Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 17

Ngày thứ năm. 05 tháng 1 năm 1961, lúc 12 giờ - Đà Lạt.
- Vào lúc 10 giờ 30 sáng nay, Đinh Thị Cẩm Y xuống nhà hàng và trò chuyện với một cô gái. Sau đó độ 10 phút, Cẩm Y ra bàn lễ tân khách sạn Palace và gọi điện thoại sang cho chồng là ông Marcel Phan Lê ở khách sạn Đồi Thông. Sau đó, Cẩm Y lên phòng thu xếp đồ đạc và đi theo cô gái kia. Hiện Võ Hoàng Nam cũng đã thu xếp để trả phòng, chưa rõ đi đâu - thám tử Toán thông báo gãy gọn qua điện thoại.
- Có biết Hoàng Nam sẽ đi đâu không? - Mai Đen nhíu mày, vừa đặt câu hỏi qua điện thoại, vừa nhoài người tìm danh bạ điện thoại Đà Lạt.
- Vẫn chưa rõ, thưa đại úy. Xin đại úy ra lệnh.
- Anh cứ để trung sĩ Huy giám sát Hoàng Nam. Còn anh ghé sang khách sạn Đồi Thông xem cô Cẩm Y có sang bên đó không.
- Tuân lệnh đại úy! - Toán cúp máy.
Mai đen nhăn trán. "Có một điều gì bất thường ở đây" - viên đại úy đặc vụ điểm lại diễn tiến từ ngày hôm qua đến giờ - " Thằng cha Marcel Phan Lê hứa sẽ liên lạc với mình trước để phối hợp rồi mới tạo ra một cảnh chạm trán ngẫu nhiên như để cho Cẩm Y nhìn thấy hắn dưới sân qua cửa sổ, hoặc tình cờ chạm mặt nhau ở dưới nhà hàng. Sao lại có người phụ nữ nào xuất hiện ở đây? Nếu người phụ nữ ấy là do Marcel cử đến, liệu cô ta có biết gì về mình và yêu cầu tách Cẩm Y khỏi Hoàng Nam không? Và cứ cho rằng người phụ nữ ấy không phải do Marcel cử đến thì chuyện Cẩm Y thu xếp hành trang rời đi có đảm bảo rằng Hoàng Nam sẽ không còn gặp lại cô ta tại Đà Lạt này không?" Mai đen quyết định gọi sang khách sạn Đồi Thông cho Marcel Phan Lê... Lễ tân khách sạn Đồi Thông đã nối máy vào phòng, nhưng không nghe ai trả lời... Mai đen nhìn đồng hồ, thầm nghĩ " Hay là Marcel đang trên đường sang đây để gặp mình nhằm khoe khoang cái sáng kiến không cần chường mặt ra gặp vợ của y? Cũng có thể, giờ mới 12 giờ. Hay mình chờ thêm nửa giờ vậy"
Hệt như những tình tiết trên sân khấu, điện thoại lại réo. Và lần này lại là điện thoại của thám tư Huy.
- Trình đại úy, Hoàng Nam đã rời Đà Lạt và đi về hướng Sài Gòn.
- Tốt. Anh quay về ty cảnh sát chờ tôi.
Cúp máy rồi, Mai đen quay số của chi cảnh sát Bảo Lộc. Theo lý lịch trong hồ sơ thì cha mẹ của Hoàng Nam đang sống ở thị xã này. Mai đen đang còn ngần ngừ chưa biết có nên bám theo Hoàng Nam không thì điện thoại lại réo... Bên kia đầu dây, giọng của Toán vang lên thảng thốt :
- Trình đại úy. Có sự biến...
Mai đen giật mình. Linh cảm bất an chợt xuất hiện trong tâm trí viên sĩ quan đặc vụ dầy dạn kinh nghiệm, Mai đen giục :
- Sự biến gì? Nói rõ tôi nghe...
   - Marcel Phan Lê không xuống nhà hàng ăn trưa như ông ta đã đặt trước với lễ tân lúc nhận phòng hồi sáng, nên tôi yêu cầu hầu phòng  kiếm cớ dọn phòng ông ta để kiểm tra... Trong phòng ông ta, trên bàn làm việc nơi cửa sổ nhìn ra sân để xe, có một tờ giấy ghi rằng " Muốn cứu giữ tính mạng vợ thì hãy mang tấm bản đồ đến nhà mồ Colbert để trao đổi"...
   - Còn cô Cẩm Y? - Mai đen giật mình.
   - Vẫn chưa thấy cô ta từ khi ông Marcel đến khách sạn thuê phòng...
   - Anh biết mả đá Colbert ở đâu không?
   - Thưa biết, trong khu Pháp Kiều... Gần hồ Than Thở...
    Mai đen gằn giọng : - Quay về đây đón tôi, rồi ghé lại ty cảnh sát.
    Ba tiếng " tấm bản đồ" đã choán mất lý trí của Mai đen, khiến y quên mất trách nhiệm giám sát các mối quan hệ của Hoàng Nam mà ông cố vấn chính trị Ngô Đình Nhu giao phó.
                              *
       Mả đá Colberd vốn là một nhà mồ kiểu vương giả Âu Châu được một tay nhà giàu dòng dõi bá tước De Colbert xây dựng từ những năm 1910. Ý của gã  là muốn cùng vợ con nằm yên giấc nghìn thu nơi xứ hoa đào thơ mộng vùng thuộc địa. Chỉ tiếc rằng mấy đứa cháu của khứa nhà giàu nọ không cùng một ý với ông ta. Từ năm 1956, do sự thay đổi chủ nhân vùng Đông Dương khi cuộc chiến Việt Nam giờ trao sang tay người Mỹ đã làm bùng dậy thái độ bài Pháp cực đoan của Việt và tai hại hơn là thái độ ấy lại được bao che bởi mật vụ – cảnh sát của chính quyền đệ nhất cộng hòa. Đám con cháu dòng họ Colbert hồi hương gấp và không quên di dời thi hài ông bà cố nội giàu có theo mình để còn kịp bán cả khu đất này lại cho một thương nhân người Hoa Chợ Lớn muốn khai thác xây dựng lại với mục đích làm khu cho thân nhân những sĩ quan, sinh viên đang học tại trường Võ Bị Đà Lạt thuê… Nhưng đấy chỉ là những lời lẽ trên tờ đoạn mãi khu đất nọ, bởi lão Colbert nọ dời ra khỏi nhà mồ này từ lâu mà đã có ai đến để đập dù chỉ một nhát búa để bắt đầu khởi công xây dựng công trình mới đâu. Và có lẽ cũng chẳng ai ngờ được thương gia người Hoa nọ chính là cơ sở kinh tài của hội Tam hoàng Chợ Lớn mà Bách Phi Song đang là người đại diện. Nhà mồ bằng đá Colbert giờ là địa điểm thích hợp cho những việc kinh doanh không thể khai môn bài như : giam giữ con tin, trừng phạt kẻ phản bội…Lúc này trong nhà mồ, A Lũ và A Sình - hai người mà Bách Phi Song giới thiệu cho Phùng Lệ Thy đang phải làm nốt phần việc mà họ được giao, dù họ cũng không hiểu vì sao phải làm như vậy...
       A Lũ nhẹ nhàng đặt chiếc đèn măng- sông lên bệ ngôi mộ đá. Marcel Phan Lê đã tỉnh dậy từ nửa giờ trước và toan bỏ chạy, nhưng cái báng súng lục nện vào thái dương đã giúp ông ta quên ngay ý định đó. Vừa lấy tay xoa chỗ đau, Marcel Phan Lê vừa nhìn A Lũ bằng cặp mắt nửa căm hờn nửa khinh miệt...
       - Bọn mày muốn gì?
       - Chẳng muốn gì cả - A Lũ đáp cộc lốc - Nhưng bà chủ tụi này thì có.
       - Lệ Thy đâu? Tao muốn gặp ả - Marcel Phan Lê loạng choạng tỳ vào thành gạch men của ngôi mộ trống để đứng dậy - Định lừa tao để bắt cóc tống tiền sao?
       - Bọn này chẳng rảnh đâu mà làm việc đó - A Lũ khịt mũi - Mà chỉ muốn ông ký dùm vào một tờ biên nhận. Đơn giản thế thôi.
       - Biên nhận nào nữa? - Marcel Phan Lê rít lên - Ai nợ nần tiền bạc gì bọn chúng mày?
       - Biên nhận 10.000 đồng Đông Dương của Cố Viết Uông - A Lũ rút một tờ giấy xếp làm tư ra khỏi túi áo và hất nó về phía Marcel - Nội dung đánh máy sẵn rồi, chỉ xin ông cho chữ ký.
       Marcel Phan Lê khó nhọc nhoài người lại phía ngọn đèn măng - sông, nắm lấy tờ giấy nọ, mở ra... Đúng là tờ giấy chỉ có nội dung là nhận 10.000 đồng Đông Dương để bán tấm bản đồ. Marcel cười khẩy :
       - Đặc vụ Trung Hoa Dân quốc bây giờ rành mạch ghê nhỉ? Đúng rồi, xưa tôi bán cho Cố Viết Uông tấm bản đồ nhưng quên làm khế ước. Các người chỉ cần vậy thôi thì sao lại phải đem tôi tới tận cái nhà mồ này?
       - Nhất tiễn song điêu thôi - A Lũ giải thích vẻ chán chường - Đem ông đến đây để ông xem vợ ông bị trừng phạt, cho ông hả lòng.
       - Vợ tôi - Mắt Marcel Phan Lê ánh lên một tia hy vọng - Vợ tôi đang ở đây?
       - Đúng hơn là đang ở trong nhà mồ này, ngay trong ngôi mộ trống - A Lũ vung vẫy khẩu súng ngắn trỏ vào ngôi mộ đá mà Marcel Phan Lê đang tựa vào. Marcel kiểng chân, nhìn vào lòng ngôi mộ trống và thét lên kinh hãi... Giữa lòng ngôi mộ đá rỗng là một người phụ nữ bị bịt miệng , chân tay bị trói chặt bằng băng keo...Chỉ cần nhìn ánh mắt phụ nữ nọ, Marcel Phan Lê đã nhận ra Cẩm Y và trong tic tắc, cảm giác sợ hãi trong ông chồng bị mọc sừng đã tan biến mà thay vào đó là cảm giác hả hê chiến thắng. Marcel Phan Lê hỏi như thể để yên tâm với những sự sắp xếp của riêng mình :
       - Vậy còn thằng Hoàng Nam?
       - Hắn đi về Sài Gòn rồi. Tối nay, hắn sẽ ngủ với giun ở vực sâu bên đèo Bảo Lộc. - A Lũ liếc nhìn đồng hồ, vẻ sốt ruột - Ông ký giùm để tụi này còn biến đi kẻo cò bót kéo đến bây giờ.
       - Đây - Marcel Phan Lê mở tờ giấy biên nhận ra, kê lên thành ngôi mộ đá, rút bút nguyên tử...Chợt Marcel dừng lại, hỏi A Lũ :
       - Sắp xếp vậy rồi thì có cần đánh tôi như vậy không chứ? Hay các người còn có ý gì?
       - Nếu còn có ý gì, sao tôi không trói tay chân và nhét giẻ vào miệng ông rồi đẩy vô đó nằm chung với con vợ ông? - A Lũ quát - Không đánh ông một trận ra trò như vậy thì làm sao cảnh sát tin nổi rằng vợ chồng ông gặp cướp và cái chết của con vợ ông lát nữa đây chỉ là tai nạn và ông còn sống chẳng qua là chuyện tình cờ? Ký giùm đi, chúng tôi sắp phải rút rồi...
       Marcel Phan Lê ký vào bên dưới tờ biên nhận rồi gấp lại làm tư như cũ, trao lại cho A Lũ. A Lũ vừa nhét biên nhận vào túi áo, vừa vẫy khẩu súng ngắn vào giữa lòng ngôi mộ trống liên tiếp ba phát liền... Thân hình người phụ nữ đang nằm lọt thỏm giữa lòng ngôi mộ co giật theo từng tiếng nổ rồi hơi dướn lên, bất động. Marcel Phan Lê vừa liếm nhẹ môi với vẻ thỏa mãn của con thú ăn thịt tận hưởng cảm giác say mùi máu con mồi, vừa quay lại phía tên sát thủ...
       - Giờ thì tôi ăn đòn phải không?
       - Phiền ông! - A Lũ đặt khẩu súng ngắn vào bàn tay Marcel Phan Lê. Chưa kịp ngạc nhiên thì Marcel đã bị A Lũ vặn tay ngược lên để nòng súng tự chĩa thẳng vào thái dương mình. Ngón tay trỏ của A Lũ đẩy mạnh vào vòng cò. Một tiếng súng nổ... A Lũ nhẹ nhàng buông tay cho cái xác của Marcel đổ ập xuống. A Sình bước vào, trao cho A Lũ một lá thư. A Lũ nhét lá thư đó vào túi áo Marcel Phan Lê...
       - Đi thôi! - A Lũ nói gọn lỏn.
       Lá thư mà A Lũ vừa nhét vào túi áo của Marcel chính là thư thú nhận mình ngoại tình và có chữ ký của Cẩm Y. Theo tính toán của hai sát thủ mà Phùng Lệ Thy đã hướng dẫn thì nhà chức trách sẽ kết luận rằng Marcel Phan Lê đã tra khảo để buộc vợ thú nhận tội ngoại tình rồi sau đó tự sát. Vết bầm trên thái dương Marcel có thể giải thích rằng do trước đó hai vợ chồng đã xảy ra xô xát... Chí ít, thì cả hai sát thủ cũng hy vọng nhà chức trách ở Đà Lạt suy luận theo hướng đó. Vì thế, điều mà cả hai không thể ngờ chính là những chiếc xe cảnh sát vừa trờ đến cản lối vào ra khu Pháp kiều. Cuộc đấu súng không cân sức đã kết thúc nhanh chóng với thắng lợi thuộc về phía nhà chức trách. A Lũ và A Sình cùng thiệt mạng, phía cảnh sát bị thương 4 người. Điều mà Lệ Thy cần thực hiện đã hoàn tất : trong người của A Lũ, cảnh sát tìm thấy biên nhận 10.000 đồng Đông Dương có chữ ký của Marcel Phan Lê và một tấm bản đồ do Cục Thông tin quốc phòng Nhật Bản ấn hành những năm 1940. Trên tấm bản đồ ấy, nơi vùng biển Tây Thái Bình Dương có một dấu triện hình bông cúc đại đóa 14 cánh...
                                                                                                   *
       Ngày thứ Sáu, 06 tháng 1 năm 1961.
       Mai đen không hiểu nổi rằng mình vớ được phúc hay gặp phải họa từ khi phát hiện được tấm bản đồ. Sự trùng hợp ngẫu nhiên trong quan hệ Marcel Phan Lê - Cẩm Y - Hoàng Nam lại dẫn y đến một vụ mua bán tài liệu mật của hơn mười năm trước. Và tài liệu mật ấy hẳn sẽ khiến cho ông cố vấn chính trị Ngô Đình Nhu hài lòng. Mai đen làm sao quên được con kỳ lân ngọc đỏ có bệ tượng hình bông cúc đại đóa 14 cánh mà ông cố vấn đã từng đem ra để hỏi ý kiến nhà buôn châu báu Đỗ Toàn. Dấu triện son trên tấm bản đồ này phải chăng là lời giải cho bí mật của con kỳ lân nọ? Hay ngược lại con kỳ lận ngọc đỏ nọ chính là chìa khóa để đọc tấm bản đồ này? Bất kể là quan hệ giữa hai vật đó thế nào, bí mật được lý giải thuận nghịch ra sao thì Mai đen vẫn có công lôi chúng ra ánh sáng - đó là phúc. Nhưng lý giải như thế nào về sự ngẫu nhiên may mắn này để ông cố vấn chấp nhận được lại không dễ chút nào. Mai đen hiểu rất rõ mình không thể ỉm vụ án mạng vợ chồng Marcel Phan Lê trong nhà mồ Colbert cũng như tấm bản đồ và tờ giấy biên nhận trong xác chết của hung thủ với Nhu. Ngược lại, nếu điều tra chân tướng vụ việc cho rõ ngọn ngành thì không tránh khỏi việc dắt dây quan hệ đến Võ Hoàng Nam và công vụ biệt phái của anh ta. Chỉ cần Nhu ngờ vực chi đó về quan hệ xã hội của Hoàng Nam trong lần về phép này, chắc chắn Mai đen sẽ là kẻ phải đưa đầu chịu trận - đây lại chính là họa...Bao lâu nay làm việc dưới quyền Ngô Đình Nhu, Mai đen hiểu rất rõ tính hai mặt của một hành động khen thưởng từ ông cố vấn. Vì vậy, lấy tư cách người phát hiện ra vụ việc, Mai đen giành luôn quyền đưa ra kết luận điều tra để lý giải sao cho có lợi nhất và viên đại úy trưởng ty cảnh sát Đà Lạt đã khéo léo đồng ý để tránh khỏi phạm vi trách nhiệm... Giờ thì Mai đen phải mau chóng quyết định kết luận vụ việc để còn viết báo trình cho Nhu trước khi về lại Bảo Lộc tiếp tục làm " cái đuôi" của Hoàng Nam cho đến khi anh ta trả phép...
       - Trình đại úy, ở khách sạn có người đem thư này đến cho ông - viên cảnh sát phụ trách hành chính văn thư trao cho Mai đen chiếc phong bì dán kín, mặt ngoài in biểu tượng vương miện của khách sạn Royal - nơi Mai đen thuê phòng. Mai đen cau mày, xé phong bì. Một chiếc danh thiếp mạ nhũ vàng rơi ra. Mặt trước danh thiếp ghi rõ bằng tiếng Anh và tiếng Việt " Phùng Lệ Thy - đại diện Minh Báo Đài Loan" với địa chỉ kèm số điện thoại nhiệm sở... Còn ở mặt sau lại ghi lời hẹn " Kính mời ông dùng cơm tại nhà hàng khách sạn Palace lúc 12 giờ trưa nay 06 tháng 1 năm 1961. Nữ chúa Kim Cương"

       Bốn chữ " Nữ chúa Kim Cương" như một nhát búa nện vào đầu Mai đen. Kẻ dùng thành ngữ này để ký tên muốn nhắc lại chuyện ăn hối lộ kim cương mà Mai đen chủ mưu trong cái gọi là " vụ án gián điệp miền Trung" mấy năm về trước và đó cũng là chuyện bê bối mà Mai đen luôn cố giữ kín như bưng. Mai đen nhìn quanh rồi cho chiếc danh thiếp nọ vào túi áo, thoáng nghĩ " Rõ ràng kẻ gửi lời mời này có ý đe dọa, nhưng mình hãy cứ đến đó xem thực hư thế nào rồi hẵng liệu". Tự dưng, dự cảm về một sự bất an từ hôm qua lại trổi dậy khiến Mai đen tin rằng cuộc gặp từ lời hẹn này có liên quan đến vụ án tại nhà mồ Colbert... " Hay Phùng Lệ Thy này chính là người phụ nữ đi cùng với Cẩm Y?" - Mai đen rùng mình với suy nghĩ đó nhưng rồi lại mau chóng gạt đi để tự trấn an mình -" Chắc không phải đâu, nếu mình mà là người phụ nữ ấy, mình cũng đã cao bay xa chạy khỏi Đà Lạt này từ trưa hôm qua". Giữa sự phân vân, Mai đen chưa thể đưa ra một kết luận nào về tấm bản đồ " lộc từ trên trời rơi xuống" trước khi đến nhà hàng của khách sạn Palace. 

Không có nhận xét nào: