Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

thiếu phụ khát tình 3


( Hình ảnh chỉ để trang trí, không phải để minh họa vì đây không phải là ...blogsex)

Căn hộ của Bích Loan ở trên tầng 2 của chung cư Khánh Hội.Phòng khách cũng là phòng làm việc, hai bên tường đầy những kệ sách y học. Trên bàn làm việc, chiếc máy tính xách tay vẫn đang mở, đèn bàn vẫn sáng… Thấy tôi liếc quanh, Bích Loan cười buồn :
-         Phần còn lại sau khi ly hôn đó mà.
-         Xin chia buồn – Tôi cười gượng gạo. Bích Loan phẩy tay ra dấu bất cần và trỏ cho tôi chiếc ghế salon mây ở cạnh đó :
-         Ông kể đầu đuôi tôi nghe xem.
Tôi chậm rãi thuật lại toàn bộ diễn biến ở nhà Tâm – Xuân. Bích Loan nghe mà mặt tái xanh :
-         Eo ơi…Chả lẽ có ma thật sao ông?
-         Ma là bà nói đấy nhé – tôi cười khổ sở - Tôi chỉ có thể nói rằng nhờ những điều lạ lùng không ai thấy đó mà tôi tìm được ông Tâm thôi.
-         Kỳ lạ…Sao Yến Ngọc không báo tin cho ai mà lại báo tin cho ông nhỉ? – Bích Loan suy tư.
-         Bà hỏi tôi thì tôi còn biết hỏi ai – Tôi nhăn nhó – Giờ bà cho tôi hỏi về Yến Ngọc được không?
-         Sao lại không? Chỉ sợ là tôi không biết nhiều để nói với ông thôi.
-         Yến Ngọc có gia đình chưa?
-         Có rồi. Chồng nó tên Chi, cũng là dân kinh doanh xuất nhập khẩu như ông Tâm anh nó.
Cái tên Chi khiến tôi sực nhớ lại lời Xuân nói trước khi ra xe cảnh sát về việc nhờ người đến trông giữ nhà. Tự dưng, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tại sao Xuân lại không muốn gọi điện thoại trước mặt công an cho Chi để nhờ trông giúp nhà, mà lại  muốn nhờ công an báo lại dùm như khi nãy nhỉ ? Nếu tôi là Chi, nhận được điện thoại của Xuân nhờ trông giữ nhà giúp sẽ tốt hơn hay nhận được điện thoại của công an báo đến trông nhà giúp sẽ tốt hơn? Khi nói ra điều đó, Xuân tự tin là mình sẽ vô tội trở về hay còn có ý gì khác. Nếu công an gọi cho tôi báo tin chị dâu tôi có việc đi vắng, nhờ tôi tạt qua trông nhà vài hôm thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ ngay “ Tại sao lại do công an báo tin? Hay bà chị xảy ra việc gì?”. Và nếu Chi nhận được tin báo đó từ phía công an, hẳn cũng sẽ có suy nghĩ tương tự…Tôi bất chợt chồm về phía Bích Loan, khiến cô nàng giật nẩy mình.
-         Trò gì đây cha nội?
-         Tại sao Yến Ngọc chết?
-         Lại bắt quàng qua chuyện gì nữa vậy, ông thần? – Bích Loan nhăn mặt – Nó bị khối u ở trong não, buộc phải phẫu thuật cắt bỏ. Ca mổ tôt, nhưng nhiễm trùng hậu phẫu dẫn đến tử vong. Tai nạn ngoài ý muốn thôi.
Tôi gật đầu. Có thể là tôi đã đi hơi xa, nhưng cũng có gì đó khiến tôi cứ cảm thấy bất an.Tôi hỏi tiếp :
-         Yến Ngọc hạnh phúc chứ?
-         Chuyện ấy chỉ có thể hỏi nó – Bích Loan buồn rầu – mà giờ thì quá trễ để hỏi rồi. Còn tôi thì chắc ông không cần phải hỏi. Ông thì sao?
-         Tôi hạnh phúc vì vợ tôi phải chấp nhận cảnh cô quạnh nếu lấy chồng làm nghề này – tôi cười nhẹ.
-         Cũng câu hỏi đó, nhưng tôi muốn hỏi ông về một trường hợp khác. Sau khi  phát hiện ra vụ việc vừa rồi, ông nghĩ ông Tâm và bà Xuân có hạnh phúc không?
Tôi cắn môi suy nghĩ. Thú thật tôi không ưa bị đặt câu hỏi loại này. Bởi câu trả lời dù đúng hay sai cũng dở về phía những người có liên quan, trong khi sự việc vẫn chưa hề được xác định rõ ràng. Tôi chép miệng :
-         Nếu không nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc thì chẳng cặp nam nữ nào chịu kết hôn với nhau cả.
-         Ý ông là chỉ sau khi kết hôn?- Bích Loan nheo mắt.
-         Đó là ý bà- tôi cười xòa – Hạnh phúc gia đình, theo tôi hiểu là một khái niệm tương đối  về khía cạnh tinh thần được cả hai phía công nhận. sau này khi có con cái thì lại thành ba phía.
-         Thế nếu như hạnh phúc gia đình là khái niệm mà với một phía nào đó bao gồm những yếu tố vật chất lẫn tinh thần? Tình yêu là tinh thần, còn vật chất nữa thì sao?- Bích Loan tư lự.
-         Theo tôi thấy thì gia đình Tâm và Xuân có thiếu thốn gì đâu? Sung túc nữa là khác…
-         Tôi muốn nói tình yêu vật chất kìa…
-         Ý bà muốn nói là …tình dục? – tôi tròn mắt.
-         Hoàn toàn có thể - Bích Loan gật gù – Có thể đó là động cơ tội lỗi lắm chứ?
-         Động cơ tội lỗi..- tôi suýt reo lên. Tôi thầm lý giải vụ việc vừa rồi như sau : Xuân có nhân tình và bị chồng bắt gặp cho nên cô ta nhốt chồng trong ngách bí mật để dẫn đến cái chết ngạt tự nhiên mà không hề có khám nghiệm nào phát hiện ra được, đồng thời trao xe hơi và máy điện thoại di động của chồng cho gã nhân tình để cho những ai liên lạc  với số máy ấy cứ đinh ninh là Tâm đang đi công tác. Sau đó, họ sẽ cùng ngụy tạo một vụ mất tích của Tâm và Xuân sẽ thông báo tìm người mất tích, sau đó ít lâu sẽ là ly hôn vắng mặt chồng để Xuân hưởng trọn gia sản…Đối với con người khá thông hiểu pháp luật như Xuân qua cuộc chạm trán vừa rồi, hoàn toàn có khả năng đó.Nhưng xét đến cùng thì gã nhân tình của Xuân hẳn phải khá am hiểu gia đình Tâm nên mới trả lời qua điện thoại về Yến Ngọc rành rẽ đến thế.Ừ nhỉ, sao tôi nãy giờ vẫn chưa nhận ra một điều lạ là đi giao dịch làm ăn ở Gia Lai rồi sau đó qua Cambodge mà Tâm lại lái xe đi một mình như lời Xuân nói? Theo phong cách của những doanh nhân thì Tâm dù lái xe giỏi cách mấy cũng phải chuẩn bị một người lái xe dự phòng trong trường hợp phải chạy xe liên tục?Chẳng lẽ Tâm không có người lái xe riêng?
Tôi bật dậy, rút điện thoại di động ra, bấm số của Hướng – viên sĩ quan trực hình sự quận đã tham gia khám xét nhà Tâm hồi tối. Gần như ngay lập tức, anh ta bắt máy.
-         Anh An hả? Tôi cũng đang định gọi cho anh đây! Có việc gì thế?
-         Tôi nghĩ cần truy tìm gấp người lái xe riêng của ông Tâm.- tôi nói gấp – Đó là đầu mối duy nhất để giải quyết sớm vụ án này trong khi chưa biết khi nào ông Tâm hoàn toàn bình phục để khai báo.
-         Chúng tôi đã tìm thấy anh ta rồi, cùng với chiếc xe hơi của ông Tâm, cả điện thoại di động , ví, giấy tờ tùy thân và cả thẻ tín dụng của ông Tâm nữa – Hướng nói khô khốc – Cho nên mới định gọi cho anh đó chứ.
-         Vậy sao? Như vậy chính gã lái xe đó đã thay ông Tâm trả lời điện thoại tôi.
-         Có thể - giọng Hướng vẫn khô khốc, đều đều – Hắn đã treo cổ tự tử trong nhà tắm một căn phòng của khách sạn Bờ Sông vên quốc lộ 13, phường Hiệp Bình Chánh cách đây nửa giờ. Hắn tên là Đặng Văn Thân, 34 tuổi. Thư tuyệt mạng hắn để lại như sau “ Tôi rất ân hận về những việc mình làm. Chỉ còn cách tự giải thoát”. Xác hắn đang được gửi cho pháp y để chờ giải phẫu. Mai anh thu xếp gặp tôi nhé.
-         Được, sau 10 giờ sáng - Tôi cúp máy rồi mệt nhọc trở lại ghế ngồi,
Bích Loan nhìn tôi, cười nhẹ :
-         Bây giờ tôi hình dung được sự chịu đựng của bà xã ông khi trót lấy một ông chồng theo nghề này.
-         Tại vậy nên tôi thấy hạnh phúc – tôi cố đùa – Thôi tôi về nha.
-         Gần hai giờ sáng rồi mà. Cứ ở lại đây, mai đi làm sớm – Bích Loan tỏ vẻ quan tâm.
-         Ở đây thì ngủ ở đâu? – Tự nhiên tôi phì cười - Ở đây có hai cái giường hả?
-         Giường thì chỉ có một.- Bích Loan cười theo.
-         Vậy bà ngủ ở đâu? – Tôi nhún vai.
-         Ở trên cái giường đó.
-         Vậy còn tôi?
-          Nãy giờ ông đang ngồi trên chỗ nằm của mình đó thôi – Bích Loan chỉ vào chiếc salon mây tôi đang ngồi.
-         Thôi, xin đủ. Đừng để bạn cũ mang tiếng chứ - tôi cười xòa, đứng dậy bắt tay cô bạn đồng hương – Tôi về đây. Đằng nào thì chẳng ở đâu thoải mái bằng ở nhà mình.
-         Vậy không ép – Bích Loan cũng cười – Miễn tiễn khách nhé.À quên, ông cầm theo tờ báo này đi, khi nào rảnh thì đọc…Thú vị lắm.
-         Có gì tối tân trong đó vậy? – tôi ngỡ ngàng nhận tờ báo từ Bích Loan, hỏi.
-         Truyện ngắn Hương Hoa Ngày Cũ. Nó có phần giống hoàn cảnh của ông, nhưng đặt ra một vấn đề để phải suy nghĩ – Bích Loan  vừa cười với  vẻ bí hiểm. vừa mở khóa cửa…
Tôi  tắc lưỡi, vừa xếp tờ báo cất vào túi quần sau, vừa bước ra khỏi căn hộ của Bích Loan mà than thầm “ Lúc này thì còn tâm trí với thời gian đâu mà đọc báo với bình văn chứ”. Khi cánh cổng cư xá vừa khép lại, tự dưng tôi thở dài và hình dung ở trên căn hộ kia, cô bạn cũ cũng buông một tiếng thở dài để chia sẻ. Chỉ ở trong tiểu thuyết hình sự mới có chuyện công an cảnh sát thường lập gia đình với bác sĩ hoặc cô giáo và có những cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nếu quan hệ giữa tôi và Bích Loan ngày xưa vẫn tiếp tục thì chắc hẳn sẽ là một cặp bất hạnh nhất vì cá tính của cả hai đều quá mạnh mẽ.Cả hai chúng tôi đều yêu bản thân mình trong công việc hơn các quan hệ xã hội khác. Và tôi còn có thể ưa thích gì hơn là một người phụ nữ thầm lặng chịu đựng gánh vác gia đình hơn vợ mình hiện nay? Tôi phóng xe đi, khoan khoái duỗi toàn thân đón ngọn gió mát lạnh về đêm. Đường vắng lặng phơi mình dưới ánh sáng những ngọn đèn vàng cao áp, thi thoảng mới có tiếng xào xạc của người quét rác đêm…Ngay lúc rẽ trái sang đường Hai Bà Trưng để tránh đi vào khoảng cấm xe gắn máy của đường Tôn Đức Thắng, thì tôi lại thấy một cô gái tóc tém vận áo pull hở cổ với chiếc quần jean bó sát cứ bước thẳng giữa lòng đường, lừ lừ nhắm thẳng đầu xe tôi mà bước đến… Tôi cau mày, bấm kèn và đảo tay lái tìm cách tránh…Lạ kỳ thay…xe vẫn ngoằn ngoèo chạy mà cô gái nọ vẫn cứ lảng vãng trước đầu xe.Rồi một giọng nói nhẽ như gió thoảng quất qua vành tai tôi :
-         Anh giúp Ngọc với.
Tôi lạnh toát sống lưng.
Vẫn là cô ta – Yến Ngọc.
Cô ta lung linh như một màn khói, ở sát ngay trước tay lái xe tôi.

Không có nhận xét nào: