Tân
hải quân đại úy Hoàng Nam đã chuẩn bị tinh thần để chờ đợi một trận lôi đình từ
ông cố vấn Ngô Đình Nhu. Phải như thế mới xứng đáng với bản kế hoạch khảo sát
vô phương thực hiện mà viên đại úy đã trình và cần như thế mới hợp lý cho việc
quyết định trả Hoàng Nam trở về nhiệm sở cũ là trường hải quân Nha Trang. Nói
tóm lại, khi mà mọi việc vẫn nằm trong dự kiến chưa hề triển khai thì cơn thịnh
nộ của Nhu chính là điều đảm bảo cho một kết thúc bình an để Hoàng Nam an lòng
rút ra khỏi công vụ biệt phái hứa hẹn khổ cực trần ai nọ. Ấy vậy mà có ai ngờ,
ông cố vấn lại nở nụ cười thân thiện khi trông thấy Hoàng Nam trình diện :
-
Nghỉ ngơi sảng khoái hỉ ông đại úy?
-
Tạ ơn ông cố vấn quan tâm - Hoàng Nam cúi đầu - Tôi xin được nghe ông cố vấn chỉ
bảo thêm.
-
Có chi mô mà chỉ với bảo thêm cho trang trọng rứa? - Nhu bật cười, chỉ tay về
phía bàn giấy của mình - Tôi chỉ có vài chuyện ghi vô lề bản kế hoạch khảo sát
nớ để anh tham chiếu thôi.
-
Xin phép ông cố vấn - Hoàng Nam nghiêng mình.
-
Anh tự nhiên hí - Nhu gật đầu về phía chiếc ghế đối diện. Hoàng Nam nhẹ nhàng
ngồi xuống và kéo chiếc bìa hồ sơ mà Nhu đặt sẵn trên bàn về phía mình. Và phải
nói là Hoàng Nam phải cố hết sức giữ bình tĩnh để không buột miệng thốt lên một
tiếng chửi thề. Chỉ với hai điểm đánh dấu đỏ bên lề kèm lập luận, kẻ nào tham
mưu cho ông cố vấn đã sổ toẹt cái ý định trốn tránh thực thi công vụ bằng một kế
hoạch khảo sát không thể nào thực hiện vì thiếu điều kiện của Hoàng Nam. Lấy lý
do bảo mật kế hoạch, kẻ ấy thuyết phục ông cố vấn không sử dụng kíp lặn Alvin
hay Aluminaut của Hoa Kỳ. Với lý thuyết thuần túy về định luật Archimède, kẻ ấy
bác bỏ khả năng độ sâu khảo sát lặn là 200 mét bởi đúng là các xác tàu đắm luôn
nằm lững lờ giữa chừng độ sâu chứ không hẳn là chìm tận đáy. Và chỉ vậy thôi, nhưng
Hoàng Nam hiểu ra ngay tính bắt buộc phải thi hành công vụ khảo sát này dù ông
cố vấn tế nhị không nói thẳng ra. Hoàng Nam tắc lưỡi thầm nghĩ " Âu cũng
là cái giá phải trả cho một bông mai mới nở trên ve áo. Nếu không thể nào chối
từ, hãy xem như là mình tự nguyện thi hành công vụ"...
-
Anh thấy răng hỉ? - Nhu hỏi với vẻ thờ ơ nhưng Hoàng Nam thì hiểu rất rõ rằng
đã đến lúc cân nhắc lời ăn tiếng nói bởi một sơ xuất nhỏ cũng có thể khiến mình
phải trả giá đắt. Dù sao, Hoàng Nam cũng thấy dù rằng có thi hành kế hoạch khảo
sát theo những ý kiến kia, cũng không nên im lặng như một tên ngốc chết nhát,
mà nên như một quân nhân biết phân định rành mạch ranh giới giữa trách nhiệm phải
thi hành với hiểu biết chuyên môn về điều vô lý xuất phát từ mục đích của nhiệm
vụ.
-
Thưa ông cố vấn, nếu như không thể thuê mướn Alvin hay Aluminaut của Hoa Kỳ vì
tính chất bí mật của công vụ khảo sát, thì cũng cần nói rằng giả định về độ sâu
khảo sát ở đây quá rập khuôn lý thuyết nếu không muốn nói là kỳ dị. Ở độ sâu
200 mét nước hay một khoảng nào đó giữa mặt biển và đáy biển sẽ còn tùy thuộc
vào thể tích, hình dạng, tải trọng của vật chìm. Công việc khảo sát đòi hỏi những
điều kiện thực tế chứ không thể theo những hoạch định lý tưởng...
-
Đúng như rứa - Nhu ném cho Hoàng Nam một tia mắt lạnh lẽo - Nhưng một khi chưa
triển khai công việc trong thực tế thì lý thuyết chính là cơ sở để hạn chế sai
lầm. Chả phải ngay chính kế hoạch khảo sát mà đại úy xây dựng cũng thuần túy lý
thuyết trên những điều kiện lý tưởng ư? Vì chỉ có thực tế mới có thể cho chúng
ta một câu trả lời với kết quả đúng sai, nên khoan kết luận như thế ni hay thế
tê, mà hãy bắt tay vào việc.
-
Chí ít, tôi cũng cần có một hạn định về thời gian công vụ, thưa ông cố vấn -
Hoàng Nam nhẹ người khi nghe Nhu gọi mình theo cấp bậc, nghĩa là ông ta chấp
thuận tranh luận trên cơ sở sự quan tâm đến chuyên môn.
-
Từ một đến hai năm - Nhu phẩy tay - Không dễ dàng thuyết phục biển cả bộc lộ những
cái chi chi mà nó cất giấu mô, ông đại úy ạ.
-
Thưa, còn việc liên lạc và trang bị cũng như bình phong của công vụ? - Hoàng
Nam nhấn mạnh yêu cầu cuối cùng ở hai chữ " bình phong".
-
Các yếu tố kỹ thuật nớ chỉ là chuyện vặt - Nhu vừa lắc đầu vừa thò tay vào ngăn
kéo lấy thứ gì đó - Ông phụ tá Lê Thúy sẽ trao đổi với đại úy về tất cả. Tạm thời
hai người cứ hãy làm việc với nhau trước khi công vụ triển khai. À, đại úy cầm
lấy thứ ni.
Vật
mà Nhu lấy ra từ ngăn kéo để trao cho Hoàng Nam là tấm thẻ bọc nhựa màu vàng do
Phủ tổng thống cấp. Tấm thẻ này trao cho người sở hữu nó quyền tự do đi lại trên
bất cứ phương tiện gì, với bất cứ ai, vào bất cứ địa điểm nào ở bất kỳ thời điểm
nào trên lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa cùng với quyền trưng dụng lực lượng chức
trách ngay tại chỗ khi cần thiết. Một giấy thông hành đầy quyền lực và đã dán sẵn
ảnh của Hoàng Nam. Viên đại úy run run đón nhận tấm thẻ bằng cả hai tay, cúi đầu
xúc động :
-
Đa tạ ông cố vấn chiếu cố!
-
Tôi mong đại úy dùng nó sao cho đạt lợi ích quốc gia - Nhu cười bao dung và ra
dấu cho phép khách cáo lui.
"
Tệ lắm thì nó cũng giúp mình tẩu thoát ra ngoại quốc một cách dễ dàng. Cái
chính ở chỗ xác định được cái lúc hiểm nguy ấy có chính xác hay không kìa
" - Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu Hoàng Nam khi cúi chào lui bước.
*
-
Xin lỗi. Đại úy có thể cho tôi đi nhờ xe được không? - Người đàn ông với cặp
kính Rayban che gần nửa trán vừa hỏi vừa đưa tay ngăn Hoàng Nam mở cửa chiếc xe
Jeep mà Nha an ninh quân đội cấp tạm cho viên đại úy trong thời gian lưu lại
Sài Gòn cho công vụ biệt phái.
-
Tôi e là không thuận đường - Hoàng Nam cau mày - Tôi về Nha an ninh quân đội.
- Ồ.
Tôi cũng về đó mà. Cần báo cho ông phụ tá Lê Thúy một việc khẩn cấp. - Người
đàn ông nọ nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên nhẫn đủ khiến Hoàng Nam hiểu rằng
khó mà từ chối được kẻ xin quá giang lỳ lợm này. Viên hải quân đại úy nhún vai
khi nghe nhắc đến cái tên Lê Thúy, hỏi với vẻ quan tâm thuần túy xã giao.
-
Ông có công vụ cần gặp đại úy Thúy? Vậy quý danh của ông là...
-
Tôi là Thanh Tùng - Người đàn ông nọ cười thật tươi và chìa ra thẻ căn cước
quân nhân có ghi " Nguyễn Thanh Tùng, sĩ quan, cấp bậc đại úy" cùng với
một tấm thẻ màu vàng y hệt tấm thẻ Hoàng Nam vừa nhận được từ chính tay ông cố
vấn.
"
Điều rắc rối lớn nhất chính là khi người có thẻ thông hành màu vàng muốn đi nhờ
xe của một người cũng có thẻ thông hành màu vàng" - Hoàng Nam ngán ngẩm cố
nén một tiếng thở dài - " Nguyễn Thanh Tùng - Mai đen hung thần ác sát của
phủ tổng thống chính là con người này đây. Và hắn cũng có thể trưng dụng cả
mình lẫn chiếc Jeep của mình như ghi chú đằng sau thẻ lắm chứ. Thôi cũng
đành". Hoàng Nam vừa bước lên xe từ bên trái, vừa đưa tay về phía ghế sau [1]:
-
Mời đại úy!
-
Cảm ơn đại úy - Mai đen khom người, bước lên xe từ bên phải, ngồi vào băng sau.
Chiếc
Jeep nổ máy, vòng theo đường bên hông dinh Độc Lập và rẽ ra đường Công Lý...
-
Chuyện khẩn cấp gì mà đích thân đại úy phải sang gặp ông Thúy thế? - Hoàng Nam
hỏi vẻ quan tâm chiếu lệ.
-
Dường như cả tuần nay đại úy không đọc báo? - Mai đen đáp lại bằng một câu hỏi.
-
Tôi...- Bất chợt Hoàng Nam nhận ra giọng người ngồi phía sau đầy vẻ đe dọa -
Tôi nghỉ phép trong rẫy cà phê cả tuần với gia đình trên Bảo Lộc nên không chú
tâm dư luận. Lại có việc gì hả đại úy?
-
Chuyện ngoại tình dẫn đến án mạng thôi - Mai đen nhoài người lên phía trước,
chìa mấy tờ báo tuần trước cho Hoàng Nam xem ảnh chụp thi thể Cẩm Y và Marcel
Phan Lê. Như sét đánh ngang mày, Hoàng Nam vội tấp vào góc đường Gia Long và đạp
gấp phanh...
-
Trước khi bị chồng mình bắn chết, cô Cẩm Y có ngoại tình với một sĩ quan hải
quân là huấn luyện viên trường hải quân Nha Trang - Giờ thì từng lời của Mai
đen mang âm hưởng của tiếng xích xiềng rung - Viên sĩ quan đó còn hẹn người đẹp
lên Đà Lạt hú hí mới xảy ra thàm kịch. Cũng không loại trừ chính viên sĩ quan
đó đã tổ chức giết chết cả hai vợ chồng Marcel Phan Lê để thoát nợ, vì bức thư
thú tội ngoại tình của Cẩm Y không hề ghi tên kẻ có quan hệ với cô ta...
-
Ông đừng vu khống. Cẩm Y chia tay tôi ngay trước 11 giờ ngày 05 tháng 1, có hầu
phòng và lễ tân khách sạn Palace chứng kiến. - Hoàng Nam choáng váng khi nhận
ra ý đồ đe dọa của Mai đen.
-
Kìa, đã ai kết luận gì về đại úy đâu mà ông bảo rằng mình bị vu khống - Mai đen
cười gằn - Xin vui lòng giữ tay lái cho vững kẻo gây tai nạn giao thông đấy.
-
Ông muốn gì? - Hoàng Nam xẵng giọng.
-
Đi cùng ông về Nha an ninh quân đội, như ý ông muốn ban đầu - Mai đen giễu cợt
- Để đại úy Thúy có dịp còng đầu một sĩ quan phạm pháp. Ít nhất là ở tội phạm
gian theo đạo luật gia đình. Ông yên tâm đi, tìm một cái cớ để lấy lòng bà cố vấn[2]
mới khó, chứ tìm một sĩ quan hải quân tiếp tục thực hiện công vụ biệt phái này
thì cực kỳ dễ dàng với ông ta.
Mắt
Hoàng Nam tối sầm. "Một cuộc điều tra sẽ mở ra quanh quan hệ luyến ái của
mình lâu nay sẽ tước đoạt tất cả. Mình có lạ gì thói đạo đức giả của các sĩ
quan cao cấp hải quân ưa buôn lậu và đánh bạc. Sẽ chẳng có ai bảo vệ mình, dù
mình vô tội trong cái chết của hai vợ chồng này, nhưng chỉ chuyện tằng tịu với
Cẩm Y là quá đủ cho một quyết định thải hồi chỉ để tỏ ra mình ủng hộ bà cố vấn..."
-
Ông cần gì ở tôi? - Hoàng Nam hỏi mà giọng như lạc hẳn đi - Nếu muốn Lê Thúy bắt
giữ tôi như ông vừa nói thì chỉ cần một cú điện thoại thôi mà...
-
Tất nhiên là thế. Tôi lên xe chỉ vì muốn mời ông ăn trưa ở Arc-enciel - Mai đen
cười xòa như thể nãy giờ chưa hề buông lời đe dọa - Ở đó, tôi muốn giới thiệu
ông với một người bạn. Nào, vui lòng đi thẳng ra đường Trần Hưng Đạo cho, đại
úy Nam ạ...
Người
bạn mà Mai đen muốn Hoàng Nam gặp mặt chính là Phùng Lệ Thy. Mai đen đã "
siết cổ" Hoàng Nam theo ý của nữ điệp viên Trung Hoa dân quốc, nhưng để có
thể hoàn toàn làm chủ mọi diễn tiến của công vụ biệt phái này, cần phải khống
chế thành công cả Lê Thúy. Hoàng Nam lại chính là nhân vật giúp Lệ Thy thực hiện
được điều đó. Duy chỉ có một điều họ không ngờ đến được là đại diện Minh báo
Đài Loan Phùng Lệ Thy hiện đã nằm trong sự giám sát chặt chẽ của mạng lưới phản
gián Việt Nam cộng hòa theo lệnh của bác sĩ Trần Kim Tuyến.
*
Ông trùm mật vụ Trần Kim Tuyến của đệ nhất
cộng hòa Nam Việt Nam đã tiến gần đến việc kết luận rằng : " Tấm bản đồ có
dấu triện hoa cúc đại đóa 14 cánh do Cục thông tin quốc phòng Nhật ấn hành đã lọt
vào tay ông cố vấn Ngô Đình Nhu từ sự đồng lõa giữa Mai đen và Phùng Lệ
Thy." Dù điều ấy khổng thể được sử dụng để kết luận về tính thật - giả của
tấm bản đồ, nhưng đủ để nghi vấn rằng tình báo Đài Loan muốn tiếp cận và chi phối
công vụ khảo sát tọa độ trên biển mà Hoàng Nam sắp phải thực hiện. Hai thám tử
Toán và Huy đã nhận ra Lệ Thy trong các ảnh ngẫu nhiên mà sở Nghiên cứu Chính
trị - Xã hội đưa ra. Lệ Thy chính là người phụ nữ ngồi trò chuyện với Cẩm Y và
sau đó đưa cô ta đi mất lúc 10 giờ 30 sáng 05 tháng 1 năm 1961. Cũng chính Lệ
Thy đã gặp và trò chuyện với Mai đen vào buổi trưa ngày hôm sau và trong hồ sơ
điều tra vụ nhà mồ Colbert thì chẳng có một dòng nào nói về hai sự kiện này. Với
Tuyến bây giờ thì điều quan trọng không phải là có vạch mặt ả yêu tinh Phùng Lệ
Thy và gã khỉ đột Mai đen hay không, mà là thu xếp để báo trình với Nhu như thế
nào cho hợp lý. Nếu báo trình tất cả thì chắc chắn Nhu sẽ nổi cơn giận lôi đình
cuồng nộ và Mai đen sẽ không còn đất để chôn... Nhưng sau đó, ai cấm Nhu ngờ vực
rằng một gã đặc vụ quèn, dù đã mang lon đại úy như Mai đen còn dám " chơi
sau lưng" mình thì hạng tình báo cỡ ông chủ như Tuyến sẽ còn lừa dối ông
ta đến độ nào nữa...Ngay từ sau vụ lính Dù và Biệt động quân thoán nghịch bất
thành, Nhu đã bắt đầu ngờ vực Tuyến. Chưa chắc báo trình tròn vẹn sự thật cho
Nhu đã được yên thân đâu, mà có khi Nhu lại nghĩ ngợi sâu xa hơn rằng Tuyến
đang cố ý làm lệch trọng tâm hoạt động của sở Nghiên cứu Chính trị - Xã hội khi
tập trung vào hoạt động của tình báo Đài Loan mà lơ là nguy cơ từ những thế lực
chính trị đối lập hay hoạt động của tình báo cộng sản. Mỗi ngày qua, Tuyến càng
cảm nhận được sự sâu sắc của cái câu ngạn ngữ " Làm bạn với vua như chơi với
hổ" mà Nhất Mỹ đã dùng để thuyết phục ông ta bảo trợ. Nhưng nếu giả ngơ
thì cũng khó mà yên vì sẽ mang tiếng thiếu chức trách với Nhu, nên Tuyến đành
phải xác định một giải pháp trung dung là âm thầm " vô hiệu hóa" cả Lệ
Thy lẫn Mai đen để cho mỗi một mình Nhất Mỹ tiếp cận với công vụ khảo sát nọ...
Qua các điệp viên của mình, Tuyến phát giác được Hoàng Nam có mặt trong bữa ăn
trưa bàn công việc với Lệ Thy và Mai đen tại Arc-enciel. Yếu tố này khiến cho
ông trùm mật vụ thấy cần phải sớm can thiệp, bởi nếu muộn thì cả ông bạn cũ Lê
Thúy cũng khó tránh khỏi mê hồn trận của ả yêu tinh Đài Loan. Chỉ cần một tài
liệu thuộc vào loại " chỉ mình Lê Thúy có quyền cất giữ" bị lọt vào
tay Phùng Lệ Thy thì ả hồ ly ấy sẽ có đủ trăm kế nghìn phương để " xiềng"
anh chàng ấy trong quỹ đạo khống chế của ả, mà hơn bao giờ hết, Tuyến lại muốn
chính mình chứ không phải ai khác có quyền chi phối công vụ biệt phái của Hoàng
Nam... Qua nghe trộm trên đường dây điện thoại ở những nhà hàng mà Phùng Lệ Thy
vẫn hay lui tới hẹn hò với đám sĩ quan, công chức Sài Gòn, Tuyến biết được một
bàn tiệc ba người do Lệ Thy đặt trước vào tối nay tại nhà hàng Bát Đạt và linh
cảm về thời cơ cho một hành động chớp nhoáng chợt xuất hiện trong nghĩ suy của
Tuyến từ buổi trưa. Vì vậy, Tuyến đã hẹn Lê Thúy đến nhà mình sau giờ làm việc
buổi chiều, đồng thời tăng số nhân viên đang làm nhiệm vụ giám sát bí mật với
Mai đen, Hoàng Nam, Lệ Thy lên theo mức độ ba nhóm cho mỗi đối tượng...
... Lê Thúy bước vào trong bộ quân phục số 2[3],
dường như vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì yêu cầu mời đến tư gia của Tuyến nên cố
bông đùa để được một lời giải thích :
- Có quân phạm ẩn náu tại tư gia bác sĩ
Tuyến hay sao mà ông lại yêu cầu phụ tá giám đốc Nha an ninh quân đội đến với
quân phục làm việc thế này?
- Chưa - Tuyến bắt tay bạn và cũng nói nửa
đùa nửa thật - Nhưng cũng sắp có quân phạm để anh bắt rồi đấy.
- Ai? Ở đâu? - Thúy ngạc nhiên nhìn Tuyến.
- Rồi anh sẽ biết - Tuyến cười bí hiểm - Gã Hoàng Nam
trả phép thế nào?
- Sau khi vào trình diện với ông Nhu sáng hôm qua, anh
chàng tỏ ra rất mẫn cán với việc chuẩn bị cho công vụ khảo sát - Thúy ngạc
nhiên, cố tường thuật lại cho chính xác những điều mình biết vì hẳn rằng Tuyến
không ngẫu nhiên mà nhắc đến bất kỳ cái tên người nào mà không có ý đồ chuẩn bị
sẵn.
- Cụ thể là công việc gì? - Tuyến hơi nhíu mày.
- Sao anh lại hỏi tôi? - Thúy ngờ vực.
- Không hỏi anh thì tôi hỏi ai bây giờ? - Tuyến cười
xòa - Bởi vì anh phụ trách công vụ biệt phái của hắn...
- À...- Thúy nhăn trán, cố nhớ - Anh ta có mượn bản
không ảnh chi tiết tọa độ khảo sát và báo cáo nghiên cứu thời tiết - thủy văn của
Viện Hải dương, cùng dự trù nhân sự do tôi lập theo lệnh của ông Nhu...
Tuyến mím môi. Trong một tic tăc, ông trùm mật vụ đã
thấy ngay sơ hở của Lê Thúy khi trao những tài liệu thuộc phạm vi nghiên cứu và
xử lý của mình cho người khác, dù người đó là người trực tiếp thực thi công vụ
do mình giám sát...Nhưng cũng chính điều ấy khiến Tuyến yên tâm về mẻ lưới mà
mình sắp buông. Tuyến hỏi thêm như để xác định :
- Hoàng Nam đọc ngay tại phòng anh hay mượn về nhà đọc?
- Tất nhiên là tôi cho anh ta mượn về nhà rồi - Lê
Thúy nhăn nhó - Chả lẽ Hoàng Nam không có cái quyền đó?
- Tất nhiên anh ta có cái quyền đó và điều tôi đang
quan tâm là anh ta thực hiện quyền tham chiếu tài liệu ấy vì ai - Tuyến nhún
vai - Nhưng thôi, chuyện đâu còn đó. Anh vào ăn tối với vợ chồng tôi nào.
Phải nói rằng đó là một bữa ăn tối với gia đình hiếm
hoi của Lê Thúy. Thức ăn nấu theo lối Bắc của vợ Tuyến không cầu kỳ, nhưng đúng
là ngon và món nộm rau chuối với tương bần lại càng khiến cả ba người nhớ về
quá khứ nơi quê nhà khuất xa bên kia giới tuyến... Tự dưng vợ Tuyến thở dài :
- Lại sắp Tết rồi. Hôm nay là mồng Một tháng Chạp...
Tuyến nhìn vợ rồi lại nhìn Thúy. Lần đầu tiên trong
bao nhiêu năm quen biết, Thúy thấy ánh mắt của Tuyến ánh lên nét buồn rười rượi.
Tuyến vừa định nói gì đó thì điện thoại réo vang... Ông trùm mật vụ Nam Việt
Nam đứng lên, bước đến bàn điện thoại. Giờ thì cặp mắt Tuyến ánh lên tia sáng
kiên quyết của người thợ săn... Tuyến nghe bên kia đầu dây thông báo xong thì
chỉ nói gọn :
- Đợi tôi!
Dứt lời, Tuyến cúp máy và quay sang Thúy :
- Anh đưa tôi đi vào trong Chợ Lớn!
Không đợi câu trả lời của Thúy, Tuyến quay vào trong
thay áo. Biết tính chồng, vợ Tuyến len lén rút xuống bếp mà không hỏi lấy một
câu...
... Chỉ khi xe vọt ra đường Lê Văn Duyệt, Thúy mới
nhún vai :
- Đi bắt đánh bạc[4]
hay sao mà nặng nề thế?
- Chúng ta không đi bắt đánh
bạc, mà chúng ta đi chơi bạc. Ván bạc này cần có anh - Tuyến nói đầy ý nghĩa -
Bắt quân phạm thì làm sao có thể thiếu phụ tá giám đốc nha an ninh quân đội nhỉ?
[1]
Quy định ngồi trên quân xa : Ghế bên phải cạnh ghế lái xe là ghế xa trưởng. Do
đây là xe cấp tạm cho Hoàng Nam sử dụng nên khi Hoàng Nam lái xe thì chỉ có người
mang cấp bậc cao hơn mới được ngồi ghế ấy, còn những người đồng cấp hoặc đi nhờ
xe thì phải ngồi phía sau.
[2] Tức
Trần Lệ Xuân, vợ Ngô Đình Nhu, dân biểu quốc hội Việt Nam Cộng Hòa, tác giả đạo
luật Gia đình
[3]
Quân phục mặc tại cơ quan làm việc ( không phải lúc tác chiến) của sĩ quan chế
độ cũ : áo ngắn tay bỏ vào quần, giày thấp.
[4]
Đánh bạc cũng như khiêu vũ đều bị xếp loại tội nghiêm trọng theo đạo luật bảo vệ
thuần phong mỹ tục do bà Trần Lệ Xuân đưa ra
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét