- Cô ta sẽ đến chứ? - Tuyến lại hỏi khi Lê Thúy quay
trở lại bàn ăn.
- Liệu anh tin được rằng có người dám từ chối lời mời
ăn trưa của bác sĩ Trần Kim Tuyến không? - Thúy trả lời đầy vẻ hài hước.
- Thì cũng có - Tuyến thờ ơ nhận xét - Những người mà
tôi đang xếp hàng sau họ.
Kiểu nói của Tuyến khiến Thúy không khỏi chột dạ khi
nhớ lại lời của ông ta nói với mình ở ngoài khách sảnh " xét về lòng tin của
ông Nhu thì tôi đang phải xếp hàng sau Dương Văn Hiếu, Thái Trắng và cả anh đấy
anh Thúy ạ". Thúy ướm thử : - Vậy tốt nhất là đừng mời.
- Sao lại không mời, bởi lời từ chối từ họ cũng giúp
ta xác định được vị trí của mình kia mà - Tuyến cười phá lên - Cô ký giả đến chứ?
- Không phải trong hôm nay - Thúy cũng lặp lại cách
nói lấp lửng của Tuyến - Cô ta xin lỗi vì phải trực văn phòng nên không đến được.
Và cô ta xin một cái hẹn vào tuần sau với anh đấy.
- Lại thêm một lần nữa tôi bị tụt hạng so với anh -
Tuyến cười giảo hoạt - Lời từ chối thật khéo.
- Không phải
từ chối, bởi cô ta đã cảm ơn khi nhận được lời mời, tiếc rằng vào trưa nay thì
chỉ có thể nhận được một nửa và nửa còn lại vẫn do anh quyết định - Thúy cố tìm
cách lái thái độ của Tuyến sang một hướng khác.
- Nghĩa là tôi có quyền từ chối một cái hẹn với cô ta
- Tuyến nhún vai - Và tôi nhờ anh nhắn lại câu trả lời là tôi xin từ chối bất cứ
cái hẹn nào với cô ấy. Dạo này công việc của tôi nhiều lắm nên không thể dành
cho những cuộc phỏng vấn bỏ túi ở Hotel de la Hiên như những viên chức đã làm
việc với cô ta đâu.
- Tốt hơn là tôi nên báo lại rằng anh không thể tiếp
cô ta? - Thúy nheo mắt.
- Đúng vậy - Tuyến nheo mắt đáp trả - Nhưng cũng có một
ngoại lệ là tôi sẽ rất vui được tiếp Phùng Lệ Thy tại Sở Nghiên cứu chính trị
lúc cô ta đến chào ở phòng báo chí trước khi rời Việt Nam.[1]
- Kìa hai vị - Nhất Mỹ lên tiếng - Chúng ta dùng bữa
trưa nào. Champagne lạnh lắm rồi.
- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi mãi chuyện quá - Tuyến lịch
sự đáp và rót champage cho mọi người - Nào, rước anh Thúy.
Hơn bao giờ hết, Thúy không khỏi âu lo vì cảm nhận được
mối đe dọa đối với ký giả Phùng Lệ Thy từ phía Tuyến. Đành rằng Tuyến có thể giải
quyết cô nhà báo Đài Loan nọ để cất cho anh một quan hệ phiền toái, nhưng liệu
điều ấy có ích gì cho vai trò mà anh đang gánh lúc này không? Hay Lệ Thy phải rời
cuộc chơi này để cho người khác bước vào thay thế và kẻ đó lại là người của Tuyến?
Nhưng thế nào đi nữa thì đó là chuyện sẽ tính sau, còn trước mắt thì Thúy cũng
tạm hài lòng với bữa ăn trưa này, bởi ông trùm mật vụ Nam Việt Trần Kim Tuyến
đã cho anh gợi ý về câu trả lời đối với yêu cầu của Ngô Đình Nhu. Đầu giờ chiều,
Thúy sẽ phải vào dinh Độc lập... Về phía Tuyến, ông ta cũng hài lòng không kém
vì đã lấy được bản kế hoạch khảo sát của Hoàng Nam để trao lại cho Nhất Mỹ, đồng
thời giới thiệu để cô ta làm quen với Lê Thúy. Còn quan hệ ấy sau này diễn tiến
theo chiều hướng nào cũng mặc kệ hai người bọn họ... Sự tạm hài lòng lẫn nhau ấy
cho cả Thúy và Tuyến đã khiến người này quên mất rằng mình cần hỏi người kia một
câu quan trọng. Với Thúy thì quên hỏi Tuyến vì lý do gì mà ông Nhu quyết tâm thực
hiện kế hoạch khảo sát đầy tốn kém kia, còn với Tuyến thì lại quên hỏi Thúy về
nội dung cuộc điện thoại ban nãy giữa anh và Lệ Thy.
*
Chưa khi nào Marcel Phan Lê cảm thấy mình uất hận xen
lẫn chán chường cho bản thân mình như lúc này. Sau khi kể rõ đầu đuôi nguyên
nhân sở hữu tấm bản đồ cho Lệ Thy,
Marcel nghĩ rằng mọi việc đã xong. Thế mà ngay sau đó lại phải tiếp vị khách
không mời là đại úy Nguyễn Thanh Tùng - cái tên không xa lạ gì với dân buôn tiền
vàng sau cái gọi là " vụ án gián điệp miền Trung". Trong vụ đó, giới
buôn vàng và ngoại tệ Nam Việt đều chết khiếp mỗi khi nghe đến biệt danh Mai Đen của viên sĩ quan này. Marcel Phan Lê
cũng đã chuẩn bị một khoản tiền để mua sự bình an để rồi phải bàng hoàng khi
nghe Mai Đen cho biết hắn không đến vì tiền, mà là vì hạnh phúc của gia đình
ông (!). Theo như Mai Đen cho biết thì Cẩm Y - vợ ông đang hú hí với nhân tình
trên Đà Lạt và hắn yêu cầu ông hãy có trách nhiệm của một người chồng. " Hừ.
Với trách nhiệm của người chồng thì mình chỉ muốn bắn nát sọ con điếm Cẩm Y và
thằng kép của nó ngay trên giường, trong khách sạn Palace. Nhưng chỉ vì một con
đàn bà mà vào tù, tiêu tán sự nghiệp sao?"- Chính ý nghĩ đó đã khiến
Marcel thu mình lại mà chịu đựng nỗi đau từ những lời dạy đời của người đối thoại...
- Tự tôi biết trách nhiệm của mình, ông đại úy ạ -
Marcel chép miệng - Tôi sẽ nói chuyện với nhà tôi sau khi cô ấy trở về.
- Ông có còn là đàn ông không vậy? - Mai Đen chưng hửng
- Ông nói bằng cái giọng dửng dưng cứ như chẳng yêu thương gì bà nhà.
- Chính vì yêu thương vợ mình nên tôi muốn cô ấy được
vui vẻ với tình nhân cho trọn vẹn, vì sau đó họ sẽ không còn gặp nhau nữa -
Marcel Phan Lê đáp với giọng nhẹ nhàng, cam chịu.
- Nếu như chấp nhận cái tuồng mèo mả gà đồng ấy thì đó
là quyền của một thằng đàn ông bất lực như ông, tôi không lạm bàn - Mai Đen xẵng
giọng - Nhưng giờ tôi không yêu cầu ông thể hiện vai trò người chồng nữa mà buộc
ông thực hiện trách nhiệm công dân.
- Trách nhiệm công dân? - Marcel Phan Lê ngỡ ngàng trước
lối lập luận này của người đối thoại - Trách nhiệm ấy như thế nào, thưa đại úy?
- Giữ cho vợ mình rời xa khỏi đại úy Hoàng Nam, thế
thôi - Mai Đen nhấn giọng - Còn sau đó, nếu ông có cái sừng nào khác nữa mới
hơn thì tôi không quan tâm.
- Nếu ông quan tâm đến đại úy Hoàng Nam và muốn giúp
ông ta thoát khỏi quan hệ với vợ tôi thì tại sao ông không đến nói thẳng với
ông ấy? - Marcel Phan Lê nhíu mày.
- Tôi không tiện xen vào chuyện trai gái của một người
độc thân - Mai Đen cười nhạt - Nhưng ông thì hoàn toàn có thể làm việc đó vì bà
Cẩm Y là vợ ông chứ không phải vợ tôi.
- Vì Cẩm Y là vợ tôi, nên lần này tôi tha thứ tội ngoại
tình cho cô ấy - Marcel Phan Lê mệt mỏi phẩy tay.
- Đó là việc của ông - Mai Đen đứng phắt dậy - Nhưng
luật pháp Việt Nam Cộng Hòa lại không bất lực như ông. Chớ quên rằng theo đạo
luật gia đình, bà Cẩm Y đã vi phạm cư sở hôn nhân và chỉ cần một cú phone của
tôi, cảnh sát kiểm tục Đà Lạt sẽ kiểm tra lưu trú tại khách sạn Pallace và có
ngay vi bằng về chuyện phạm gian của bà ấy. Khi ấy thì chẳng thể nào cấm được mấy
vị ký giả chuyên gây scandal để sống đâu, ông Marcel ạ...
- Kìa, ông...- Marcel Phan Lê bất giác níu lấy cánh
tay Mai Đen - Xin chờ đã... Chả lẽ ...không có cách gì khác hơn sao?
" Mình biết ngay mà. Có thằng đàn ông bất lực nào
muốn thiên hạ biết vợ của y ngoại tình đâu" - Mai Đen thầm đắc ý và ném
cho Marcel Phan Lê một cái nhìn thương hại, rồi thở dài, ngồi xuống ghế, cố lấy
giọng chia sẻ :
- Hai ta là đàn ông với nhau, tôi mới nói thẳng để ông
trù liệu cho vẹn tròn. Ông cứ làm như tình cờ có việc lên Đà Lạt rồi gặp bà ấy.
Chỉ vậy thôi là đủ để bà ấy và Hoàng Nam rời khỏi nhau. Tôi cũng như ông, thú vị
gì chuyện dây dưa với báo giới...
Mai Đen rời Nha Trang để trở lên Đà Lạt ngay sau đạt
được thỏa thuận với ông chồng tội nghiệp của Cẩm Y. Marcel Phan Lê sẽ đến Đà Lạt
vào ngày mai, thứ Năm, 05 tháng 01 năm 1961. Chỉ có điều Mai Đen không thể nào
ngờ được là ngay sau khi tiễn y, Marcel Phan Lê đã gọi điện thoại cho Phùng Lệ
Thy tại Sài Gòn...
*
Phùng Lệ Thy cảm nhận được vị trí dẫn đầu của mình
trong cuộc đua tới mục tiêu là bí mật của con kỳ lân ngọc từ manh mối duy nhất
là tấm bản đồ có dấu triện bông cúc đại đóa 14 cánh. Bức tranh về nó đang rõ dần
: Cần Trì Trực Mâu tạo ra con kỳ lân với bệ tượng là dấu triện. Sau khi Nhật đầu
hàng đồng minh, con kỳ lân thất lạc còn bản đồ thì Cần Trì Trực Mâu cất giữ và
bị Marcel Phan Lê chiếm đoạt để rồi bán lại cho Cố Viết Uông với giá 10.000 đồng
Đông Dương. Con kỳ lân ngọc lọt vào tay Ngô Đình Nhu và ông ta đã biết được bí
mật từ nó qua nhà buôn châu báu Đỗ Toàn. Qua đại úy Hải ở phòng sưu tầm, Phùng
Lệ Thy biết được công vụ biệt phái của hải quân đại úy Hoàng Nam với mục tiêu
khảo sát một tọa độ trên biển Đông. Có là ả ngốc chăng nữa, cũng có thể suy ra
được rằng tọa độ đó trùng khớp với tọa độ ghi trên bản đồ mà Lệ Thy đang nắm giữ.
Nhưng ở đó có cái gì lại là một vấn đề khác và không gì tốt hơn để biết được điều
đó ngoài cách...khảo sát, cho nên hóa ra công vụ của Hoàng Nam lại giúp ích cho
Lệ Thy vì thế nào kết quả khảo sát cũng sẽ được ghi nhận bởi Lê Thúy. Tất nhiên
là Phùng Lệ Thy hơi bực mình vì đã mất gần hai tuần để thả tơ hồng quanh viên
sĩ quan độc thân ấy mà vẫn chưa thu được kết quả gì, nhưng cũng không nên vì thế
mà nản bởi còn chán thời gian. Hiện giờ, chỉ có một chút phiền là viên phụ tá
giám đốc Nha an ninh quân đội ấy giữ tài liệu quá kỹ, ngay đến đại úy Hải cũng
bó tay không thể chụp được ảnh tài liệu nào của riêng Lê Thúy để Lệ Thy có dịp
" trả lại" nhằm mục đích khống chế anh chàng. Trưa nay, Lệ Thy định
dàn cảnh cho một vụ va quẹt xe để mượn tạm chiếc cặp tài liệu của Lê Thúy thì tự
dưng có hai xe cảnh sát công lộ cản mũi kỳ đà. Biết thừa là trò của Tuyến, Lệ
Thy mới gọi điện thoại đến nhà hàng Cathay để trêu ngươi ông trùm mật vụ Nam Việt
Nam. Và khi Thúy báo đang ngồi cùng Tuyến với tiểu thư Cần Trì Nhất Mỹ, Lệ Thy
nhận ra ngay sự trùng hợp về họ đối với cái tên Cần Trì Trực Mâu - viên trung
tá Nhật đã tạo tác con kỳ lân ngọc và cũng là người bị mất tấm bản đồ vào tay
Marcel Phan Lê. Lệ Thy đoán được ngay Cần Trì Nhất Mỹ là điệp viên Nhật đang hoạt
động dưới sự bảo trợ của Tuyến, bởi giám đốc sở Nghiên cứu Chính trị xã hội Việt
Nam Cộng hòa không thời gian đâu mà đi cặp kè nói chuyện kinh doanh với một ngoại
nhân, lại còn giới thiệu cho Lê Thúy. Cũng vì thế, Phùng Lệ Thy không bỏ lỡ cơ
hội gieo rắc hồ nghi cho Lê Thúy " Cần Trì Nhất Mỹ à? Thật là trùng hợp
thú vị. Tôi biết một sĩ quan Nhật cấp bậc trung tá tên là Cần Trì Trực Mâu.
Cũng chính viên sĩ quan đó tạo ra một con kỳ lân ngọc có bệ tượng hình dấu triện
bông cúc đại đóa 14 cánh cho thống chế hoàng quân Nhật Bản Tự Nội Thọ Nhất".
Nghĩ đến việc Lê Thúy bắt đầu phải đề phòng ông bạn vàng thuở còn cùng làm công
an Việt Minh và cô bạn Nhật Bản mới quen, Phùng Lệ Thy thấy thú vị " Lê
Thúy càng bị hoang mang mất phương hướng thì càng dễ rơi vào vòng tay của mình
hơn. Khi ấy, toàn bộ kế hoạch khảo sát của Hoàng Nam do anh ta giám sát hóa ra
lại được tiến hành vì mục tiêu của bản thân mình. Bây giờ đã đến lúc phải dấn
thêm một bước nữa là trao tấm bản đồ của mình cho Ngô Đình Nhu...Nhưng nhờ ai
làm việc ấy bây giờ? Tất nhiên không thể bỏ tấm bản đồ vào phong bì dán lại và
gửi đến dinh Độc lập qua đường bưu điện mặc dù cách ấy nhanh và rẻ nhất. Phải để
tấm bản đồ này lọt vào tay một người tâm phúc của ông ta thì mới đạt yêu cầu để
Nhu tin vào bản đồ đó có sự liên quan với con kỳ lân ngọc mà ông ta đang nắm giữ.
Nhưng kẻ tâm phúc ấy là ai? Cần cân nhắc để chọn được đối tượng thích hợp cho
việc trao tấm bản đồ này, bởi nếu Nhu tin vào bản đồ, hẳn ông ta cũng hiểu rằng
cần loại kẻ tìm được nó khỏi cuộc chơi với con kỳ lân ngọc. Nghĩa là người trao
tấm bản đồ phải đủ tin cậy với Nhu và không có quan hệ gì với mình để nếu như hắn
bị Nhu cho đi chỗ khác chơi thì lưới quan hệ của mình trong chính giới Sài Gòn
cũng không bị sứt mẻ..."
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của Phùng Lệ
Thy. Nữ ký giả nhấc máy :
- Văn phòng Minh Báo Đài Loan nghe!
- Cô Lệ Thy , tôi là Marcel đây - giọng Marcel Phan Lê
cất lên rầu rĩ - Tôi cần cô giúp đỡ.
- Việc gì? - Lệ Thy vội nhoài người bật thiết bị chống
nghe trộm điện thoại giấu dưới mặt bàn làm việc...
- Cô có biết Mai Đen không? Mai Đen bên phủ tổng thống
ấy mà...
- À...- Phùng Lệ Thy cau mày - Tôi biết ông ta. Có việc
gì thế?
- Ông ta vừa đến báo cho tôi biết rằng vợ tôi...
- Vợ ông ngoại tình với hải quân đại úy Võ Hoàng Nam,
phải không?
- Cô biết cả chuyện ấy sao? - Marcel Phan Lê thảng thốt
- Sao hôm nọ gặp tôi, cô lại không nói rõ tôi hay?
- Tôi không phải thám tử tư được ông thuê - Phùng Lệ
Thy lạnh lùng - Tôi là khách hàng cần gặp ông về vụ mua bán với Cố Viết Uông,
thế thôi. Giờ ông cần gì?
- Mai Đen muốn tôi lên Đà Lạt để gọi vợ tôi về lại Nha
Trang.
- Nên như thế thật - Phùng Lệ Thy cố nhịn cười - Sao
ông không làm theo như vậy mà lại còn gọi điện thoại cho tôi?
- Bởi vì cô sành việc mà tôi sắp nhờ hơn - bên kia đầu
dây, Marcel Phan Lê rít lên the thé - Tôi muốn cặp gian phu dâm phụ ấy biến mất.
Tôi không thể tha thứ cho sự xúc phạm danh dự mình thái quá như thế này. Tôi biết
cô có thuộc hạ quen nghề cho công việc đó và sẵn sàng trả tiền cho họ.
- Việc nhà của ông, sao chúng tôi lại phải dự vào? -
Phùng Lệ Thy nhấn nhá giọng châm biếm - Xét đến cùng thì với tư cách một phụ nữ,
tôi cũng chia sẻ ít nhiều sự cảm thông đối với chuyện bà nhà ngoại tình do nhu
cầu thể xác.
- Cô cảm thông với con điếm ấy theo tư cách nào là việc
của cô - Marcel Phan Lê gằn từng tiếng - Còn đây là chuyện làm ăn. Nếu cô không
giúp thì việc cô đang sở hữu tấm bản đồ của Cần Trì Trực Mâu, tôi cũng không
dám đảm bảo rằng chỉ một mình tôi biết đâu...
- Ông dọa tôi đấy à? - Phùng Lệ Thy bật cười khanh
khách.
- Tôi chỉ lặp lại những gì cô đã dùng để ép tôi thôi.
Dấu triện trên tấm bản đồ trùng khớp với dấu triện dưới đáy bệ tượng con kỳ lân
ngọc mà ông cố vấn Ngô Đình Nhu đang nắm giữ. Cô nghĩ sao nếu tôi buộc phải kể
lại tất cả những điều tôi biết, khai ra những ai tôi gặp về tấm bản đồ. Tôi tin
rằng nếu ông cố vấn Nhu hay bác sĩ Tuyến đưa ra lời yêu cầu thì tôi cũng không
đủ kiên định để quên cô như cô và tôi đều mong muốn sau cuộc gặp tuần trước
đâu. Và tôi cũng chẳng cần gặp hai người ấy, chỉ việc phone một cú cho Mai Đen
là xong. Giờ thì tôi sẽ lên Đà Lạt để gặp Mai Đen ngay đấy!
- Gượm đã - Lệ Thy vội đáp lại - Chúng tôi sẽ giúp ông
mà.
- Vậy thì tốt - giọng Marcel Phan Lê đầy đắc ý - Tôi sẽ
ở lại Nha Trang chờ tin báo của cô.
- Không - Lệ Thy nói liến thoắng - Ông vẫn cứ lên ngay
Đà Lạt. Chẳng phải Mai Đen đã hẹn chờ ông đó sao?
- Tôi lên đó làm gì khi đã nhờ cô và đám thuộc hạ của
cô lo "an bài" cho cặp gian dâm ấy?
- Ông vẫn phải lên đó - Dù đã sử dụng hệ thống bảo mật
điện thoại, Lệ Thy vẫn kiên trì tìm từ ngữ Việt Nam thích hợp để có thể nói lên
ý mình qua điện thoại - Để khi mà ... cặp đó có bị xảy ra chuyện chi thì chính
Mai Đen đảm bảo cho sự vô can của ông.
- Ừ nhỉ? - Bên kia máy, Marcel Phan Lê có vẻ suy nghĩ
- Có lẽ nên thế thật! Vậy tôi sẽ lên đó ngay chiều nay...
- Khoan cúp máy. Ông sẽ ở khách sạn nào?
- Cô cần biết để làm gì? - Marcel hỏi đầy đề phòng.
- Thuộc hạ của tôi có thể phải nhờ ông để nhận dạng bà
nhà cho việc mà ông cần làm. Cần phải đảm bảo kín tiếng...
- Khách sạn Đồi Thông - Marcel suy nghĩ gần nửa phút rồi
mới đáp gọn lỏn và cúp máy ngay sau đó.
Lệ Thy cúp máy, thoáng chau mày tư lự. Và nữ ký giả xuất
thân điệp viên của Đài Loan đã không mất nhiều thời gian cho việc hình thành một
kế hoạch chớp nhoáng để đáp ứng yêu sách láo xược vừa rồi của Marcel Phan Lê.
" Tất cả đều đúng với bản chất yếu đuối đầy uẩn ức của một gã bất lực và
hèn nhát. Lẽ ra hắn nên làm theo đề nghị của Mai Đen cho êm thắm mọi bề. Nhưng
vì hắn quá ươn hèn nên mình mới tận dụng được đến tận cùng như thế này cho việc
gửi tặng tấm bản đồ vào tay Ngô Đình Nhu. Mai Đen - một đặc vụ nhiều kinh nghiệm,
trung thành tuyệt đối với gia đình tổng thống nhưng lại tham lam. Mai Đen chính
là nhân vật lý tưởng để làm việc mình cần. Đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu
manh".
Lệ Thy gọi điện thoại qua nhà
thuốc Kim Sinh Đường, xin gặp ông chủ Bách Phi Song - cũng là Hồng Trượng của hội
Tam Hoàng tại Chợ Lớn. Kế hoạch này muốn thành công mỹ mãn thì không thể thiếu
yếu tố súng, dao. Và để cho tấm bản đồ
bí mật này đạt hiệu quả tin cậy đối với người sâu sắc như Ngô Đình Nhu, buộc phải
có người chết. Vì thế, Lệ Thy dành cho ông chủ Bách Phi Song quyền quyết định
nhân sự tham gia và tốt hơn thì ông ta nên chọn trong số những thuộc hạ mà ông
ta ghét nhất. Phải gấp lên để có mặt tại xứ hoa đào ngay ngày mai theo chuyến
bay Sài Gòn - Đà Lạt của Air Việt Nam.
[1] Trần
Kim Tuyến chơi chữ tình huống, bởi ký giả nước ngoài tại Sài Gòn đến phòng báo
chí của Sở Nghiên cứu Chính trị - xã hội thường chỉ để lấy giấy phép hoạt động
báo chí và nhận quyết định trục xuất, bị thu hồi giấy phép hành nghề. Còn hết
nhiệm kỳ công tác thì không cần phải đến chào xã giao làm gì. Ý của Tuyến dọa
ngầm về một vụ trục xuất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét