Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 22

Đề án khảo sát của hải quân đại úy Võ Hoàng Nam nộp lên cho Ngô Đình Nhu lần thứ hai mang tính khả thi hơn nhiều so với lần thứ nhất, dù các yêu cầu cho việc chuẩn bị nhiều hơn gần gấp rưỡi so với trước. Việc yêu cầu sử dụng thiết bị lặn hai người đã được thay đổi bằng tên thiết bị B -17 X của hãng Nagano - Nhật Bản và Nhu đã phải dừng lại tại đó khiến cho bác sĩ Tuyến tốn mất gần hơn tuần lễ để làm rõ chi tiết này. Giờ đây, trên bàn làm việc của ông cố vấn chính trị Việt Nam Cộng Hòa là báo trình của Tuyến cho biết Nagano vốn là hãng sản xuất vỏ bề mặt đồng thời lắp ráp cho các tàu ngầm bỏ túi lớp A của Nhật Bản trong chiến tranh thế giới thứ hai. Sau khi Nhật Bản đầu hàng, Nagano chuyển sang sản xuất các thiết bị lặn dân sự phục vụ khảo sát biển và máy lặn B -17 X chính là thiết bị lặn thừa hưởng lợi thế của những tàu ngầm bỏ túi trước đây về độ sâu nhưng tốc độ lại bị hạn chế và khó khăn khi di chuyển nên chỉ còn thích hợp với những cuộc khảo sát ngắn ngày... Tóm lại, đọc báo trình " chê nhiều hơn khen" này của Tuyến xong thì không còn ai muốn sử dụng loại thiết bị này nữa, điều đó khiến Nhu thú vị...Ông cố vấn chính trị đánh dấu " thuận" vào bản đề án của Hoàng Nam tại cụm chi tiết " thiết bị - phương tiện khảo sát" ... Kế tiếp là kế hoạch khảo sát mà theo đó, mỗi chuyến sẽ kéo dài mười ngày liên tục với thời gian di chuyển - nghỉ ngơi giữa hai chuyến là năm ngày. Công việc khảo sát sẽ được tiến hành từ sau mười rằm tháng Giếng cho đến hết tháng Năm âm lịch và xét theo yêu cầu kết hợp giữa việc khảo sát với việc huấn luyện - sử dụng các toán biệt hải theo đúng với lịch biểu thời tiết biển thì hoàn toàn hợp lý đồng thời đảm bảo bí mật cho nên dù không vừa ý, Nhu cũng buộc phải chấp nhận...
- Trình ông cố vấn, đại úy Thanh Tùng cầu kiến! - tiếng viên sĩ quan trực lễ tân vẳng ra từ intercom.
Nhu liếc nhìn mớ hồ sơ trên bàn làm việc rồi vừa gấp chiếc bìa hồ sơ công vụ khảo sát của Hoàng Nam lại, vừa bấm nút trả lời :
- Cho ông ta vô!
" Xem ra gã Mai đen này biết xoay sở lắm. Mình biết tỏng nguyên nhân xin đi Vạn Tượng của hắn rồi. Từ khi bộ nội vụ chuyển hắn sang bên ni, mần chi còn cơ hội để mà ăn hối lộ nữa? Sau vụ tấm bản đồ, ít nhiều chi thì hắn cũng có chút công, nhưng theo bảng đánh giá sĩ quan thì không thăng thiếu tá được, mà giữ lại hóa ra khiến cho cả mình lẫn hắn khó chịu" - Nhu vừa lật hồ sơ cá nhân kèm tờ trình bổ nhiệm Mai đen của bộ Ngoại giao, tờ trình chuyển ngạch của bộ Nội vụ kèm chữ ký đề đạt của sở nghiên cứu Chính trị - Xã hội vừa thầm nghĩ - " Hắn là một sĩ quan có năng lực nhưng tính tham lam, trung thành nhưng cơ hội. Vạn Tượng tuy là nơi có nhiều cơ hội kinh doanh, nhưng cũng là nhiệt biểu của chính trị Đông Nam Á, và đang là vũ đài của điệp viên Pháp, Mỹ và Bắc Việt. Có người như hắn ở chỗ nớ cũng tốt, nhưng phải cột hắn vô sự tồn vong của chính thể mà gia đình mình đứng đầu".
- Trình diện ông cố vấn - Mai đen gọn gàng trong bộ veste đen nhưng vẫn chập gót chân theo như điều lệnh trước bàn làm việc của Nhu.
- Đại úy ngồi đi! - Nhu cười nhẹ, sửa lại kính lão - Tôi còn muốn hỏi đại úy vài câu trước khi thuận điều chuyển đại úy sang nớ.
- Xin ông cố vấn dạy bảo cho - Mai đen đáp với giọng hồi hộp.
- Cũng chả có chi quá quan trọng mô - Nhu hài lòng gật đầu - Bộ veste này đậm màu quá, khi hội kiến ai vào ban ngày như lúc ni, đại úy cần chọn veste màu sáng hơn, màu tối chỉ thích hợp cho dạ tiệc.
Mai đen hiểu ngay ý của ông cố vấn muốn nói " Anh chưa đủ hiểu biết cho công việc của một nhà ngoại giao", nhưng viên đại úy mau chóng trấn tĩnh lại để không buột miệng nói câu " Thật tình tôi cũng không muốn làm ngoại giao, thưa ông cố vấn" và cố đóng kịch bằng vẻ ngượng ngùng, bẽn lẽn cúi đầu :
- Xin ông cố vấn lượng thứ cho sơ xuất này!
- Tôi đã bảo là chẳng chi mô cả - Nhu cười khanh khách - Chỉ vì nghề ngoại giao đòi hỏi bản lĩnh để chịu đựng sự bó buộc của hình thức và cười thật tươi trong khi mình đang buồn. Nhà ngoại giao là diện mạo của quốc gia ở ngoại quốc mà.
- Dạ, tôi xin cố gắng.
- Bác sĩ Tuyến đã nói cho đại úy biết về nhiệm vụ ở Vạn Tượng chưa?
- Trình ông cố vấn, bác sĩ Tuyến trao cho tôi nhiệm vụ gồm các điểm sau : Thứ nhất, sưu tầm về tình hình xâm nhập của Bắc Việt. Thứ hai, sưu tầm về tình hình ba phái của chính phủ Lào. Thứ ba, củng cố quan hệ giữa Việt Nam cộng hòa với Lào nhằm yêu cầu họ ngăn chặn điều thứ nhất. Thứ tư, bảo mật cho an ninh tòa đại sứ.
- Tốt, bác sĩ Tuyến đã đánh giá rất cao kinh nghiệm phản gián của đại úy khi đặt mục tiêu bảo vệ an ninh tòa đại sứ ở vị trí thứ tư - Nhu gật đầu - Chừ tôi trao riêng cho đại úy một nhiệm vụ song hành với nhiệm vụ bốn điểm mà bác sĩ Tuyến đã trao. Nhiệm vụ ni khá quan trọng vì ...nó ảnh hưởng đến quyền tự quyết của Việt Nam Cộng hòa trước lân bang.
- Xin chờ lệnh ông cố vấn - Mai đen nghiêng người.
- Đại úy hãy bảo vệ an toàn tuyệt đối cho việc chuyển vận hàng hóa của hãng hàng không thương mại Lào cho dù nớ là những chuyến bay nội địa. Ông Francisci[1], giám đốc hãng hàng không sẽ gặp đại úy để trình lịch chuyển vận...
- Trình ông cố vấn - Mai đen lạnh người khi nghe đến cái tên vừa được đề cập. Hơn ai hết, Mai đen hiểu nhiệm vụ vừa được trao chính là sợi dây cột cổ tính mạng mình với gia đình tổng thống - Có nên chăng can dự vào hoạt động của hãng hàng không thương mại Lào trong khi đó là việc của nhà chức trách sở tại, hơn nữa kinh phí cho việc này e là...
- Chính ông Fransisi đã gửi gắm sự an toàn về hoạt động và lợi nhuận của hãng hàng không ni với cá nhân tôi - Nhu nói bằng giọng ôn tồn nhưng kiên quyết - Răng tôi có thể phụ bạc niềm tin của ông ta , trong khi kinh phí của hoạt động ni sẽ do ông ta trù liệu? Mong là đại úy sẽ không phụ ủy nhiệm của tôi...
Mai đen cố gắng giữ cho hai chân mình không run, đứng dậy và cúi đầu về phía Nhu :
- Tuân lệnh ông cố vấn! Tôi xin hứa sẽ hết lòng phụng sự quốc gia.
Nhu cười hài lòng : - Chúng ta có một trạm liên lạc ở ngay Paksé. Mỗi tuần sẽ có chỉ lệnh thích hợp với nhiệm vụ mà tôi trao cho đại úy qua vô tuyến điện. Chừ đại úy có thể lui.
- Cáo biệt ông cố vấn! - Mai đen vẫn vừa cúi đầu thật sâu, vừa lùi dần ra cửa. Khi qua cửa văn phòng, viên sĩ quan trực lễ phép yêu cầu Mai đen nộp lại thẻ thông hành màu vàng để "hoàn tất hồ sơ". " Vậy là mình bị loại trừ thật sự" - Mai đen choáng váng, nén giận để trao lại tấm thông hành - " Bạc bẽo thế đấy. Nếu có vật đổi sao dời, mình cũng không chạy thoát được cái trách nhiệm pháp luật khi làm người điều hành đường dây kinh doanh ma túy của gia đình tổng thống"...
Còn lại một mình trong phòng, Ngô Đình Nhu phê vào văn bản đệ trình của Trần Kim Tuyến : " Thuận theo tờ trình về nhiệm sở mới với đại úy Nguyễn Thanh Tùng. Thăng thiếu tá nhiệm chức[2]cho đương sự và bổ nhiệm trưởng phòng an ninh tại tòa đại sứ Việt Nam Cộng hòa ở Vạn Tượng, vương quốc Lào" rồi đóng hồ sơ lại...
*
- Em không tài nào hiểu được ý ông - Nhất Mỹ lăc đầu, nói với Trần Kim Tuyến - Bây giờ thì em lại phải vận động Tam Long lo cung cấp máy lặn B - 17 X cho Hoàng Nam hay sao?
- Đấy là cách nắm trọn chi tiết chi tiết diễn tiến của công vụ biệt phái - Tuyến đáp vẻ hờ hững.
- Như em đã nói với ông, mục tiêu của em là lấy lại con kỳ lân ngọc - Nhất Mỹ hơi cao giọng - Em đã cung cấp cho ông những gì ông cần chỉ để giúp em có cơ hội tiếp cận nó.
- Đúng hơn, cô cung cấp cho ông cố vấn Nhu những gì ông ta quan tâm vừa đủ để ông ta từng bước một đi đến quyết định phiêu lưu - Tuyến bật cười - Nói thật cô đừng giận, giữa dữ kiện hiện có so với sự kiện thực tế vốn có khoảng cách rất xa vời. Nếu không thì người ta đã chẳng phải dạy trẻ con môn toán.
- Ông không tin vào điều em đã nói sao? - Nhất Mỹ hơi xẵng giọng.
- Nói không tin thì không đúng - Tuyến cẩn trọng tìm từ diễn giải - Nhưng... Tôi chưa thể tin hoàn toàn, vì bức tường sau lưng cô không chỉ có cái tên của gia tộc Cần Trì...
- Ông muốn nói đến cục phòng vệ Nhật? - Nhất Mỹ nhìn thẳng vào mắt người đối diện - Vậy sao ông không nói thẳng ra điều ấy? Chả lẽ tên các cơ quan đặc biệt là vấn đề kiêng kỵ ở Nam Việt Nam sao? Hay ông ngại mình phát âm những cái tên ấy không chính xác?
- Không phải kiêng kỵ hay có gì tế nhị trong phát âm tên những cơ quan ấy, vì tất cả toàn viết tắt thôi- Tuyến nhún vai - Vấn đề là đã đến lúc nói ra chưa ...
- Theo em thì ông không cân nhắc việc nói ra hay chưa, mà đang cân nhắc chuyện phải nói ra điều mình suy nghĩ hay chỉ nên quanh co ở những gì mình nghe thấy như dự tính của những kẻ chết nhát...
- Kẻ chết nhát này biết suy nghĩ đấy, thưa cô - Tuyến cười với vẻ thú vị.
- Thường thì suy nghĩ của những kẻ hèn nhát đồng hành với suy nghĩ của kẻ bất lương - Nhất Mỹ hơi trề môi dưới biểu lộ khinh thị - Tham sống vì bản thân mình vốn là thuộc tính của con người, nhưng mục đích chết mới chính là lằn ranh để phân biệt hơn kém, thưa ông giám đốc.
- Hơn hay kém khi lượng giá một con người sẽ vẫn cứ là đại lượng biến thiên - Tuyến nghiêm giọng - Tôi chỉ có thể bảo với cô rằng : mục tiêu của cô và mục tiêu của bức tường sau lưng cô có khi sẽ không đồng nhất. Cô vì con kỳ lân ngọc và họ cũng thế, điều ấy đã quá rõ. Nhưng khi chưa có điều kiện để thu hồi vật đó thì cô nghĩ họ sẽ thiếu thực tế đến mức để cô mãi chờ ở đây à? Không đâu, cô Nhất Mỹ ạ! Chắc chắn họ sẽ yêu cầu cô theo sát công vụ biệt phái nọ của hải quân đại úy Hoàng Nam. Dù mục đích của việc họ muốn cô làm có thể được giải thích cả theo nghĩa chính trị lẫn kinh tế hay chi chi đi nữa thì...thực sự vẫn là chính cô phải tham gia. Ở Việt Nam chúng tôi có câu ngạn ngữ " Muốn ăn phải lăn vào bếp", với lợi ích của xứ Phù Tang trong vụ này, tôi chỉ là người dọn dẹp bếp và chuẩn bị gia vị thôi. Chính cô sẽ phải đứng nấu đấy...
Những lời của Tuyến như những tiếng súng chát chúa bắn vào tâm trí Nhất Mỹ. Cô gái trẻ hiểu tính thực tế của những lời mà với người "ngoại đạo" thì nghe có vẻ rất lý thuyết kia của ông trùm mật vụ Nam Việt. Nếu ở một thời điểm nào đó, có lẽ chính Nhất Mỹ sẽ cúi chào Tuyến và nói ra sự thật mà cô đang nắm giữ về con kỳ lân ngọc để có một sự hợp tác thành thật giữa hai người. Nhưng Nhất Mỹ lại không thể nói ra điều ấy cũng chính vì danh dự dòng họ và quyền lợi quốc gia Nhật Bản... Cô đại diện của văn phòng thương mại Đông Kinh lặng lẽ thở dài, chép miệng :
- Em sẽ điện gấp thỉnh thị thượng cấp về yêu cầu này. Nhưng loại máy lặn tân kỳ B -17 X thì chắc chắn không được rồi... Em chỉ có thể nhập cảng để cho thuê loại tàu lặn lớp A thôi...
- Việc ấy do phía bên cô quyết định, tôi không dám can dự vào - Tuyến xua tay.
- Nhưng như em đã nói với ông về mục đích chính của em : tượng con kỳ lân bằng ngọc do Cần Trì Trực Mâu tạo tác. Nó vẫn đang nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của ông cố vấn Ngô Đình Nhu trong dinh Độc lập. Nghĩa là trận tuyến chính không phải trên biển Nha Trang mà chính là ngay tại Sài Gòn này.
- Khi đã có người biết về vị trí hiện diện của nó, thì có nghĩa là nó có khả năng thất lạc - Tuyến cười xòa - Cô nên kiên trì đợi chờ, vì tượng kỳ lân nọ chỉ có thể di chuyển trong phạm vi mà tôi đã xác định. Bởi vì với ông Nhu, nó không có ý nghĩa vật lưu niệm để có thể công khai trưng bày trang trí trong dinh...
*
Có những sự ngẫu nhiên thú vị trong cuộc sống và khi xảy đến kết quả, lại được xem là tất yếu. Ngay trong lúc Tuyến đang ngồi trò chuyện cùng Nhất Mỹ thì ngay tại quầy cà phê trong phòng VIP của phi trường Tân Sơn Nhất, Lê Thúy lại đang ngồi cùng Phùng Lệ Thy... Cả hai hẹn nhau uống tách cà phê chia tay trước khi phi cơ của hãng PanAm lộ trình Sài Gòn - Đài Loan cất cánh một giờ và Lê Thúy đã sử dụng đặc quyền của phụ tá giám đốc nha an ninh quân đội để cả hai thưởng thức cà phê trong không khí riêng tư ấm cúng này. Ấy vậy mà suốt nửa giờ qua, họ không nói chi với nhau mà cũng chẳng ngắm nhìn nhau, chỉ lặng lẽ nhìn từng giọt cà phê trong phin rơi xuống. Từng giọt, từng giọt rơi...cho đến khi chẳng còn một giọt nào và những sợi khói mong manh dần tan biến khỏi hai chiếc phin cho thấy cà phê trong cốc đã bắt đầu nguội lạnh...
Cuối cùng, Phùng Lệ Thy cũng nhoẻn miệng cười khi thấy Lê Thúy nhấc chiếc phin khỏi cốc cà phê pha lê của cô ta và mở nắp hộp đường...
- Xin ông để em tự nhiên. Em thích uống cà phê đắng...
- Cô có còn quay lại Sài Gòn không? - Lê Thúy gật đầu, đẩy cốc cà phê lại cho Lệ Thy.
- Trong khoảng một năm....hay một năm rưỡi chưa biết được - vị đại diện của Minh Báo Đài Loan nói với vẻ buồn buồn - Nhiều khi còn tùy vào diễn tiến của tình hình.
- Tình hình nào cơ? - Lê Thúy nhíu mày.
- Ông hỏi em, em hỏi ai để có câu trả lời bây giờ? - Lệ Thy phá lên cười như nắc nẻ - Riêng với cá nhân em thì đành phải xem thời hạn trục xuất khỏi Việt Nam Cộng hòa dành cho ký giả ngoại quốc như là thời hạn xa ông vậy. Chí ít, em không muốn bác sĩ Tuyến bị chạm tự ái nghề nghiệp.
- Xa tôi? Hay xa công việc ở Sài Gòn này? - Lê Thúy cũng cười nhẹ và hỏi lại đầy ý nghĩa.
- Ông có thể đặt cho mình ranh giới giữa tình cảm và lý trí trong trách nhiệm nghề nghiệp sao? - Lệ Thy lắc đầu - Em không thể làm được điều đó... Và có lẽ, chúng ta cũng phải xa nhau từ điểm ấy.
- Chúng ta có gần nhau bao giờ đâu mà xa? - Lê Thúy khôi hài, nâng cốc cà phê, nhấp từng ngụm nhỏ - Cô vẫn cứ chờ trăng dưới mái lầu tây, còn tôi thì vẫn đi công vụ nên chưa thể nào ghé lại...
Dường như việc nhắc lại điển tích Tây Sương Ký mà cả hai đã dùng khi gặp nhau lần đầu ở cà phê mái hiên khách sạn Continental lại khiến cho nữ ký giả Minh Báo động lòng. Lệ Thy cắn nhẹ môi :
- Có lẽ em đã làm cho ông đề phòng từ ngày đó...
- Đề phòng à? - Thúy ngạc nhiên - Sao lại phải đề phòng cô?
- Nếu không phải thế, thì sao bác sĩ Tuyến lại có thể yêu cầu em ra đi như thế này? - Lệ Thy trách - Ông Tuyến nói ông ta làm thế vì ông mà.
- Tôi đồng ý là anh Tuyến đưa ra đề nghị ấy có vì nghĩ đến lợi ích cá nhân tôi, nhưng hẳn cô cũng hiểu là lợi ích ấy rất nhỏ so với dự tính của anh ấy. Thiết nghĩ với vị thế là người trong cuộc, lại thông minh và sắc sảo hơn người như cô thì thừa hiểu điều ấy chứ...
- Tất nhiên em hiểu - Lệ Thy gật đầu - Nhưng về tình cảm, em muốn ông trả lời thành thật một câu hỏi.
- Còn tùy câu hỏi ấy như thế nào! - Lê Thúy hóm hỉnh - Và để cho cô không mất thời gian, xin nói rõ rằng đừng hỏi tôi có bị chứng đồng tính luyến ái không đấy nhé.
- Ồ! Em không phí thời gian cho câu hỏi vô bổ ấy đâu - Lệ Thy cười vang - Nhưng câu hỏi của em cũng là về tình trạng luyến ái đấy. Ông trả lời thành thật được không?
- Được! - Thúy nheo mắt.
- Ông có thấy yên tâm khi không phải gặp em trong vòng hơn một năm sắp tới không?
Rõ ràng câu hỏi này khiến Thúy bất ngờ. Anh cố tìm một câu trả lời thích hợp : - Tôi...biết nói với cô như thế nào nhỉ... Tôi sẽ rất nhớ cô trong thời gian tới...
- Nhưng ông lại sẽ đề phòng mỗi lần phải giáp mặt riêng em - Lệ Thy tinh nghịch ngắt ngang.
- Về ý thức trách nhiệm với công việc thì đúng thật - Thúy cười.
Lệ Thy đáp trả bằng một cái nheo mắt gợi tình :
- Em đang nói về những xúc cảm cá nhân của ông, nên sao lại dùng chữ " sợ" được...
Cả hai bật cười giòn... Lệ Thy nâng cốc cà phê của mình lên, Thúy chau mày : - Cà phê của cô lạnh mất rồi. Để tôi gọi nước sôi làm nóng...
- Không cần - Lệ Thy nói với vẻ bồi hồi - Hãy để cho em uống hết nó thay lời xin lỗi vì đã nghĩ đến ông vì công việc trước khi nghĩ đến tình cảm.
Dứt lời, Lệ Thy uống cạn cốc cà phê lạnh không đường như thể học trò chịu phạt. Vị đắng khiến Lệ Thy thẫn người ra trong khoảnh khắc và như hòa tan đi vẻ kiêu kỳ sắc sảo luôn hiện trên mặt cô ta bao lâu nay để chỉ còn giữ lại nét dịu dàng xen lẫn ngượng ngùng khi lần đầu hẹn hò với bạn trai thời trung học...
- Em muốn xin ông một món quà - Lệ Thy nói với giọng run run - Để em còn có gì để nhớ...
- Tôi... Cũng còn tùy cô thích quà gì - Thúy lúng túng.
- Rõ ràng ông vẫn cứ nghĩ đến chuyện phải đề phòng em - Lệ Thy cười mà nước mắt ứa ra - Lắm lúc em tự hỏi ông là ai mà cứ luôn phải đề phòng tất cả mọi người xung quanh như vậy. Em không xin của ông cái gì quá đáng đâu.
- Nhưng cô muốn tôi tặng vật gì mới được?
- Ông cho em xin cái này nhé - Lệ Thy nhẹ nhàng nhấc chiếc mũ kê -pi của Thúy đang đặt trên lưng dựa của chiếc ghế mây bên cạnh mình - Em nhìn nó sẽ nhớ đến ông, một người hiện diện với lý trí...Xin ông ký tặng em!
Lê Thúy im lặng hồi lâu rồi lật chiếc mũ kê -pi, ghi lời đề tặng và ký vào trên lớp lụa phía trong mũ... Đã có tiếng loa thông báo về chuyến bay của Lệ Thy... Lệ Thy tần ngần đứng dậy, nhìn Lê Thúy thầm nghĩ " Nghĩa là anh ấy sợ không đứng vững trước mình. Như vậy thì về tình cảm, rõ ràng mình không thất bại"...
- Cho phép tôi tiễn cô ra máy bay - Lê Thúy đứng dậy, với tay xách chiếc va ly to kềnh của cô gái mà đầu căng ra bởi tín hiệu báo nguy vừa được Lệ Thy vô tình tiết lộ "Lắm lúc em tự hỏi ông là ai mà cứ luôn phải đề phòng tất cả mọi người xung quanh như vậy.” Đúng là nhận xét của dân nhà nghề. Và xung quanh Lê Thúy lúc này, không chỉ có Lệ Thy là dân nhà nghề để có suy nghĩ đó. Nếu Lệ Thy đã bất chợt nói ra điều đó vì tình cảm với anh, thì chắc chắn cũng có rất nhiều người có suy nghĩ như cô ta, nhưng lý trí của họ bảo rằng " Hãy im lặng"...



[1] Bonneaventure Francisci - dân Pháp gốc đảo Corse, giám đốc Hãng hàng không thương mại Lào cho đến năm 1965.
[2] Hàm sĩ quan từ cấp tá đến cấp tướng của chế độ cũ có hai trạng thái cấp bậc : nhiệm chức ( mang cấp bậc đó vì chức vụ đảm nhiệm) và thực thụ ( mang cấp bậc đó chính thức). Do chức vụ mà Mai đen đảm nhiệm ở Vạn Tượng tương đương với cấp bậc thiếu tá an ninh, nên chỉ nhận cấp bậc thiếu tá nhiệm chức.

Không có nhận xét nào: