ. Rõ ràng Bạch Thanh Quang không liên
can gì đến vụ dự mưu gây rối, nhưng sao ông ta trở thành con người mạnh mẽ
quyết đoán mà tôi vừa thấy mau chóng đến thế? Giờ đây chẳng còn chút xíu gì của
con người u buồn và tiều tụy trong bộ cánh sang trọng mà tôi nhìn thấy buổi
trưa , hay ít ra là cách đây vài phút.- Về quận 2 à? Nhưng còn lễ cầu siêu…
- Vợ tôi muốn
tôi phải bảo vệ dự án Khang Điền cho đến cùng. Tôi sẽ làm tất cả vì điều đó.
Còn lễ cầu siêu, tôi vắng một buổi cũng không sao – Bạch Thanh Quang nói chắc
nịch, đầy uy lực – Ông cứ gửi xe gắn máy của mình lại. Tôi mời ông cùng ra Ủy
ban nhân dân thành phố. Tôi vẫn còn muốn nói chuyện với ông. Chuyện quận 2 như
ông nói thì đã tạm ổn rồi mà. Chỉ hai ta với nhau thôi. Tôi tự lái ô tô lây…
Có lẽ tôi đã tìm
thấy được chân dung thực sự của người chồng mà
Hà Thị Kim Chi khi sống vẫn tự hào : Một doanh nhân trẻ, năng động và
bản lĩnh.
Năm
Bạch Thanh Quang
trở lại xe với một nụ cười tinh ranh. Tôi hồi hộp chẳng biết anh ta đã “ nói và
làm” những gì, với ai trong ủy ban nhân dân thành phố mà lại quay ra sớm như
vậy.
- Thế nào rồi? –
Tôi hỏi ngay khi Bạch Thanh Quang ngồi vào ghế lái xe và nổ máy.
- Thật kỳ diệu –
Bạch Thanh Quang đáp bằng giọng xúc động – Chỉ mười lăm phút nữa, họ sẽ công bố
quyết định thu hồi dự án Khang Thịnh và quyết định thu hồi đất khu vực đó để
giao cho một nhà máy xử lý rác. Nhưng giờ thì tạm đình hoãn rồi.
- Ông thuyết
phục họ bằng cách nào vậy? – tôi tò mò.
- Đơn giản thôi
– Bạch Thanh Quang cười với vẻ âm mưu – Nhờ ông nên tôi biết Lý Điển Sơn bị tạm
giữ. Cho nên hắn không thể nào đến nhận quyết định của Ủy ban. Doanh nghiệp
vắng pháp nhân đại diện thì làm sao thực hiện quyết định hành chính của cơ quan
quản lý nhà nước?
- Vậy chứ ông
thì sao?
- Tôi là pháp nhân đại diện của Red Sun chứ không phải
của Khang Thịnh. – Bạch Thanh Quang cười vang – Lý Điển Sơn chịu trách nhiệm
trước pháp luật Việt Nam và được bổ nhiệm bới hội đồng quản trị Red Sun mà tôi
là chủ tịch cho đến giờ phút này. Vì vậy, quyết định thu hồi dự án phải tạm
hoãn công bố.
- Chỉ đơn giản
về luật hành chánh thế thôi à? – tôi hồ nghi.
- Tất nhiên
không chỉ thế - Bạch Thanh Quang gật đầu – Mà tôi còn phản công ngược lại rằng
“ về thời gian tiến độ dự án của tôi có chậm vì nhiều lý do, nhưng cơ bản vẫn
trên tinh thần đền bù thỏa đáng giữa chủ đầu tư với dân địa phương. Còn dự án
nhà máy xử lý rác, hãy khoan nói đến công nghệ, mà lại dựa trên cơ sở là cưỡng
chế dân di dời để thu hồi đất. Thế thì dự án nào sẽ gây bất ổn về chính trị xã
hội và an ninh trật tự?” Phó Chủ tịch thành phố đã im lặng lắng nghe và gọi
chuyên viên của mình vào ghi nhận những điều tôi trình bày. Họ sẽ tạm hoãn
thôi. Giờ ta qua quận 2 đi…
- Xe gắn máy của
tôi vẫn còn gửi ở chùa Bà …- tôi nhắc Bạch Thanh Quang.
- Tôi đã bảo xin
ông đừng lo – Bạch Thanh Quang cười mỉm– Ông đang ngồi ở vị trí xa trưởng nên
tôi phải đảm bảo về tài sản của ông.
- Đảm bảo bằng
chiếc Audi này chăng? – Tôi đùa.
Bạch Thanh Quang
cười vang :
- Không phải
chiếc Audi này đâu thưa ông. Ông vừa giúp tôi giữ lại Khang Thịnh, không thì
tôi… Thật chẳng biết thế nào nữa. Từ ngày vợ tôi mất tích, tôi chẳng còn lòng
dạ đâu mà để ý đến việc làm ăn.
- Xin ông đừng
quá lời. Tôi chỉ làm đúng những gì bà nhà nhờ tôi làm. Còn việc dẹp vụ gây rối
ở quận 2 thì đơn giản chỉ vì trách nhiệm nghề nghiệp, hơn nữa không phải do tôi
trực tiếp làm.
- Nhưng nhờ vậy
mà Lý Điển Sơn bị tạm giữ khiến cho việc công bố quyết định thu hồi dự án bị
ngừng. Tôi xin ông hãy ở lại với tôi lâu hơn…Tôi nhớ vợ tôi quá…Sao cô ấy không
hiện ra với tôi nhỉ? – Bạch Thế Quang cứ như đứa trẻ con, nói liến thoắng đến
mức từ nọ dính từ kia.
- Bà nhà nói rất
muốn hiện ra với ông, nhưng không hiểu sao ông lại không nhận thấy.- Tôi thở
dài, buột miệng – Tôi cũng thấy một điều lạ, hình như người ta chỉ thấy được
hồn ma đi theo ám họ khi có tôi hiện diện mà thôi.
- Hay quá – Bạch
Thế Quang nói như reo – Sao ông không tìm cách để chúng tôi gặp nhau ngay lúc
này?
- Cách gì chứ? –
Tôi nhắn nhó – Tôi đâu phải pháp sư bắt ma, lại càng không phải là Diêm Vương
để cho phép hồn ma nghỉ phép dưới âm phủ để lên dương thế đoàn tụ gia đình?
- Ông đâu cần
phải làm như thế - một giọng nữ vang lên.
Bạch Thanh Quang
suýt lạc tay lái. Còn tôi thì va đầu vào cánh cửa xe khi nhận ra Hà Thị Kim
Chi trong kính chiếu hậu gắn trong xe .
Bà ta đang ngồi ở ghế sau…
- Là …em …em đó
sao? – Bạch Thanh Quang líu cả lưỡi.
Hà Thị Kim Chi
gật đầu nhẹ.
Một nụ cười ảo
nảo hiện trên môi bà ta.
Đúng Hà Thị Kim
Chi tôi đã gặp hồi trưa, với bộ đồng phục doanh nhân đầy vẻ uy lực.
- Anh giữ tay
lái đi. Coi chừng gây tai nạn – Kim Chi nhắc chồng.
Tôi hoàn hồn,
buột miệng : - Đúng là có duyên với con số 2.
- Ý ông muốn nói
gì? – Kim Chi cong môi.
- Tôi nói tôi có
duyên với số 2. Đêm hôm qua, tôi gặp chuyện “ma giấu” hai lần, hội kiến cùng
lúc hai hồn ma. Từ sáng đến giờ tôi gặp hai hồn ma giống hệt nhau và bị chuyện
“ hồn ma ngồi sau lưng” đúng hai lần.
- Ông mà cũng sợ
ma sao?- Kim Chi có vẻ ngạc nhiên.
- Vâng, thưa bà.
Nhất là những kiểu xuất hiện đột ngột thế này.
- Khi nãy ở chùa
Bà, ông nói với anh Quang là tôi vẫn luôn theo anh ấy cơ mà. Biết trước thế thì
sao ông phải sợ? – Kim Chi cười tinh nghịch.
- Nếu vậy thì bà
hỏi chồng bà xem. Ông ta được tôi nói cho biết như vậy ở chùa Bà, nhưng ông ta
có sợ không? – Tôi trả đũa.
- Có. Anh có sợ
- Bạch Thanh Quang lên tiếng kèm một nụ cười ấm áp – Vì đột ngột quá…Nhưng giờ
anh hết sợ rồi. Em luôn bên anh, phải không Chi?
- Vâng – Kim Chi
nở nụ cười rạng rỡ - Em vẫn đi theo bên ngực của anh.
Tôi liếc sang tấm
băng tang đen trên ngực trái Thanh Quang và “ À, thì ra thế” ở trong bụng,
trách :
- Vậy sao khi
trưa cũng có mặt tôi mà bà không chịu hiện ra với ông nhà?
- Trong sân cơ
quan của ông, không phải chỉ có ông với chồng tôi.- Kim Chi đáp lại, mắt nheo
nheo như chế giễu.
- Em lên đây với
anh, được không? – Thanh Quang nài nỉ.
- Không. Nhưng
anh xuống phía sau với em được mà – Kim Chi không nén được xúc động.
- Tấp xe vào lề
!- Tôi ra lệnh. Bạch Thanh Quang hơi ngỡ ngàng – Đừng quên tôi đang ngồi ghế xa
trưởng. Dừng lại rồi xuống băng sau với bà nhà. Từ giờ tôi cầm lái.
Bạch Thanh Quang
dừng xe, mở cửa ra và xuống băng ghế sau. Tôi nhoài người sang trái, cầm tay
lái.
- Giờ các vị đi
đâu? Hẳn bà không phiền nếu tôi vừa lái xe vừa hỏi vài điều chứ?
- Tôi sẽ kể cho
ông nghe mọi chuyện của chúng tôi. Nếu em quên gì, thì anh nhắc nhé, anh Quang!
– Kim Chi đưa mắt sang chồng.
- Nếu như việc
ấy là có ích cho em…Nhưng chẳng lẽ em hiện ra với anh chỉ vì cần có một nhà
chức trách …- Thanh Quang có hơi buồn.
Kim Chi âu yếm
vuốt mấy sợi tóc bạc bên thái dương chồng :
- Coi anh
kìa…Nếu không có ông An với chứng Thần Hòa Bệnh của ông ấy thì em đã chẳng ngồi
đây được với anh. Em biết anh đã vì em rất nhiều, nhưng thời gian của em lại
quá ít… Ta vừa cho ông An biết thông tin, vừa đi chơi những nơi kỷ niệm với
nhau một lần cuối …cũng được mà…
Bạch Thanh Quang
thở dài :
- Còn hơn là mãi
mãi chẳng gặp lại nhau…
- Em sẽ còn gặp
lại anh, ở bên anh…
Tôi buột miệng :
- Trong cõi nhớ…
Kim Chi sáng
bừng mắt : - Ông biết nơi ấy sao?
- Tôi đến hồi
nào đâu mà biết – Tôi nổ máy chiếc Audi và trả lời – Tôi nghe người ta nói
thôi. Nào, các vị đi đâu?
- Nơi mình gặp
nhau lần đầu, anh nhớ không? – Kim Chi hỏi chồng.
- Nhớ…- Bạch
Thanh Quang ngậm ngùi - Ở Trung tâm xe khách thành phố. Ông ra đó đi…Về Việt
Nam, mỗi lần nhớ vợ, tôi lại đi bộ ra chỗ ấy…
Tôi chậm rãi đưa
chiếc Audi vào dòng người xe tấp nập, hướng ra góc Hàm Nghi – Lê Lợi… Nắng quái
buổi chiều cứ như khiến người ta thấy nao nao, gấp gáp… Rồi khí xuân hây hây
gió chướng chợt ập đến trong xe…Trước mặt tôi, bảng điều khiển xe chợt nhòa đi…
Tôi lạnh cứng người khi bảng điều khiển chiếc Audi của mình hóa ra …bảng điều
khiển của một chiếc xe buýt hiệu Ford của Transico… Nhìn qua kính chiếu hậu lắp
trong xe, tôi nhìn thấy Hà Thị Kim Chi trẻ trung và tinh nghịch như bao cô gái
tuổi đôi mươi. Cô ta đang đội chiếc mũ lưỡi trai của trung tâm xe khách, mặc
đồng phục của nhân viên bán vé… Ngay cạnh cô ta, Bạch Thanh Quang trẻ trung hơn
nhiều trong đồng phục cơ quan là áo sơ mi trắng, quần xanh, vai đeo chiếc túi
đựng laptop đang đứng lắc lư theo từng nhịp phanh xe cũng như tăng tốc và
chuyển hướng…
- Chạy xe cẩn
thận, bác tài ơi! – Bạch Thanh Quang vừa sửa kính, vừa nhắc tôi.
- Đã bảo anh
rồi. Giờ này ghế trống thiếu gì, ai kêu đứng hoài cho mệt? – Kim Chi nhí nhảnh
lên tiếng.
- Đứng mới có
dịp gần người đẹp, phải không anh bạn? – Tôi nghe thấy mình trả lời.
- Có mà chịu
đựng mùi mồ hôi á – Kim Chi nguýt Thanh Quang.
- Không sao,
không sao – Thanh Quang hồ hởi – Quen hơi rồi.
Kim Chi đỏ mặt :
- Cưới người ta hồi nào mà quen hơi?
- Thì quen trước
cưới sau muộn mằn gì? – Thanh Quang đáp trả mà cặp mắt cứ dán vào Kim Chi.
- Cưới nhau rồi
thì làm gì để sống? – Kim Chi “ xì” dài , nhưng cặp mắt nhìn Thanh Quang lại
cho thấy cô ta thích thú với chuyện bị tán tỉnh.
- Thì học lái xe
buýt, lấy bằng rồi đi lái xe. Chồng lái xe và vợ bán vé. Một mô hình kinh doanh
gia đình khép kín – Thanh Quang đùa.
- Chú em mày yên
trí. Qua bán xe này lại cho vợ chồng tụi mày. – Tôi nghe mình lên tiếng “ đế”
theo.
- Thôi đi cha nội
– Kim Chi nắm tay Thanh Quang – Bộ vó cha như vầy mà đòi lái xe buýt?
- Mày ăn nói cho
đàng hoàng nghe con – Tôi nghe mình ở vị trí lái xe lên tiếng – Vậy chứ bộ vó
nào mới lái xe buýt?
- Con đâu dám
nói gì đến cậu – Kim Chi nhún vai – Con nói anh chàng này nè. Thích có vợ soát
vé xe buýt làm gì chứ? Coi cũng cao ráo tốt tướng, lo học để kiếm vợ giàu đi.
- Anh đâu có nói
anh thích có vợ soát vé xe buýt hồi nào? Anh thích là thích em…- Thanh Quang
nheo nheo mắt.
- Nhưng em đâu
có giàu…
- Ai nói em
không giàu. Suốt ngày em chỉ rong chơi khắp thành phố, mà tiền trong túi thì
luôn rủng rỉnh – Thanh Quang trả đũa.
Cả xe cười ầm…
Tôi cười thú vị thì chợt nhận ra mắt mình rưng rưng…
Bảng điều khiển
chiếc xe buýt giờ lại biến thành bảng điều khiển của chiếc Audi…
Phía sau tôi,
giọng Kim Chi đều đều :
- Ông An…Giờ ông
cho chúng tôi ghé lại Majestic…
Quá khứ trước
mắt tôi sắp đổi sang cảnh khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét