Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc _ 20

Phùng Lệ Thy đầy đắc ý đón lấy tập tài liệu từ tay Hoàng Nam. Tất nhiên với bản lĩnh nghề nghiệp, nữ ký giả hiểu rõ thái độ miễn cưỡng của người trao nó cho mình. " Có thể anh ta vẫn còn ấm ức vì bị Mai đen khống chế, mà chuyện ấy thì dễ xử trí thôi. Sau khi " cột" luôn Lê Thúy vào ê -kip của mình, sẽ cho Mai đen "de" ra khỏi quan hệ hiện nay cũng chẳng muộn." - Lệ Thy vừa nở nụ cười hớp hồn đàn ông quen thuộc của mình, vừa trao một gói vuông vức cho Hoàng Nam :
- Em xin gửi ông chút quà nhỏ để đền đáp lại sự hợp tác giữa đôi bên.
- Không cần - Hoàng Nam lịch sự lắc đầu đầy kiên quyết - Tôi không vì tiền mà lấy nó cho cô. Hãy đền đáp lại bằng cách trả nó cho tôi nguyên vẹn, không được vấy bẩn hay cong gáy. Sáng mai, hãy trao lại nó cho tôi lúc 6 giờ 30 sáng tại tiệm phở Hòa đường Pasteur... Giờ xin phép...
Hoàng Nam toan đứng dậy, Lệ Thy nhoài người sang nắm chặt cánh tay của viên sĩ quan hải quân :
- Kìa, đại úy. Ít nhất cũng phải cho em mời một bữa tối để cảm ơn chứ. Xin ông...
Giọng nói êm đềm thánh thót như họa mi của người đẹp không khỏi khiến khách hào hoa xao lòng. Còn ánh mắt lạnh như dao của Mai đen từ phía đối diện khiến viên sĩ quan hải quân lạnh gáy... Hoàng Nam thở dài, nói vẻ miễn cưỡng : - Xin hiểu cho sự tế nhị của lần trao thông tin này, thưa cô. Tôi không thích những mối quan hệ khởi đầu trên cơ sở bị người ta uy hiếp.
- Chẳng ai thích những quan hệ như thế cả - Mai đen bất ngờ lên tiếng - Nói như vậy để ông hiểu rằng tôi cũng không thú vị gì khi phải giới thiệu ông với cô Lệ Thy, nhưng hẳn ông hiểu tình trạng phức tạp của bản thân mình với vai trò - vị trí của mình hiện nay trong xã hội nhiễu nhương này. Tối thiểu thì ngoài tiền, quan hệ với cô Lệ Thy còn đảm bảo cho chúng ta sự an toàn tính mạng nếu một mai vật đổi sao dời.
- Sao dời vật đổi ư? - Hoàng Nam cười khẩy - Có lẽ điều ấy tôi nói thì đúng hơn. Ai ngờ chỉ sau một bữa ăn, người ta có thể đánh mất lòng ái quốc chỉ để mưu cầu tiền tài hay sự an toàn cho bản thân? Vậy mà điều ấy xảy đến với tôi đấy...
" Phải chấm dứt đề tài này, kẻo Mai đen nổi điên lên vì chính y cũng bị mình khống chế trong một khung cảnh tương tự" - Lệ Thy thoáng nhận ra xu hướng xung đột giữa cả hai người cộng sự, vội phá không khí căng thẳng bằng cách ra dấu cho Mai đen : - Đại úy Tùng. Nhờ ông khui rượu giúp em...
- Lòng ái quốc không song hành với kẻ thiếu thông minh hay trung thành mù quáng với một cá nhân đâu, đại úy Nam ạ - Mai đen vừa rót rượu vào cốc của Lệ Thy, vừa nói như dạy bảo Hoàng Nam - Và cũng chính vì ông là kẻ thông minh thức thời, nên tôi mới được hân hạnh giới thiệu ông với cô Lệ Thy đây .
- Chính vì ông đã buộc tôi phải chuyển hướng lẽ sống, niềm tin của mình - Hoàng Nam quắc mắt.
- Vì điều gì mà ông phải chuyển hướng cơ chứ? - Mai đen vừa giễu cợt  vừa hất hàm về phía tập hồ sơ mà Hoàng Nam vừa trao cho Lệ Thy như muốn chứng minh về chứng cứ - Một người can trường như ông, sao lại phải sợ sự thật là chuyện mình tằng tịu với một phụ nữ đã có chồng và kéo theo đó là một cái chết mờ ám với đôi vợ chồng ấy? Cho dù sự thật đó có hơi kém đẹp cho nhân phẩm mình, thì ông cũng phải chấp nhận nó là sự thật chứ? Ấy thế mà để giữ cho mình cải sự thanh cao giả dối, ông chấp nhận phản bội lại chính trách nhiệm của mình. Vậy thì tấm lòng ái ưu tổ quốc của ông hóa ra chỉ là cái vỏ đậy trên cái thực tâm vị danh vụ lợi mà thôi...
- Tôi ... Tôi đã hèn yếu chỉ vì lo nghĩ cho danh dự của mình - Hoàng Nam thở dài, cay đắng.
- Vẫn còn kịp để ông sống đúng với những gì mình nói - Mai đen cười gằn đáp trả lại - Ông cứ cầm tập hồ sơ nọ mà quay về, để sáng mai trả lại vào két bảo mật của đại úy Thúy.
- Xin cả hai ông - Lệ Thy vội dàn hòa - Dù là ai và vì cái gì thì giờ đây chúng ta đều đã ở trên cùng một con thuyền trên biển...
- Trên biển thì tôi là chỉ huy - Hoàng Nam nhún vai - Nên không bao giờ tôi nghĩ mình có một hoa tiêu trọng tiền hơn bạn như ông đại úy Tùng đây, dù cả khi nằm mơ, cô Lệ Thy à.
- Đúng thôi - Mai đen bất kể lịch sự, nâng cốc rượu của mình lên mà không chúc ai. Uống cạn rượu, Mai đen dằn mạnh chiếc cốc xuống bàn - Bởi vì khi ông tỉnh thì ông phải chấp nhận một hoa tiêu như tôi hoặc bản thân mình phải lao đao để giữ vị trí của thuyền trưởng khi đối diện với một thanh tra hàng hải như bác sĩ Tuyến.
Như có phép phù thủy, cánh cửa phòng ăn của ba người bật mở mà không có tiếng gõ thông báo trước. Ba người trong phòng giật mình khi thấy hai cảnh sát cùng quản lý nhà hàng Bát Đạt... Mai đen xẵng giọng : - Lại có kiểu cách quấy rầy thực khách thế này sao? Có biết chúng tôi là ai không?
- Biết! - Một giọng Bắc nhẹ nhàng vang lên đầy hóm hỉnh - Cho nên yêu cầu tất cả các vị ngồi yên cho.
Lệ Thy biến sắc. Mai đen gần như chết lặng trên ghế. Hoàng Nam không giấu được vẻ hoang mang... Cùng lúc đó, ánh đèn flash của máy ảnh trong tay một viên cảnh sát lóe lên liên tiếp, toàn bộ phòng tiệc đã bị chụp lại...Mai đen huơ tay vào không khí, như muốn biểu thị một mệnh lệnh nào đó nhưng rồi cũng bất lực, thở dài...
Bởi cái giọng trả lời lịch thiệp nọ cũng chính là cái giọng vốn quen thuộc cả nhân vật mà Mai đen vừa nêu tên ra để đe dọa Hoàng Nam.
Đó là giọng của bác sĩ Trần Kim Tuyến - ông trùm mật vụ Nam Việt.
Tuyến bước vào, liếc nhanh mọi góc cạnh trong phòng tiệc và cặp mắt ông ta dừng lại nơi chiếc bìa đựng tài liệu mà Hoàng Nam vừa trao cho Lệ Thy. Nở một nụ cười nhẹ, Tuyến vẫy viên quản lý nhà hàng :
- Giờ nhờ anh mời ông Thúy vào đây!
Nghe tên Lê Thúy, Hoàng Nam chợt xám mặt như chàm, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Ngược lại, Lệ Thy lại có vẻ được trấn an. Nữ ký giả xứ Đài nở một nụ cười đầy vẻ thú vị : - Tôi hiểu rồi. Ông Tuyến thật khéo món cờ thế.
- Ông phụ tá giám đốc an ninh quân đội - Tuyến nói với sự thờ ơ đến lạnh lùng - Tôi yêu cầu ông kiểm tra tập hồ sơ tang vật đang ở trên bàn kia.
Thúy thở nhẹ, lẳng lặng làm theo lời Tuyến. Hơn lúc nào, Thúy hiểu rất rõ rằng việc mình hiện diện sẽ làm thay đổi lớn số phận của tất cả những người đang ngồi trong bàn tiệc, bởi không phải ngẫu nhiên mà Tuyến nhắc đến anh và công việc theo văn phong hành chính qua việc thay đổi cách xưng hô. Và Thúy giật mình khi nhận ra toàn bộ tài liệu mà Hoàng Nam mượn của mình để tham chiếu đều đang ở đây. Chợt nhớ đến lời Tuyến nói với mình khi còn ở nhà về  việc mượn tài liệu của Hoàng Nam " Tất nhiên anh ta có cái quyền đó và điều tôi đang quan tâm là anh ta thực hiện quyền tham chiếu tài liệu ấy vì ai", Thúy thầm hàm ơn Tuyến." Bất kể vì mục đích gì, hành động lần này của Tuyến đã có lợi cho mình trong việc giải quyết những yếu tố phức tạp từ quan hệ với Phùng Lệ Thy." Thúy nhìn Tuyến, gật đầu :
- Đúng là tài liệu của đơn vị tôi!
- Chính xác hơn là tài liệu mật mà ông có trách nhiệm lưu trữ trong két sắt của mình - Tuyến nhắc lại với sự dửng dưng đáng sợ - Và nó bị lộ ra ở đây, nhà hàng Bát Đạt. Ông có lời giải thích gì không?
- Như tôi đã nói với ông - Thúy đáp lại bằng giọng sự vụ - Hải quân đại úy Hoàng Nam đã xin phép tôi mang các tài liệu này về để tham chiếu.
- Hải quân đại úy Hoàng Nam đâu? - Tuyến hỏi với vẻ bất cần.
- Có tôi đây, thưa ông - Hoàng Nam mệt nhọc đứng dậy. Tuyến khinh thị ném một cái nhìn vào viên sĩ quan rồi cười gằn : - Xin lỗi hải quân đại úy. Ông không mặc quân phục nên tôi không sớm biết để phải phiền ông phụ tá đây.
- Tôi đã thay quân phục ở khách sạn - Hoàng Nam nói trống không, như không nói với ai cả.
- Ông còn có thể thay quân phục, thế mà lại không nhớ rằng phải cất trữ tài liệu ở nơi an toàn, lại mang nó đến chỗ hàng cơm quán rượu này sao? - Tuyến chì chiết - Hay ông có thói quen gửi tài liệu mật ở két sắt của tiệm rượu nhà hàng?
- Tôi... - Hoàng Nam lúng túng rồi im bặt. Tuyến hất hàm về phía Thúy :
- Ông phụ tá giám đốc an ninh quân đội! Tôi gửi quân phạm Võ Hoàng Nam cho ông quản thúc. Yêu cầu ông áp giải đương sự về quý nha. Xong việc ở đây, tôi sẽ đến đó ngay.
- Tuân lệnh! - Thúy dập gót giày, chào nghiêm. Tuyến phẩy tay ra dấu nửa bất cần, nửa chấp nhận. Thúy gật đầu với Hoàng Nam và bước ra. Hoàng Nam lặng lẽ bước theo như chiếc bóng...
- Còn anh nữa - Tuyến liếc xéo Mai đen - Anh xuống xe ngồi đợi tôi. Chuyện của anh chưa xong đâu.
Mai đen do dự, vẫn chưa hiểu thực chất mục đích chuyến " bắt quả tang" này của ông trùm mật vụ Nam Việt Nam. Bởi vì đối với quyền lực của Tuyến, chỉ cần lập một vi bằng về hành vi của Võ Hoàng Nam là quá đủ để còng đầu cả ba người trong bàn tiệc về những hoạt động mờ ám, đâu có cần phải tách riêng từng đối tượng để "làm việc riêng" kiểu " bắt trước tha sau" thế này. Nhưng nếu như Tuyến muốn lợi dụng vụ bắt quả tang này để hành động tùy ý cho lợi riêng, sao ông ta còn đưa cả người ngoài là đại úy Thúy theo? Chính những lập luận nhà nghề được diễn dịch theo tính cách cá nhân mình khiến cho Mai đen cứ tần ngần, phân vân đến độ Lệ Thy cũng không kìm được cái cười chê bai :
- Ông không nghe gì sao? Xuống xe của ông và đợi bác sĩ Tuyến!
- Tôi không quen việc ám sát người ta rồi đổ vấy cho cộng sản như anh đâu mà ngại - Tuyến cũng bật cười, quay lại phía hai viên cảnh sát - Nhờ hai thầy đưa ông Tùng đây xuống đường và canh giữ giúp tôi.
- Tuân lệnh ông giám đốc! - Cả hai viên cảnh sát chào nghiêm và bước đến nắm cánh tay Tùng. Một viên cảnh sát nói cứ như thể nài nỉ : - Thôi mà ông! Mời ông xuống cho!
... Cánh cửa phòng ăn đóng lại sau lưng Mai đen và hai cảnh sát. Phùng Lệ Thy cười đắc ý, vỗ tay : - Hoan hô bác sĩ. Ông không chỉ là kỳ thủ danh tiếng mà còn là nhà buôn thành đạt nhất mà em có hân hạnh quen biết.
- Cảm ơn cô quá khen! - Tuyến vừa ngồi xuống vừa nhếch mép - Tiếc rằng cô hết vốn rồi, không mua bán gì thêm được với tôi đâu.
- Sao lại không chứ ạ? Chả lẽ ông không thấy em đẹp và quyến rũ hay sao? Và ông có thể sở hữu em mà chẳng mất gì?
- Có những cô ả luôn nói với đàn ông rằng chẳng cần gì ở họ đâu và cái mà các cô nàng ấy cần chính là làm cho họ phá sản - Tuyến giễu cợt - Thưa với cô rằng tôi không có thời gian và tôi có nói với nhà tôi là sẽ về nhà trước giờ giới nghiêm trong khi còn đó Hoàng Nam và Mai đen đang chờ tôi làm việc. Vì vậy, yêu cầu cô thành thực để chúng ta cùng nhẹ nhàng.
- Ông tin rằng em sẽ thành thực trả lời các câu hỏi của ông sao? - Lệ Thy hỏi lại với sự liên tưởng mang ý khôi hài.
- Tất nhiên - Tuyến thẳng thắn - Vì tôi biết nên hỏi câu nào và sau đó yêu cầu cô nên làm điều gì có lợi cho mình.
- Vậy à? - Lệ Thy bật cười - Ông khiến em tò mò quá. Xin ông cứ hỏi cho!
- Tấm bản đồ của cục thông tin quốc phòng Nhật Bản mà Mai đen thu được trên Đà Lạt có phải là của cô không? - Tuyến chậm rãi nói rành rọt từng chữ, vừa như để thăm dò thái độ người nghe, vừa để khẳng định lập luận của mình.
Câu hỏi có tác động đúng như Tuyến dự tính. Lệ Thy im lặng, mí mắt chớp nhẹ...
Khoảnh khắc im lặng giữa hai người sao nặng nề như thể căn phòng đang bị lèn chặt bởi những phiến đá núi đổ xuống sau tiếng nổ bắn cốt mìn là câu hỏi vừa rồi... Lệ Thy thở dài tiếc nuối, bởi một điệp viên nhà nghề như cô luôn đánh giá được tình hình. Vừa rồi, ông trùm mật vụ Nam Việt đâu có hỏi để tìm sự thật, mà là để xác nhận lại một điều đã kết luận đấy thôi.
- Ông có yêu cầu gì với em? - Lệ Thy thay cho lời đáp bằng một câu hỏi.
Tuyến không giấu được sự hài lòng đang hiện lên trong ánh mắt mình, nhưng lại nói không phải với ngữ điệu của yêu cầu hay mệnh lệnh mà lại có vẻ  thờ ơ biếng nhác:
- Theo tôi thì Nam Việt Nam hay Sài Gòn cũng chưa phải là điểm nóng gì về mặt chính trị ở Đông Á để một ký giả tài năng của Minh Báo như cô phải chôn chân lâu. Nếu trong vòng một tuần mà cô thu xếp được chuyện nhiệm sở mới thì tôi vui mừng xem cô như người bạn hơn là một ký giả ngoại quốc phải lo việc đổi giấy phép lưu trú ở Sài Gòn...
Lệ Thy hiểu ngay thông điệp của Tuyến. Ông trùm mật vụ muốn Lệ Thy trong vòng một tuần lễ phải rời khỏi lãnh thổ Việt Nam Cộng Hòa nếu không muốn bị ông ta dùng quyền lực của mình trục xuất vì hành vi ám muội là dự mưu đánh cắp tài liệu mật. Dù uất ức vì bao công phu xây dựng các hướng tin trong chính giới Sài Gòn của mình lâu nay giờ hóa ra đổ sông đổ biển, nhưng Lệ Thy vẫn không thể nào nén được một tiếng tắc lưỡi khâm phục Tuyến. Rõ ràng ông ta đã rất dầy công mai phục để bất ngờ có được ngón đòn ngoạn mục tối nay khiến cô ta lâm vào cảnh phạm pháp quả tang. Còn định chối cãi ư? Chắc hẳn là những gì Tuyến khám phá được trong vụ tấm bản đồ ở Đà Lạt sẽ không phải chỉ là những tài liệu đưa Lệ Thy ra phi trường để về Đài Bắc, mà là ra vành móng ngựa để nhận án tù." Dù sao thì trong số những khả năng xấu, Tuyến vẫn có chút lưu tình mà chọn cho mình cái khả năng ít xấu hơn cả. Bởi mình vẫn còn cả một tuần lễ để sắp xếp mọi điều không đến nổi mất trắng công sức bấy lâu nay" - Lệ Thy thầm dự trù một kế hoạch làm việc chớp nhoáng rồi gật đầu khuất phục : - Em đồng ý. Mai em sẽ điện gấp cho Minh Báo cử sang phái viên khác làm đại diện. Hẳn ông giám đốc sẽ không hẹp hòi chi mà không cấp phép lưu trú hoạt động cho người ấy?
- Việc nội bộ phía Đài Loan không thuộc phạm vi chức trách của tôi - Tuyến cười xòa - Còn giấy phép của tân phái viên thì Nha thông tin Sài Gòn sẽ đảm đương.
- Vậy em đành xem bàn tiệc này là bữa tiệc chia tay với ông - Lệ Thy nhẹ nhàng đứng dậy, lấy một chiếc cốc trống và rót rượu vào đó - Xin cảm tạ tình tri ngộ của ông bằng cốc rượu này. Rước ông nâng ly.
- Xin cảm ơn và chúc sức khỏe cô. Chúc cô thượng lộ bình an - Tuyến lịch thiệp nâng cốc uống cạn và nghiêng mình chào đối thủ.
- Xin lỗi bác sĩ - Lệ Thy lên tiếng khi Tuyến định quay lưng đi - Bác sĩ có thể cho em thêm một đặc ân không?
- Tôi không bao giờ từ chối được yêu cầu của phụ nữ, nhất là khi người phụ nữ ấy là bạn mình - Tuyến hóm hỉnh đáp lễ với phong cách hoa mỹ kiểu Pháp - Cô lại yêu cầu gì thế?
- Cuộc gặp mặt này hẳn là kết quả của một hoạt động công phu mà lâu nay bác sĩ chuẩn bị. Trước khi chúng ta chia tay, bác sĩ có thể cho em biết nguyên nhân nào ông nhắm vào em hay không?
Câu hỏi thực tình đến mức ngờ nghệch ấy lại khiến cho Tuyến cau mày. Nhưng rồi rất nhanh, ông trùm mật vụ Nam Việt lại cười tủm tỉm, trả lời nửa thật nửa đùa :
- Thực ra tôi không hề nghĩ đến chuyện nhắm mục tiêu là cô, xin chớ hiểu lầm. Tôi chỉ buộc phải thanh toán với cô từ khi cô muốn lôi kéo anh Lê Thúy...
Lệ Thy mở to hai mắt, như thể không tin vào câu trả lời của người đối diện...Rồi nữ ký giả Đài Loan bật cười khanh khách :
- Chả lẽ đại úy Thúy nhờ bàn tay bác sĩ để thoát khỏi em sao?

- Anh ấy không nhờ tôi đâu - Tuyến đáp kiểu pha trò - Nhưng là bạn bè, chúng tôi đều có bổn phận giúp nhau thoát khỏi các mối quan hệ nguy hiểm với những phụ nữ được quá nhiều người hâm mộ bởi nhan sắc và quyền lực.

Không có nhận xét nào: