Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 18

Mai đen bất ngờ khi nhìn thấy Lệ Thy ngồi sau bàn ăn đặt bên cửa sổ. Yếu tố bất ngờ với viên sĩ quan đặc vụ không phải vì chợt nhớ gương mặt đã vài lần thoáng gặp trong những lần họp báo ở Nha Thông tin, mà vì cái gật đầu nhẹ của thám tử Toán đang ngồi ở bàn ăn ngay cửa. Toán đến trước Mai đen để làm cái việc " thử nhận diện người mời ăn trưa có phải là người phụ nữ hôm qua ngồi với Cẩm Y không" và cái gật đầu này chính là câu trả lời của viên thám tử. Dự cảm bất an của Mai đen về cuộc gặp này giờ được xác nhận, một đối tượng nghi vấn của vụ án trong nhà mồ Colbert dám ngang nhiên chường mặt ra để thách đố người đang giữ thẩm quyền điều tra. " Như vậy thì có hai khả năng, hoặc cô ký giả này không liên quan gì đến vụ án ấy, hoặc chính cô ta đứng đằng sau thảm kịch và....cả tấm bản đồ."- Mai đen thầm xác định và nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lệ Thy - " Cuộc nói chuyện này sẽ cho mình kết luận về vai trò ấy của cô ta. Dù sao, vẫn còn chán thời gian cho một quyết định câu lưu dành cho kẻ dám vuốt râu hùm như cô ta...."
       - Xin cô vào thẳng mục đích cuộc gặp này vì tôi không có nhiều thời gian dành cho chuyện phiếm ở hàng cơm quán rượu - Mai đen " khởi thế công" - Hơn nữa tôi nghĩ thời gian còn lại của cô cũng không nhiều lắm đâu.
       - Tôi chưa hiểu ý ông? - Lệ Thy cười nhạt - "Thời gian còn lại" mà ông vừa nói có ý nghĩa gì vậy? Thời gian cho việc ăn trưa? Thời gian còn ở Đà Lạt? Hay là thời gian còn sống tự do?
       - Sao cô không nghĩ rằng " thời gian còn lại" mà tôi nói có ý nghĩa của cả ba trạng thái mà chính cô vừa nêu?- Mai đen lạnh lùng - Bởi vì nếu không muốn ai nhận ra để mà nghi vấn về sự liên can của mình với vụ án mạng trong nhà mồ Colbert thì cô nên rời Đà Lạt sớm để còn kịp ăn khuya ở Sài Gòn rồi duyệt bản tin trong văn phòng đại diện Minh Báo...
       - Tôi chả hiểu ông nói gì cả - Lệ Thy cười vẻ kẻ cả và nâng cốc champage - Mời ông khai vị.
       - Vậy tôi nhắc cho cô nhớ - Mai Đen gằn giọng - Có nhân chứng xác nhận rằng sáng hôm qua, bà Đinh Thị Cẩm Y, vợ ông Marcel Phan Lê đã trò chuyện với cô ngay tại nơi này và sau đó cùng ra xe với cô. Gần cuối giờ chiều, cảnh sát phát hiện xác Cẩm Y trong ngôi mộ trống của nhà mồ Colbert. Nạn nhân cùng với chồng đã bị giết bởi cùng một khẩu súng Smith& Wesson...
       - Vớ vẩn - Lệ Thy khinh thị - Tôi không nghĩ cảnh sát Nam Việt lại có thể hồ đồ đến mức chỉ nhìn thấy thế mà đã kết luận rằng tôi có liên quan đến vụ án mạng đó.
       - Chưa phải kết luận, nhưng cần phải làm cho rõ - Mai đen đắc ý - Và bác sĩ Tuyến sẽ rất thích thú được mời cô đến nhiệm sở của ông ta.
       - Sẵn lòng thôi - Lệ Thy nhún vai - Và để chuộc sự tự do của mình, tôi sẽ nói rằng vụ án mạng kia chỉ là trò dàn xếp để tôi có thể gửi tấm bản đồ mang dấu triện bông cúc đại đóa 14 cánh đến cho ông cố vấn Ngô Đình Nhu qua sự hợp tác của đại úy Nguyễn Thanh Tùng, chính là quý ông đang dùng bữa trưa với tôi tại nhà hàng Palace lúc này. Ông nghĩ sao ạ? Lý giải hợp lý đấy chứ?
       Mai đen choáng váng khi tên thật của mình được nêu ra kèm theo tấm bản đồ " lộc từ trên trời rơi xuống"." Cái bẫy" - Mai đen chợt nhận ra tình thế nguy hiểm của mình - " Cô ả này độc ác và nham hiểm còn hơn cả Võ Hậu. Nhưng cô ta sẽ dùng tài liệu gì để chứng minh cho cái lập luận độc địa này?" Như một kỳ thủ lão luyện đã nhìn thấy trước nước cờ của đối phương, Lệ Thy cười tình tứ, nhẹ nhàng mở chiếc xắc cầm tay và lấy ra mấy tờ giấy xếp phẳng phiu...
       - Hẳn ông sẽ bác bỏ điều tôi vừa nói và thách tôi chứng minh với Tuyến về sự hợp tác của ông trong vụ này phải không? Thì đây, ông xem hộ tôi...Những thứ này có đủ để thuyết phục ông hợp tác với tôi không nào...
       Mấy tờ giấy nọ chỉ là nội dung của hai bản sao kê biên bản. Một là bản kê khối lượng nữ trang, châu báu bị xem là " tang vật" trong " Vụ án gián điệp miền Trung" do Mai đen phụ trách ký nhận. Một là bản kê giao nộp cho Phòng 2 của vùng 1 chiến thuật với chữ ký người giao của Mai đen và chữ ký người nhận là trung tá Phan Quang Đông. Chỉ liếc qua hai văn bản thì dù là học sinh lớp Ba cũng có thể nhận thấy sự chênh lệch quá lớn về số lượng, khối lượng vàng, nữ trang, kim cương giữa thực nhận và thực nộp.... Mai đen rùng mình, thầm oán kẻ đồng mưu Phan Quang Đông, bởi những tài liệu này chỉ có thể do viên trung tá trưởng phòng 2 vùng 1 chiến thuật cung cấp. "Nếu hai văn bản này lọt vào tay Trần Kim Tuyến để rồi đến bàn giấy của ông cố vấn Ngô Đình Nhu, không cần bói cũng hiểu được những đòn trừng phạt nào sẽ giáng xuống đầu mình. Bởi tuy cùng biển thủ như nhau, nhưng Đông lại khéo chọn vị thế an toàn...Còn mình, tuy được xem là tâm phúc của ông cố vấn Nhu, nhưng so với Trần Kim Tuyến thì lại chẳng là cái gì đáng kể để lưu giữ..."
       Mai đen chép miệng : - Cô muốn tôi phải làm điều gì?
       - Tôi muốn giúp ông kết luận điều tra vụ việc nhà mồ Colbert và lý giải cả về tấm bản đồ nọ - Lệ Thy cười tươi tắn như hoa - Sao ông không nghĩ đến một vạch kèm bông mai bạc[1] trên cổ áo?
       - Tôi chỉ muốn được yên thân - Mai đen thở dài - Xin cô hãy nói rõ ý mình.  Tự tôi hiểu cách thể hiện sao cho hợp lý.
       - Có nhiều sự ngẫu nhiên trong cuộc đời con người - Lệ Thy nói bâng quơ - Nơi hoang vắng như nhà mồ Colbert lại hóa ra địa điểm lý tưởng để các ông chồng bất lực thể hiện cơn ghen và sau đó lại là điểm ấn náu của những tên gián điệp bị truy đuổi bởi nhà chức trách.
       Dù lòng dạ còn đang rối bời, Mai đen vẫn không khỏi giật mình khi Lệ Thy khéo léo nói ra giải pháp đang nằm trong óc của y từ sáng đến giờ : tách vụ án ở nhà mồ Colbert thành hai vụ án riêng biệt... Theo hướng giải trình trên thì hai thanh niên người Hoa bị cảnh sát bắn chết trước cổng vào nhà mồ Colbert hôm qua chính là những kẻ thuộc dư đảng " gián điệp miền Trung" còn sót lại (!) và không cần phải thông tin cho báo chí để mà làm gì. Sau khi hạ hai tên gián điệp nọ, cảnh sát mới hành quân tảo thanh khu Pháp kiều và phát hiện ra Marcel Phan Lê giết vợ rồi tự sát. Manh mối duy nhất có thể liên kết hai vụ này với nhau chính là tờ biên nhận có chữ ký của Marcel Phan Lê về số tiền 10.000 đồng Đông Dương cho việc bán tấm bản đồ. Cả biên nhận và tấm bản đồ đều nằm trong thi thể A Lũ và được ghi nhận trong bản kê tang vật khi khám nghiệm tử thi. Và chi tiết này cũng là điều duy nhất mà Mai đen và Lệ Thy chưa thống nhất được cùng nhau có nên sử dụng hay không. Theo ý Mai đen thì không nên nhắc tới tờ biên nhận ấy chút nào vì " một kết thúc hoàn hảo chỉ khiến cho ông cố vấn ngờ vực", còn với Lệ Thy thì chi tiết đó khép kín vụ án kép này để ông Nhu không suy luận xa hơn rằng "có liên hệ gì giữa hải quân đại úy Hoàng Nam với vụ này không?"... Bởi vì Mai đen có mặt tại Đà Lạt chính vì mục đích giám sát Hoàng Nam, cũng chính Mai đen xuống Nha Trang gọi Marcel Phan Lê lên thành phố sương mù này để xảy ra thảm kịch...
       - Tất nhiên tôi phải dọn cả những gì không phải do mình bày ra - Mai đen cười gượng gạo - Miễn sao ông Nhu nhận được tấm bản đồ của cô là được chứ gì?
       - Được nhưng chưa phải đã là đủ - Lệ Thy bông đùa - Ông không thấy giải trình cho êm vụ án kép này thì mình đã nắm được bí mật đủ siết cổ Hoàng Nam hay sao?
       - Tôi siết cổ hắn theo yêu cầu của cô chứ gì? - Mai đen nhún vai - Thôi cứ mặc cho con tạo vần xoay. Thời gian còn lại của tôi không nhiều ...
       - Cả thời gian của tôi nữa - Lệ Thy cười hưởng ứng - Rước ông nâng ly!
       Đúng là cả hai không còn nhiều thời gian ở lại với thành phố mù sương Đà Lạt, nhưng không ai ngờ được rằng câu kết cho bữa ăn trưa bàn công việc nọ lại hóa lời tiên tri cho chính bản thân mình.
                                                                                                   *
       Ngô Đình Nhu đã đọc rất kỹ tường trình của Mai đen về kỳ nghỉ của hải quân đại úy Hoàng Nam và phúc trình riêng của việc tìm ra tấm bản đồ có con dấu của cục thông tin quốc phòng Nhật Bản trong chiến tranh. Ông cố vấn chính trị đầy quyền lực của Việt Nam Cộng Hòa mau chóng gạt tường trình về hoạt động của Hoàng Nam sang một bên để nghiên cứu về vụ việc tấm bản đồ. Theo phúc trình này thì Mai đen trong quá trình theo dõi Hoàng Nam đã phát giác ra hai kẻ đã từng lọt lưới trong vụ án gián điệp miền Trung ngày trước và cùng cảnh sát tấn công sào huyệt của hai kẻ ấy. Hai tên gian nọ chống cự và đã bị cảnh sát bắn chết. Trong thi thể kẻ mang tên A Lũ, người ta tìm thấy tấm bản đồ kèm theo một biên nhận đã bán bản đồ này để lấy 10.000 đồng Đông Dương của Marcel Phan Lê - kẻ đã giết vợ rồi tự sát mà cảnh sát đã tìm thấy sau đó trong nhà mồ Colbert. Nhu gạch dưới đoạn tường thuật " phát giác hai kẻ đã từng lọt lưới trong vụ án gián điệp miền Trung" và " Marcel Phan Lê", " Giết vợ rồi tự sát"...Toàn bộ tường trình của Mai đen rất chi tiết, diễn tiến được thể hiện rành mạch và hợp lý, duy chỉ có mỗi điểm lạ khiến Nhu băn khoăn... " Mai đen đã tình cờ phát giác ra A Lũ và A Sính từ yếu tố nào, trong khi lúc ấy hắn ta có trách nhiệm chính là giám sát hoạt động của Hoàng Nam? Hay hai gã người Tàu này có quan hệ nào khác đến Hoàng Nam nên mới lọt vào tầm ký ức của Mai đen về vụ án gián điệp mấy năm trước.." Bất chợt Nhu bật cười thầm trách mình " Đúng là lẩn thẩn. Tất nhiên là mọi kết luận điều tra đều có sai sót ở mô nớ, nhưng bản chất vụ việc ni vẫn như rứa. Nếu Mai đen giấu kín việc tìm ra tấm bản đồ này, liệu mình có biết về nó để mà ngờ vực như rứa không? Chí ít, phải ghi công cho hắn!" Nhu lại mở tấm bản đồ ra và ngắm mãi vào dấu triện bông hoa cúc đại đóa 14 cánh trên khu vực biển Đông như thôi miên, rồi lại lấy bệ tượng kỳ lân áp lên dấu triện...Sự trùng khớp giữa bệ tượng và con dấu vừa khiến Nhu hài lòng, vừa gợi tiếp cho Nhu nhớ đến một điều " Mai đen là người đã mời nhà buôn châu báu Đỗ Toàn vào dinh Độc Lập để thẩm định con kỳ lân ngọc, chừ lại là người tìm ra tấm bản đồ ni." Chẳng phải là Nhu thiếu tin tưởng vào lòng trung thành của thuộc hạ, nhưng ông chủ trương tách rời công việc cũng như quan hệ giữa tay phải và tay trái. "Cả hai manh mối dẫn đến bí mật của con kỳ lân ngọc đều có sự xuất hiện của Mai đen, điều ni rõ ràng không tốt lành chi cho cả mình lẫn hắn" - Nhu thầm kết luận và quay sang bấm intercom :
       - Nhủ bác sĩ Tuyến sang bên ni gặp tui gấp hỉ?
       Trước khi quyết định về sự thăng thưởng đối với một đặc vụ trung thành với chế độ như Mai đen, Ngô Đình Nhu muốn tham khảo ý kiến của người đứng đầu ngành tình báo đặc vụ Việt Nam Cộng Hòa. Yêu cầu tham vấn ấy đồng nghĩa với một quyết định tái thẩm đối với tường trình về vụ tấm bản đồ mà Mai đen đã nộp.
                                                                                                   *
       Khác với nhà cai trị Ngô Đình Nhu đánh giá toàn bộ con người và sự kiện thông qua sự trung thành, bác sĩ Trần Kim Tuyến nhìn nhận vụ việc tấm bản đồ của Mai đen bằng khái niệm chuyên môn của những nhà hình pháp học Âu Tây : " Điều tra là ghép hoàn chỉnh một bức tranh chứ không phải là tạo mẫu tranh mới". Tuyến ôm toàn bộ hồ sơ hai vụ án và đọc suốt đêm đến mức gần như thuộc lòng để rồi sáng nay ghi vào sổ tay mấy dòng nhận định :
"  1. Marcel Phan Lê và Đinh Thị Cẩm Y đều là người tại Nha Trang. Sao lại cùng chết ở Đà Lạt? Cứ cho là ghen tuông dẫn đến chết người, thì Marcel Phan Lê có cần phải giết vợ ở nơi xa như thế không?
       2. Cứ cho là Marcel Phan Lê lên Đà Lạt để tóm ghen, vậy thì tình nhân của Cẩm Y là ai? Kẻ ấy có liên quan gì đến " vụ án gián điệp miền Trung" ngày trước không?
       3. Gã gian phu nọ có quan hệ gì với hải quân đại úy Hoàng Nam không? Bởi vì nhiệm vụ của Mai đen là giám sát các quan hệ của Hoàng Nam chứ không phải là săn bắt gián điệp?"
       Sở dĩ Tuyến loại bỏ cái ức thuyết " phát giác được hai tên Tàu A Lũ và A Sính thuộc dư đảng " vụ án gián điệp miền Trung" đã lọt lưới mấy năm trước" trong tường trình của Mai đen bởi vì từ dấu vân tay của hai thi thể thanh niên dám bắn nhau với cảnh sát Đà Lạt qua hồ sơ của Nha căn cước, Tuyến đã nhanh chóng truy ra nhân thân của họ. Cả A Lũ lẫn A Sính đều là người Tàu sống trong Chợ Lớn, thuộc thành phần lai lịch bất hảo nhưng không dây dưa chính trị và theo ghi nhận của nhân viên sở nghiên cứu chính trị - xã hội tại phòng vé Air Việt Nam thì cả hai đều có mặt trong số hành khách bay lên Đà Lạt buổi sáng ngày 05 tháng 1 năm 1961. Chuyến bay hạ cánh ở phi trường Liên Khương vào lúc 9 giờ 20 phút. Ấy vậy mà Mai đen đã kịp thời tình cờ phát giác ra hai tên gián điệp miền Trung lọt lưới để theo dõi đến tận sào huyệt là nhà mồ Colbert vào buổi chiều cùng ngày? Quả là một kỷ lục đáng nể về trí nhớ lẫn sự ngẫu nhiên may mắn đến không tưởng trong nghề tình báo (!) và vì vậy mà Tuyến quyết định dò kỹ hơn nữa với từng chi tiết vừa xuất hiện để phát hiện ra thêm cái tên Phùng Lệ Thy trong danh sách hành khách bay cùng chuyến Sài Gòn - Đà Lạt cùng hai gã người Tàu. Trực giác cho Tuyến thấy thời cơ để mình có thể tống khứ ả gián điệp Đài Loan này khỏi lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa đang đến gần, nhưng trước tiên vẫn phải trả lời được những câu hỏi mà chính mình đặt ra. Tuyến xem lại lần nữa biên bản khám nghiệm hiện trường bên trong nhà mồ - nơi Marcel Phan Lê giết vợ rồi tự sát, gạch dưới nhiều lần câu hỏi thứ nhất ở hai địa danh " Nha Trang", " Đà Lạt" rồi lại ở câu hỏi thứ ba ở ba chữ " Kẻ gian phu". Nếu có sự liên hệ giữa Hoàng Nam với sự xuất hiện của vợ chồng Phan Lê - Cẩm Y, chỉ có thể chính ở mối quan hệ này. Hoàng Nam từng là huấn luyện viên trường hải quân Nha Trang, nơi vợ chồng Phan Lê - Cẩm Y chung sống. Giờ Hoàng Nam nhận công vụ biệt phái nên được nghỉ ngơi tại Đà Lạt, cũng khi ấy xuất hiện vợ chồng Phan Lê - Cẩm Y...
       Tuyến cứ miên man với những câu hỏi và tự trả lời để dẫn dắt mình đi đến việc quyết định phương thức xử trí sao cho thích đáng và kín đáo thì điện thoại trên bàn réo vang. Tuyến cau mày, nhấc máy :
       - Tôi nghe...
       - Trình giám đốc ...- bên kia đầu dây, giọng của Lê Văn Thái, tức Thái trắng vang lên - Tôi đã liên lạc với ty cảnh sát Đà Lạt và được biết hai trung sĩ thám tử Nguyễn Khả Toán và Hà Thanh Huy ở phòng Hình Hiệu chính là nhân sự tại chỗ được đại úy Nguyễn Thanh Tùng sử dụng trong tuần lễ trước cho một công vụ thuộc chức trách an ninh phủ tổng thống.
       - Hãy lập tức tìm gặp họ và đưa ngay về Sài Gòn cho tôi - Tuyến ra quyết định thật nhanh - Phải đảm bảo chỉ có hai người ấy cùng với anh là biết được chuyện này.
       Dứt điện đàm với Thái trắng, Tuyến quay số máy bàn làm việc của Thúy ở Nha an ninh quân đội. Thúy bắt máy ngay sau tiếng chuông đầu..
       - Anh Thúy hả? - Tuyến hỏi như để tranh thủ thời gian cân nhắc với điều mà mình sắp nói ra - À... Nhờ anh giúp tôi việc này. Tôi cần bản nhận xét của Phòng 2 vùng 2 chiến thuật và an ninh nội bộ trường hải quân Nha Trang về... tư cách của hải quân đại úy Hoàng Nam...
       Ở đầu dây bên kia, Lê Thúy không khỏi ngạc nhiên :
       - Sao anh không gọi thẳng cho hai nơi ấy? Anh có quyền yêu cầu họ cung cấp mà...Gọi cho tôi thì cũng phải chờ tôi gọi cho họ để hỏi thôi...
       - Tôi không thích sử dụng cái quyền ấy - Tuyến bật cười - Mà tôi chỉ muốn sử dụng quyền của tình bạn thôi. Anh có thể vì tôi mà gọi cho họ chứ?
       - Lại thế nữa đấy? - Thúy cười theo - Vậy tôi phải ghi vào tờ trình cho đại tá Mậu rằng " Theo yêu cầu của giám đốc Sở Nghiên cứu Chính trị - Xã Hội".
       - Tùy anh. Miễn tên của tôi không được nhắc trực tiếp với những nơi ấy. Cảm ơn anh trước nhé - Tuyến nói rành rọt yêu cầu của mình rồi cúp máy.
           Tuyến có tinh toán của mình trong vụ việc này cũng như Mai đen từng có tính toán riêng trong việc phát hiện quan hệ ngoại tình của Cẩm Y. Và cả hai cùng giống nhau ở một điểm : Tìm cách tránh đến mức tối đa sự liên can giữa cái tên của mình với những gì xảy ra chung quanh hải quân đại úy Hoàng Nam. Ở Nha an ninh quân đội, Lê Thúy không hề hay biết gì về những điều ấy, cũng như không hề hay biết rằng toàn bộ cuộc điện đàm của mình với Tuyến đã được lưu lại trong máy thu âm đạt trong ngăn kéo bàn làm việc của đại úy Hải - trưởng phòng sưu tầm, người có quan hệ bí mật đặc biệt thân thiện với Phùng Lệ Thy...



[1] Quân hàm thiếu tá

Không có nhận xét nào: