-
Anh thử cho tôi một lời giải thích về việc hôm nay xem nào !- Bác sĩ Trần Kim
Tuyến vừa ngồi vào phía sau chiếc Mustang của Mai đen, vừa hỏi.
Mai
đen im lặng. Viên đại úy hiểu rằng Tuyến hỏi chỉ để xem mình có trả lời đúng với
sự thật những điều mà ông ta biết hay không, nhưng khổ mỗi điều là từ khi bị bắt
quả tang ngồi trong bàn tiệc đến giờ, Mai đen vẫn chưa thể nào hiểu được hành động
kỳ lạ của ông trùm mật vụ Nam Việt thực sự nhằm mục đích gì. Vì lẽ đó, nếu nói
toạc tất cả sự thật thì cầm chắc với việc vào P 42 nằm chung với những phần tử
phiến nghịch hồi tháng 11 năm trước, mà nếu im lặng không nói gì thì chưa chắc
sẽ được Tuyến đối xử nhẹ nhàng hơn...
-
Thưa bác sĩ...- Mai đen thăm dò - Tôi...
-
Không phải lúc thăm khám chữa bệnh cho anh - Tuyến xẵng giọng - Trả lời tôi
mau!
-
Thưa ông giám đốc... - Mai đen vội thay đổi danh xưng - Ông cần tôi giải thích
về việc gì ạ?
-
Về việc anh có mặt tại đây với hải quân đại úy Võ Hoàng Nam và tập tài liệu của
đại úy Thúy - Tuyến cười nhạt - Ta cứ thử bắt đầu từ chuyện ấy.
Mai
đen không giấu được một tiếng thở phào nhẹ nhỏm. "Diễn tiến sự việc từ nãy
đến giờ cho thấy Tuyến không có ý định bắt giữ Phùng Lệ Thy hay là mình. Như vậy
hẳn Hoàng Nam mới là mục tiêu của ông ta. Đúng rồi, ông ta dẫn đại úy Thúy theo
chính là để quy trách nhiệm đồng thời làm bình phong cho những gì ông ta sẽ bàn
bạc với Hoàng Nam". Mai đen vừa thầm suy tính, vừa dọn cho mình một lời
khai thích hợp :
-
Trình ông giám đốc, về việc này thực sự tôi không biết. Chiều tối nay, cô Lệ
Thy mời tôi đến Bát Đạt này ăn tối. Tôi tình cờ gặp hải quân đại úy Hoàng Nam ở
đây. Việc anh ta mang theo tập tài liệu mật mà đại úy Thúy cho mượn, tôi hoàn
toàn không hay biết gì cho đến khi ông xông vào phòng...
-
Ý anh là tôi đến hơi sớm phải không? - Tuyến cười khẩy - Anh nên cảm ơn việc
tôi xộc đến nửa chừng quá sớm như hồi nãy, bởi nếu đúng lúc anh nhận tập tài liệu
ấy từ tay Lệ Thy sau khi cô ta đã chụp ảnh xong để trao trả lại cho Hoàng Nam
thì anh không thoát khỏi cảnh tống ngục đâu. Giờ hãy trả lời cho thực, anh cộng
tác với Lệ Thy được bao lâu rồi? Ngoài việc khống chế Hoàng Nam để lấy tập tài
liệu của đại úy Thúy ra, anh còn giúp cô ta điều gì khác nữa không?
Mai
đen hơi mím môi. Câu hỏi vừa rồi thuộc vào loại không thể dễ dàng trả lời ngay
là " không", bởi ai mà lường trước đượcTuyến đã biết những gì, nhưng
nếu thành thực nói rằng " có" thì có nghĩa là đầu lìa khỏi cổ. Ông cố
vấn Ngô Đình Nhu có thể tha cho Mai đen tội ăn hối lộ hoặc tiếp tay cho điệp
viên Đài Loan, chứ không thể tha tội lừa dối ông ta kiểu như ăn bớt kim cương
tang vật hay ngụy tạo nguồn gốc tấm bản đồ vừa giao nộp...
-
Tôi...- Mai đen cố tìm một câu giải thích sao cho Tuyến không nổi nóng - Tôi đã
nói chỉ tình cờ có mặt ở đây.
-
Vậy thì cuộc gặp giữa anh và Phùng Lệ Thy hồi trưa thứ Sáu, ngày 06 tháng 01
năm 1961 tại nhà hàng Palace trên Đà Lạt mới thực sự là có hẹn trước phải
không? - Tuyến vừa hỏi kiểu châm biếm, vừa đưa tay trái lên xem đồng hồ. Mai
đen toát mồ hôi bởi không lạ gì dấu hiệu muốn sớm kết thúc việc đang làm của
Tuyến hơn là vì câu hỏi hóc búa vừa được đặt ra. Bình thường, sau mỗi cái đưa
cánh tay lên xem đồng hồ này của ông trùm mật vụ Nam Việt, kẻ đang bị ông ta thẩm
vấn sẽ có cái hân hạnh vào nằm trong xà lim đặc biệt của P 42 , nơi có lối
thông qua ...chuồng cọp Thảo Cầm Viên Sài Gòn.
-
Thưa ông giám đốc, xin ông hiểu cho... - Mai đen luống cuống chụp lấy cánh tay
trái của Tuyến. Tuyến nhíu mày nhưng rồi lại bật cười khinh thị : - Trả lời tôi
đi! Cuộc gặp ấy chắc là có hẹn trước, phải không?
-
Thưa...không phải. Chỉ vì ông cố vấn giao cho tôi trách nhiệm giám sát hải quân
đại úy Hoàng Nam... - Mai đen khẩn khoản, hai tay vẫn níu chặt cánh tay của Tuyến.
-
Đừng láo! - Tuyến lạnh lùng - Hoàng Nam đã về Bảo Lộc từ trưa thứ Năm.
-
Thưa... Đúng vậy ! - Mai đen vội đáp - Nhưng tôi ở lại vì phải điều tra vụ án mạng
ở nhà mồ Colbert.
-
À, tôi nhớ rồi - Tuyến cười nhạt - Anh tình cờ trông thấy hai tên gián điệp đã
lọt lưới trong vụ án gián điệp miền Trung mấy năm trước, nên phải ở lại để điều
tra và theo dấu chúng đến tận nơi ấy. Báo trình gửi Phủ tổng thống của anh có
ghi lại mà...
Mai
đen lặng thinh, hoang mang tột độ trước thái độ bỡn cợt của người thẩm vấn. Với
câu hỏi này, Tuyến bộc lộ sự ngờ vực về nguồn gốc tấm bản đồ đã giao nộp cho
Ngô Đình Nhu, cũng là điều mà Mai đen đang nơm nớp lo sợ về sự thật phía sau
hành động đó. Nhưng Mai đen vẫn phải cố bám víu vào lập luận dối trá của chính
mình, bởi trót phóng lao phải theo lao và cũng vì chưa xác định được ý đồ thực
sự của Tuyến. Biết mỗi câu trả lời của mình trong lúc này sẽ lại càng tạo thêm
sơ hở, nên Mai đen đành chọn cách giả điếc câm...
-
Ta trở lại với câu hỏi vừa rồi - Tuyến cau mày- Cuộc gặp của anh với Phùng Lệ
Thy trưa ngày thứ Sáu, 06 tháng 1 tại nhà hàng Palace trên Đà Lạt có phải là một
cuộc gặp có hẹn trước không?
-
Thưa ... Không. Chúng tôi tình cờ gặp nhau tại đó trong bữa ăn trưa - Mai đen
đáp lí nhí, ngượng ngùng.
-
Nếu là tình cờ, tại sao anh còn cử thám tử Toán ở phòng hình hiệu ty cảnh sát
Đà Lạt đến đó trước để nhận diện? - Tuyến hất hàm - Và nhận diện chuyện gì? Có
phải nhận diện xem liệu cô ta có đúng là người phụ nữ từng gặp Cẩm Y vào buổi
sáng hôm trước cũng tại nhà hàng Palace hay không? Nói cho anh biết là tôi sắp
hết kiên nhẫn rồi. Đừng có dối trá quanh co nữa...
-
Dạ, đúng... - Mai đen choáng người, mồ hôi đổ ra ướt cả lưng áo...
-
Tại sao anh quan tâm đến Cẩm Y để rồi từ đó nhận diện ra hai tên gián điệp Tàu
A Lũ và A Sính? - Tuyến cười khẩy - Chứ theo phòng vé của Air Việt Nam thì cả
hai tên ấy lẫn Phùng Lệ Thy đều chỉ có mặt tại Đà Lạt lúc sáng ngày thứ Năm 05
tháng 1 năm 1961?
Mai
đen giờ như người bị nhũn cơ toàn thân, đổ xuống sát góc nệm băng ghế sau của
chiếc Mustang. Nhìn khuôn mặt xám ngoét
như mặt xác chết của viên đại úy hung thần. Tuyến lạnh lùng tiếp tục bồi thêm :
-
Tại sao trong báo trình của anh không có dòng nào liên quan đến Đinh Thị Cẩm Y
trong khi cô ta ở suốt mấy ngày trong phòng của Võ Hoàng Nam? Và tại sao dù xác
định Phùng Lệ Thy đã từng gặp Cẩm Y và cũng là nghi can đến cái chết của vợ chồng
Marcel Phan Lê tại nhà mồ Colbert, nhưng anh cũng không đưa điều đó vào hồ sơ
điều tra?" Vụ án gián điệp miền Trung"? Hừ, nói cho anh biết, vụ án
đó không phải là quyển sách pháp thuật để giở trò phù thủy theo ý mình đâu...
Tuyến
đã giở nốt những mảng dối trá mà Mai đen đã che phủ trên sự thật về vụ án mạng
tại Đà Lạt, đồng thời nhắc cho Mai đen biết mức độ nghiêm trọng của hành vi lừa
dối thượng cấp. Dù không một lời nhắc đến Ngô Đình Nhu, nhưng Mai đen thừa hiểu
ông cố vấn chính trị sẽ có lối hành xử như thế nào nếu như biết được sự thật
này...
-
Tôi xin ông giám đốc...- Mai đen rên rĩ -
Xin ông giúp tôi! Ông giám đốc muốn tôi phải làm gì, tôi cũng xin
vâng...
-
Anh thì làm được cái gì cho tôi chứ? - Tuyến khinh khỉnh - Anh chỉ giỏi lạm dụng công lệnh để thu vén tài lợi, mà tôi
thì không ưa cái loại công chức ấy chút nào. Ký vào đây rồi im miệng mà chờ lệnh
bổ nhiệm.
Văn
bản mà Tuyến đã chuẩn bị sẵn để cho Mai đen ký chính là đơn xin chuyển công tác
về Bộ Ngoại giao, nhiêm sở xin đến là Tòa Đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Vạn Tượng,
vương quốc Lào. " Dù sao thì vẫn còn cứu giữ được danh tiếng và tính mạng.
Vạn Tượng dù có xáo trộn chính trị vẫn hơn là Sài Gòn yên tĩnh mà đầy bẫy rập
hiểm nguy khi đã lọt vào tầm nhìn của cả ông cố vấn lẫn bác sĩ Tuyến" -
Mai đen thầm suy tính và ký như máy vào vị trí người gửi. Trần Kim Tuyến đón lấy
tờ đơn[1],
cho vào cặp rồi ra lệnh :
-
Giờ thì lái xe đưa tôi qua Nha an ninh quân đội!
Mai
đen khúm núm cúi đầu, mở cửa sau bên phải để bước ra phía trước. Cánh cửa xe
Mustang sập lại đã át mất tiếng thở phào nhẹ nhỏm của Trần Kim Tuyến. Ông trùm
mật vụ Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn tất công việc khó khăn mà chính bản thân mình
đặt ra. Đó là loại bỏ hoàn toàn sự có mặt của nhóm điệp viên Đài Loan khỏi cuộc
chơi quanh con kỳ lân ngọc của Cần Trì Trực Mâu. Phần việc cuối của đêm nay là
đưa nhóm của Nhất Mỹ, cũng là nhóm của Tuyến thay vào...
*
-
Mời đại úy ngồi - Lê Thúy đưa tay về phía bộ salon tiếp khách trong phòng làm
việc của mình.
Hoàng
Nam cười như mếu : - Ở vào hoàn cảnh này, ông phụ tá còn gọi tôi là đại úy và mời
ngồi như thể tiếp khách? Sao tôi thấy nó giả dối mà chua xót quá!
-
Sao lại nghĩ thế? - Lê Thúy bật cười - Tiếng là áp giải quân phạm, nhưng tôi có
cần phải khóa tay đại úy đâu nào? Có cần phải có quân cảnh hộ tống không? Đơn
giản là tôi đưa đại úy về phòng làm việc của mình đợi ông giám đốc sở nghiên cứu
chính trị - xã hội thôi mà.
-
Tôi mặc thường phục, mà ông phụ tá thì không muốn nhờ cảnh sát - Hoàng Nam cười
đau khổ - Hơn nữa, bộ quân phục của ông cũng quá đủ. Dù tôi chạy thoát, cũng chẳng
biết phải về đâu...
-
Đại úy quá bi quan - Thúy lắc đầu, bước đến tủ rượu phía sau bàn làm việc lấy
chai rượu mùi - Một ít cointreau có lẽ thích hợp đấy.
-
Ông phụ tá làm tôi nhớ con mèo hay vờn chuột trước khi ăn thịt - Hoàng Nam chán
chường đón lấy ly rượu từ tay Lê Thúy - Dù sao thì giữa người với người, cũng
xin cảm ơn ông.
- Ở
đây chẳng ai trong chúng ta là mèo hay chuột - Thúy nhìn về tập tài liệu mình vừa
đặt lại trên bàn làm việc - Cả hai ta đều đang phải chờ nhận kỷ luật về hành vi
của mình. Tôi phạm lỗi vi phạm kỷ luật bảo mật tài liệu...
-
Còn tôi thì chắc chắn phạm tội bán tài liệu - Hoàng Nam rầu rĩ - Với cái đầu của
ông trùm mật vụ, bác sĩ Tuyến chả khó khăn gì để chứng minh điều đó.
-
Nhưng nếu mục đích chỉ là chứng minh điều đó - Thúy nhún vai - Tuyến đã chẳng mất
thời gian nhờ tôi đưa đại úy về đây? Ông ta chỉ cần nhờ cảnh sát câu lưu đại úy
tại ty cảnh sát quận 5 và báo sĩ quan đang trực tại nha này đến đưa đại úy vào
đề lao chờ thẩm xét.
-
Biết đâu được thế lại hóa hay - Hoàng Nam cười nhạt - Tôi vẫn có thể hy vọng được
giảm khinh từ phán quyết của một phiên tòa công khai, dù cho đó là tòa án quân
sự. Khi ấy, ông phụ tá sẽ phải là nhân chứng được gọi đến tòa. Điều lúc này tôi
tò mò là ông có đến hay không?
-
Tất nhiên tôi sẽ đến, nếu như được trát gọi và...
-
Và nếu như đại tá Mậu cũng như bác sĩ Tuyến, ông cố vấn Nhu cho phép - Hoàng
Nam thở dài - Mà dù có cho phép thì...ông cũng cần phải an toàn, nghĩa là không
bị tai nạn xe cộ trên đường đến hầu tòa.
-
Xin lỗi đại úy. Tôi cho rằng ông đang có tâm trạng bi lụy đối với chính quyền
Việt Nam Cộng Hòa - Lê Thúy mỉm cười, rót tiếp rượu vào ly cho cả hai.
- Ở
vị thế của tôi lúc này, sao tâm trạng có thể khác được? - Hoàng Nam bật cười
thành tiếng.
-
Ông vẫn có thể chọn cho mình một lối đi riêng để thoát khỏi vị thế ấy! - Lê
Thúy nhìn thẳng vào mắt khách - Vấn đề là ông có tận dụng điều ấy hay không.
Khi nãy, ông có thể bất ngờ tấn công tôi và chạy thoát.
-
Tôi đã nói với ông rồi. Làm điều ấy không có gì khó, nhưng cốt yếu là sau đó
kìa. Tôi chạy đi đâu?
-
Vào rừng với những người cộng sản! - Thúy gợi ý một cách thẳng thừng - Họ cũng
đang cần có những sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa gia nhập. Họ cũng là người Việt Nam
như tôi và ông...
-
Nhưng họ quá lý tưởng đối với tôi - Hoàng Nam lắc đầu - Như bao nhiêu người,
tôi vẫn ưa cải cách hơn là cách mạng.
-
Chiến thuật vá quàng sẽ khiến ta mãi loay hoay để tránh bao nhiêu cặp mắt phát
hiện và nhìn vào những đường chỉ may sang sợi[2]-
Lê Thúy ẩn dụ.
-
Vẫn còn hơn là ta phải bước đi bên nhà giàu trong chiếc áo cánh nâu lành lặn của
con nhà nghèo - Hoàng Nam phản biện cũng với kiểu ẩn dụ.
-
Và thế là ông chấp nhận ngồi đây đợi chờ cái điều tồi tệ sẽ xảy đến với mình
sao? - Thúy cố nén tiếng thở dài thất vọng.
-
Mạng sống con người vốn tạm bợ, nhưng ai mà không tham sống, phải không ông phụ
tá? - Hoàng Nam đáp lại bằng một câu hỏi chất vấn nhưng lại mang hàm ý bào chữa
cho thái độ cam chịu...
Có
tiếng xe phanh rít ở ngoài, tiếng đế giày đinh cồm cộp, tiếng chào nghiêm... Dường
như bác sĩ Trần Kim Tuyến đã đến.
...
-
Trình diện ông giám đốc - Thúy giữ tư thế nghiêm khi thấy Tuyến hiện ra sau
cánh cửa phòng làm việc của phụ tá giám đốc nha.
-
Nghỉ! Xin lỗi vì làm phiền ông phụ tá vào giờ này - Tuyến vừa nói với Thúy vừa
gật đầu với viên sĩ quan trực nha - Cảm ơn chuẩn úy! Chuẩn úy có thể ra ngoài.
Cánh
cửa vừa khép sau lưng viên sĩ quan trực, Tuyến đã cười thân ái với Thúy : - Làm
phiền anh từ chiều đến giờ. Xin lỗi.
-
Không có gì đâu - Thúy nheo mắt - Chắc anh cần làm việc riêng với hải quân đại
úy Hoàng Nam đây?
-
Tất nhiên. Xin anh cảm phiền - Tuyến kiểu cách.
-
Cứ tự nhiên - Thúy lịch sự đáp lễ - Tôi ra ngoài phòng sĩ quan trực nhé.
Hoàng
Nam thực sự ngạc nhiên không thể nào hiểu được quan hệ giữa ông trùm mật vụ Nam
Việt và viên đại úy mảnh khảnh sống như nhà tu hành kia. Mới nãy ở nhà hàng Bát
Đạt, giữa họ là sự lịch thiệp đến chết người. Còn ở đây, giữa họ lại là sự thân
ái kiểu hướng đạo sinh đội Sói con tiểu học. Nhưng dường như Tuyến không mấy
quan tâm đến sự băn khoăn ấy của Hoàng Nam, đã hất hàm về phía chai rượu :
-
Có cả chuyện này à?
-
Thưa, ông phụ tá mời - Hoàng Nam đáp gọn.
-
Vậy thì hay - Tuyến cười - Ta uống tiếp nào.
-
Thưa ông giám đốc ...- Hoàng Nam chần chừ lên tiếng.
Tuyến khoát tay :
-
Khỏi thưa gửi. Tôi nắm được tất cả rồi.
-
Thưa, tất cả...gì chứ ạ?
-
Tất cả quanh việc của đại úy - Tuyến tắc lưỡi - Tôi biết đại úy đã có quan hệ với
cô Đinh Thị Cẩm Y...
-
Bà ấy chết rồi! - Hoàng Nam cúi đầu - Và là...vì tôi...
-
Không phải vì đại úy đâu - Tuyến lắc đầu - Đừng có tự vấn, tự trách mình nữa.
Chúng ta đang ngồi ở nha an ninh quân đội chứ không phải trong tu viện gái đồng
trinh để mà tự hối. Đại úy nên mừng vì tối nay tôi đã đến Bát Đạt kịp thời. Nếu
Phùng Lệ Thy mang được tập tài liệu của anh Thúy về văn phòng đại diện Minh
Báo, đại úy không tránh khỏi cảnh ra tòa...
-
Nhưng nếu ông giám đốc đã nắm được tất cả như lời ông nói - Hoàng Nam âu lo -
Thì người đe dọa khống chế tôi lại là đại úy Thanh Tùng chứ không phải cô Lệ Thy.
-
Mai đen hả? - Tuyến vừa rót rượu vào ly, vừa hỏi đầy khinh thị - Tôi chưa tống
hắn vào Sở Thú đã là may cho hắn rồi. Đại úy yên lòng. Hắn sẽ không dám vác mặt
đến quấy rầy đại úy nữa đâu. Nào, mời đại úy...
Hoàng
Nam chạm ly với Tuyến mà vẫn chưa hết phân vân :
-
Còn ...tôi thì sao ạ?
-
Sao là thế nào? - Tuyến hơi bực dọc - Nếu muốn tống đại úy vào tù, tôi chỉ cần
lệnh cho Mai đen viết một cái tường trình về quan hệ trao đổi tài liệu giữa đại
úy và Phùng Lệ Thy là ổn, cớ gì phải mai phục chờ đợi rồi diễn kịch bắt quả
tang như khi nãy để có thể nhờ anh Thúy tách đại úy ra khỏi một vụ tai tiếng lớn
như thế?
Hoàng
Nam khẩn khoản :
-
Nếu như đúng lời ông giám đốc vừa nói là ông thấu hiểu nỗi oan của tôi. Tôi xin
ông hãy bắt thủ phạm giết Cẩm Y phải đền tội.
-
Việc ấy không cần nữa, vì Marcel Phan Lê đã giết vợ rồi tự sát - Tuyến nói mà mắt
không chớp - Đúng như những gì báo chí viết.
-
Thật vậy sao? - Hoàng Nam ngờ vực.
-
Đúng vậy - Tuyến nói dứt khoát để xoay câu chuyện trở lại mục tiêu của mình -
Giờ tôi hỏi đại úy một câu. Đại úy có ngạc nhiên tại sao tôi lại giúp đại úy
đêm nay không?
-
Thưa không. Vì chắc tôi sẽ phải giúp lại ông việc gì đó trong công vụ khảo sát
của mình - Hoàng Nam cũng nhìn thẳng vào mắt Tuyến, đáp rành rọt.
Mí
mắt Tuyến hơi chớp nhẹ.
Hoàng
Nam đã nói đúng với tính cách của anh ta và câu trả lời cũng đã xoi vào lý do
mà Tuyến muốn có cuộc nói chuyện riêng giữa hai người.
-
Đúng thế - Tuyến xác nhận - Tôi muốn một lao vụ của công vụ khảo sát sẽ do một
công ty thân hữu của mình đảm nhận.
-
Ông chắc điều ấy sẽ qua mặt được ông cố vấn Ngô Đình Nhu sao? - Hoàng Nam cười
với một thoáng hoài nghi.
-
Không phải qua mặt - Tuyến lạnh lùng - Vì nếu ai muốn qua mặt ông ta thì trước
hết phải qua mặt được tôi. Tôi muốn việc kiểm tra công vụ biệt phái của đại úy
sẽ do một doanh nghiệp bình phong của mình thực thi.
-
Xin lỗi ông giám đốc, đây là một đề nghị hay là một mệnh lệnh với tôi? - Hoàng
Nam thoáng chút tự ái.
-
Một đề nghị không thể chối từ - Tuyến thẳng thắn.
Hoàng
Nam cắn môi, tư lự - " Có lẽ cái thân phận của mình mãi như thế thôi, chỉ
thực sự tồn tại trong kỷ luật và mệnh lệnh, dù là dưới hình thức nào. Đe dọa kiểu
Mai đen, cười tình như Lệ Thy hay quyền lực của bác sĩ Tuyến thì cũng nhắm vào
mình với cùng một mục đích. Khác chăng lần này, với mình là một sự đảm bảo an
toàn"...
-
Thế nào? - Tuyến nhấc tay trái lên xem đồng hồ.
-
Xin mời ông giám đốc - Hoàng Nam chọn cách trả lời bằng việc nâng cao ly rượu...
- Mời đại úy! - Tuyến cười
hài lòng - Sau ly này, chúng ta sẽ uống cùng anh Thúy. Có gì ám muội đâu mà phải
giấu giếm nhau chứ ?
[1] Là
sĩ quan ngành an ninh, Mai đen có chủ quản là Bộ Nội vụ Việt Nam Cộng Hòa và
công tác tại Phủ Tổng thống. Sở Nghiên cứu chính trị - xã hội là phòng chức
năng thuộc tổng thống kiêm quản cả an ninh nội địa và tình báo đối ngoại. Cho
nên nếu Mai đen nộp đơn xin chuyển ngành lên Bộ thì trước hết phải nộp tạivăn
phòng tổng thống và văn phòng này cũng sẽ chuyển sang cho sở nghiên cứu của bác
sĩ Trần Kim Tuyến xét duyệt. Theo tình huống trong truyện, đây là cách để Tuyến
bí mật tống Mai đen đi mà vẫn giữ đúng thủ tục hành chính và không bị ai nói là
lạm quyền.
[2] Kỹ
thuật may một mảnh vải cùng loại để trám những lỗ thủng trên trang phục
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét