Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 14

 Nhiệm vụ giám sát Võ Hoàng Nam được giao cho Mai đen[1]. Để đảm bảo yêu cầu bí mật mà ông cố vấn Ngô Đình Nhu trao, Mai đen không huy động lực lượng an ninh trong dinh mà sử dụng Toán và Huy - hai thám tử của phòng hình hiệu[2] ty cảnh sát Đà Lạt vào việc đó ngay khi thấy Hoàng Nam thuê phòng ở khách sạn Palace. Với hai thám tử ấy thì Hoàng Nam chỉ là một đối tượng được Mai đen lưu tâm nên cần kiểm tra xem anh ta gặp và tiếp xúc với ai, nhân thân kẻ ấy thế nào, còn Hoàng Nam là ai và vì sao có những mối quan hệ ấy thì họ chẳng cần biết làm gì cho tổn thọ. Ngay chiều chủ nhật, Toán đã báo tin có một phụ nữ đến nghỉ chung với Hoàng Nam trong phòng của anh ta. Chuyện này được xem là chuyện nhỏ đối với đàn ông chưa lập gia đình như viên sĩ quan hải quân vừa được lên lon, "Cũng phải cho người ta du hí chút chứ" - Mai đen cười dễ dãi nhận xét với Toán khi nghe anh ta báo trình. Nhưng đến khi mà thiếu phụ nọ ở lỳ trong phòng Hoàng Nam cả đêm và suốt ngày thứ Hai, 02 tháng 1 năm 1961 thì viên đại úy mật vụ hiểu ngay rằng mối quan hệ này không đơn giản chỉ là thỏa mãn nhu cầu tình dục theo một phía Hoàng Nam mà còn có thể là quan hệ tình cảm song phương khá bền chặt. Cần xác định xem quan hệ ấy đến mức nào, có thể ảnh hưởng đến Hoàng Nam để buột miệng khai ra công vụ mật mà ông cố vấn đã trao cho anh ta không. Lấy lý do kiểm tra sổ lưu trú, thám tử Toán đã đọc được căn cước của người phụ nữ đang nghỉ chung phòng với Hoàng Nam " Đinh Thị Cẩm Y - 29 tuổi - quê quán : Phủ Lý, Nam Định, đang cư ngụ tại Nha Trang". Một cú điện thoại cho ty cảnh sát Khánh Hòa thông báo số căn cước của cô nàng Cẩm Y nọ lại cho Mai đen một thông tin đáng lo " Đinh Thị Cẩm Y đã có gia đình và là vợ của một thương gia Pháp kiều tên Marcel Phan Lê". Mèo mỡ du hí là chuyện thường của đàn ông và có thể chấp nhận được nếu như nó không xâm hại đến đời sống gia đình của người khác, huống gì sự có mặt của ông chồng Pháp kiều này lại có khả năng phủ một chiếc bóng mang tính chính trị lên mối quan hệ thuần túy bản năng này. Mai đen đã cân nhắc rất kỹ về sự mỏng manh của cái ranh giới giữa quyền hạn và trách nhiệm trong công việc mà Nhu giao để hiểu rằng chớ có dại mà quay về xin ý kiến ông cố vấn. Nhưng nếu như Mai đen ra mặt để yêu cầu Hoàng Nam nên chấm dứt quan hệ này thì còn điên rồ hơn nữa vì sẽ phải giải đáp câu hỏi " lấy tư cách gì mà chen vào". Giải pháp thích hợp nhất là để Cẩm Y tự chia tay với Hoàng Nam vì lý do nào đó. Mai đen thú vị khi nghĩ đến giải pháp là một vụ bắt ghen của ông chồng bị cắm sừng. Nên chăng? Không được. Nếu bắt ghen thì om sòm lắm và những vụ việc này sẽ thành đề tài cho mấy tay ký giả ưa khai thác chuyện bí mật gia đình của các tờ lá cải. "Một cuộc gặp mặt tình cờ với chồng trên xứ hoa đào thần tiên này có ý nghĩa cảnh cáo và buộc Cẩm Y tự chấm dứt quan hệ với Hoàng Nam ngay tức khắc thôi. Dĩ nhiên đây chỉ là biện pháp tạm thời, khi ông chồng vừa quay lưng đi, ai cấm được Hoàng Nam và Cẩm Y lại hú hí hẹn hò."- Mai đen nhún vai - " Mặc kệ, miễn chuyện trai gái nọ không xảy ra trong thời gian mình làm nhiệm vụ giám sát Hoàng Nam là được".

Mai đen rời Đà Lạt để xuống Nha Trang ngay chiều ngày thứ Ba, 03 tháng 1 năm 1961.
                                                                               *
Điều lớn nhất mà Lê Thúy có thể kết luận sau khi đọc xong kế hoạch khảo sát của Hoàng Nam là không thể thực hiện, chí ít là với Việt Nam cộng hòa vào lúc này. Vị trí địa lý của tọa độ cần khảo sát và độ sâu nước biển tại khu vực đó ủng hộ yêu cầu của tác giả kế hoạch về trang bị, cơ sở tiếp liệu nhiên liệu, động lực, lương thực. Yêu cầu bảo mật đòi hỏi phải sử dụng thợ lặn thuê ngoài chứ không phải thuộc hải quân và điều ấy đòi hỏi một kế hoạch chi tiết khác hoàn toàn mới. Thời tiết cũng không ủng hộ hoạt động liên tục của những tàu khảo sát loại nhỏ, nhưng lại không thể có tàu khảo sát lớn trừ khi liên hệ với hải quân Hoa Kỳ. Công bằng mà nói thì các yêu cầu của Hoàng Nam về trang bị và thời gian cho công vụ khảo sát này hoàn toàn thực tế, hợp lý và anh ta có cái quyền đặt ra những yêu cầu đó. Nhưng với Thúy thì chính điều đó khiến anh thêm khó xử với yêu cầu của Nhu. Với Hoàng Nam thì kế hoạch khảo sát này đã là bài giải của đề toán mà Nhu đặt ra cho anh ta. Còn với Thúy, đề bài đặt ra lại là " Nên" hay " Không nên" công nhận bài giải này và dù quyết định ra sao cũng phải trình bày như thế nào để ít nhất còn giữ được tính mạng mình. Dựa vào kế hoạch khảo sát này, Thúy có quyền nói " Không nên" vì sự tổn hao chẳng biết có bù đắp được với kết quả đạt được hay không. Cùng với việc khắng định " Không" này, Thúy chấm dứt luôn công vụ biệt phái của Hoàng Nam, cũng là chấm dứt luôn sự hiện diện bất đắc dĩ của mình trong công vụ này, chấm dứt luôn sự đe dọa về tâm lý từ phía thượng cấp Đỗ Mậu cũng như sự quấy rầy, đeo bám của cô nàng Phùng Lệ Thy. "Nhưng đó là suy tính thuộc về cá nhân mình" - Thúy tắc lưỡi - " Còn với người sâu sắc mà quyết đoán đến tàn bạo như Nhu thì ông ta lại có thể kết luận rằng mình đang theo chân Hoàng Nam để thoái thác nhiệm vụ được giao để rồi sau đó liên hệ nguyên nhân đến vai trò của mình tại Nha an ninh quân đội trong quan hệ với Đỗ Mậu...Việc Mậu và ông Phùng vào dinh Độc lập gặp Diệm van nài để sau đó Nhu bị ông anh tổng thống trách mắng đã kéo theo thủ tục cầu nguyện cho Tạ Chí Diệp ở nhà thờ Chợ Quán nên không thể loại trừ việc ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn một phong bì tiền để cầu hồn cho đại úy Lê Thúy tại Vương Cung Thánh Đường Đức Bà Sài Gòn. Nhưng nếu mình bảo là " Nên" thì Nhu sẽ kết luận Lê Thúy hoặc là thằng ngu dốt, hoặc là một tên xu nịnh mù quáng hay đúng hơn là một tên cơ hội theo gió trở cờ. Kế hoạch hao phí thế này, chưa biết hiệu quả ra sao mà cứ nhắm mắt ủng hộ chỉ vì đó là ý của ông cố vấn. Gặp tình huống ấy, Nhu sẽ thí cho mình cái bông mai bạc[3]và rút về Tham mưu biệt bộ phủ tổng thống để làm cái anh chuyên điếu đóm, sai vặt và chỉ bấy nhiêu thôi đủ để mình bị vô hiệu hóa về mặt hoạt động trong quan hệ với những phe nhóm đối lập. Chưa biết chừng, Nhu lại yêu cầu mình trực tiếp tham gia thực thi cái kế hoạch khảo sát mà mình vừa tán thành. Điều đó với mình có ý nghĩa không khác gì cảnh Mai An Tiêm bị đày ra đảo hoang là mấy. Không bị lộ là cộng sản, chẳng bị bắt bớ tù đày, cũng chưa bị khảo tra kìm kẹp, nhưng còn tệ hơn thế nữa vì mình chẳng thể làm nên được chuyện chi"
Điện thoại réo làm gián đoạn suy tư của Thúy. Anh nhấc máy và nhận ra giọng của Tuyến. Ông trùm mật vụ của Nam Việt mời Thúy ăn trưa tại Cathay. Thúy cảm ơn và liếc nhìn đồng hồ treo tường. Còn nửa giờ nữa mới đến giờ hẹn. Thúy cất bản kế hoạch khảo sát vào cặp, hy vọng cuộc gặp mặt ăn trưa với Tuyến sẽ giúp mình quyết định được việc sẽ trả lời Nhu như thế nào về nó. Có một điều Thúy không ngờ tới là vào ngày Chủ Nhật 01 -01 - 1961, đại tá Đỗ Mậu đã yêu cầu cục truyền tin gửi sang Nha an ninh quân đội một chuyên viên thông tin. Chuyên viên này đã lắp một máy ghi âm vào điện thoại của ông phụ tá giám đốc Lê Thúy và chuyển dây ống nghe được ngụy trang dưới hình thức dây điện sang phòng làm việc của đại úy Hải, trưởng phòng sưu tầm. Vì vậy, đại úy Hải đã gọi sang văn phòng Minh Báo Đài Loan để báo cho Phùng Lệ Thy về cuộc hẹn trưa nay của Tuyến ngay sau khi Thúy rời khỏi phòng làm việc...
Vừa cho xe rời cổng để theo đường Nguyễn Bỉnh Khiêm để ra Sài Gòn theo lối đường Tự Đức, Thúy đã liếc thấy hai chiếc mô tô của cảnh sát công lộ hiện ra trong hai kính chiếu hậu cửa xe. Cả hai chiếc mô tô vừa cặp theo hai bên thân xe Thúy, vừa nháy đèn ra dấu để họ dẫn đường...
" Chuyện gì vậy kìa?" - Thúy nhíu mày - " Nếu là bắt mình thì Nhu lẫn Dương Văn Hiếu sẽ không làm điều ấy giữa đường giữa lộ thế này. Nhưng nếu không phải nhằm mục đích bắt mình thì bày ra trò này có phải là nhọc sức tốn công lắm sao..."
- Bác sĩ Tuyến dặn chúng tôi hộ tống ông phụ tá! - Viên trung sĩ cảnh sát công lộ lái chiếc mô tô chạy bên trái thân xe của Thúy nói gọn ngay khi vượt lên dẫn đường.
Yên tâm, Thúy vừa đạp chân ga, đánh tay lái vòng sang trái vừa liếc nhanh sang chiếc cặp đang kẹp giữa hai ghế trước, thú vị " Tuyến có việc gì mà phải gọi cảnh sát công lộ hộ tống mình kìa? Vì mình, hay vì bản kế hoạch khảo sát cảu Hoàng Nam đang nằm trong cái cặp này? Nhưng Tuyến đã biết gì về nó và biết từ ai trong khi chính ông Nhu trao tận tay mình và ngay cả đại tá Mậu cũng chưa đọc được ? Hay chính vì cần có nó mà Tuyến phải bảo vệ mình như vừa thấy"...
... Trần Kim Tuyến đón Thúy ngay khách sảnh của nhà hàng Cathay chứ không phải trong phòng riêng như với những lần chiêu đãi xưa đến giờ. Nhìn Tuyến, Thúy chợt bắt gặp được cảm giác của chính mình- nghĩa là có gì đó hồi hộp, do dự chưa quyết... Liếc nhìn Thúy, Tuyến gật đầu xác nhận :
- Tôi có điều này phải hỏi qua ý anh.
- Việc gì thì chúng ta vào phòng ăn rồi hẵng nói.
- Trong phòng tôi đang có khách, chúng ta ngồi đây nói chuyện tiện hơn - Tuyến cười và đưa mắt ra hiệu cho cô lễ tân ngồi ở bàn tiếp khách. Rất nhanh, bốn tấm bình phong sơn mài đã quây kín hai bộ salon nơi Tuyến ngồi... Chỗ của họ giờ thành một phòng nhỏ biệt lập và không ảnh hưởng gì đến việc đón khách của nhà hàng...
- Ở đây toàn là người của anh sao? - Thúy không giấu được sự ngạc nhiên trước sự linh hoạt này của phục vụ nhà hàng.
- Chỉ viên quản lý và nhóm phục vụ lễ tân - Tuyến nheo mắt - Giờ thì ta nói chuyện để chút nữa ăn trưa cho ngon miệng.
- Anh hẹn tôi để làm việc chứ không phải để ăn trưa? - Thúy hóm hỉnh.
- Đúng! Dạo này chúng ta nên chú ý về việc gặp nhau sao cho hợp lý. Đất Sài Gòn này, nếu hai viên chức ở hai ngành mật khác nhau mà gặp nhau quá thường xuyên thì dù họ là bạn thân từ nhỏ cũng không tránh khỏi cặp mắt dò xét của Dương Văn Hiếu - Tuyến giải thích.
- Vậy ăn nhậu với nhau là hợp lý? - Thúy châm biếm.
- Không phải hợp lý, nhưng nằm trong ngoại lệ chấp nhận được : hoặc rượu hoặc gái. Tôi đã có gia đình nên không thể chọn cái cớ thứ hai, đành phải phiền anh chọn cớ thứ nhất cho chúng ta gặp nhau vậy - Tuyến đáp rành rọt đầy tự tin.
- Sao hai ta không đam mê một môn thể thao nào đó nhỉ? - Thúy nhún vai.
- Tôi không có thời gian tập luyện và anh cũng thế. Chúng ta không thể chạy đến nhà nhau mỗi sáng để cùng tập thể dục như hồi còn ở lớp Sói con[4]. Tôi muốn hỏi anh một việc và mong anh thành thực trả lời.
- Như một phụ tá giám đốc Nha an ninh quân đội trả lời giám đốc tình báo đặc vụ miền Nam này sao? - Thúy chột dạ.
- Như một người bạn - Tuyến có vẻ phật ý - Đang giờ nghỉ và chúng ta có ngồi ở văn phòng đâu nào?
- Vậy tôi cũng có quyền nhân danh tình bạn mà hỏi ngược lại anh vì sao lại phải hỏi tôi mà không hỏi người khác chứ?
- Anh có quyền đó - Tuyến gật đầu - Giờ tôi hỏi trước : Có phải anh được giao trách nhiệm giám sát kế hoạch khảo sát của Hoàng Nam không?
- Phải! - Thúy xác nhận - Tại sao anh lại biết điều đó?
- Lời giải thích của tôi đây - Tuyến mở chiếc cặp của mình, lấy ra một bộ hồ sơ toàn bản chụp phô -tô - Đây là hồ sơ môn bài của doanh nghiệp Biển Ngọc do Võ Liệt làm nghiệp chủ. Thái Trắng[5] được lệnh của ông Nhu phải hoàn tất nó và nộp cho ông ấy sáng nay. Còn đây là bản sao căn cước của Võ Liệt. Anh xem đi!
Gương mặt của Võ Hoàng Nam nhìn Lê Thúy qua bản sao chụp thẻ căn cước mang tên Võ Liệt.
Thúy không nén nổi xúc động. Tuyến đã trả lời giúp Thúy về yêu cầu mà Nhu đặt ra khi trao bản kế hoạch khảo sát của Hoàng Nam cho anh. Rõ ràng Nhu quyết tâm thực hiện việc khảo sát và Hoàng Nam sẽ phải đứng mũi chịu sào, bất kể kế hoạch khảo sát sẽ phải điều chỉnh thế này thế khác. Nếu không vì thế, Nhu đã không việc gì phải gọi bộ phận hồ sơ thuộc Sở nghiên cứu chính trị xã hội hoàn tất ngần này giấy tờ cho việc thuyết minh sự hiện diện của một doanh nghiệp bình phong. Điều quan trọng lúc này với Thúy là làm cách nào vẫn chứng minh được vị thế độc lập về quan điểm của mình mà vẫn tỏ ra ủng hộ quyết định của Nhu.
- Giấy tờ thật cả chứ? - Thúy tò mò.
- Tất cả, trừ căn cước - Tuyến bật cười - Bởi chúng tôi không thể yêu cầu Hoàng Nam gửi đến chỗ mình mấy ngón tay để in dấu vân tay vào hồ sơ. Giờ tôi nói thẳng, nhờ có bộ hồ sơ này, tôi mới biết có một chương trình khảo sát mật phải dùng doanh nghiệp bình phong. Vào hôm Giáng sinh, qua anh tôi biết về một công vụ biệt phái của Hoàng Nam. Vì vậy, tôi kết luận anh sẽ là người được trao trách nhiệm giám sát công vụ khảo sát này? Sao hả? Anh thấy tôi kết luận đúng chứ?
- Đúng - Thúy xác nhận với vẻ nể phục - Anh thông minh đến mức có thể làm giám đốc tình báo đặc vụ đến trọn đời, anh Tuyến ạ!
- Tôi vẫn hy vọng là thế - Tuyến cười khẩy - Và đang bắt đầu thất vọng vì nếu xét theo lòng tin của ông Nhu thì tôi đang phải xếp hàng sau Dương Văn Hiếu, Thái Trắng và cả anh đấy anh Thúy ạ. Nhưng thôi, giờ tôi yêu cầu anh giúp tôi một việc.
- Xin anh cứ nói!
- Vui lòng cho tôi mượn bản kế hoạch khảo sát của Hoàng Nam! - Tuyến hất hàm về phía chiếc cặp của Thúy. - Chắc chắn anh không dám rời mắt khỏi nó cho đến khi vào báo trình với ông Nhu.
- Ra đấy là lý do anh cho cảnh sát công lộ hộ tống tôi! - Thúy bật cười - Okay thôi, anh Tuyến ạ! Nhưng vì không thể rời mắt khỏi nó, tôi không thể trao cho anh hay ai đó bên chỗ anh đem đi chụp phô - tô như với bộ hồ sơ mà anh vừa cho tôi xem đâu.
- Không cần phải thế - Tuyến gật đầu với vẻ cảm thông - Tôi chỉ cần mượn và trả nó ngay tại đây, sau hai phút xem.
- Vậy thì sẵn lòng. Xin anh tự nhiên - Thúy mở cặp. Lấy bản kế hoạch khảo sát của Hoàng Nam trao cho Tuyến mà không quên trào lộng - Loại máy ảnh nhẫn Nikon không có flash nên e là chất lượng ảnh sẽ không tốt đâu.
Tuyến bật cười với vẻ sành điệu: - Cần gì phải lén lút với thứ đồ chơi trẻ con ấy chứ. Loại Leika của RSHA[6] tuy cũ nhưng nhỏ gọn và chuẩn nét cho việc này hơn nhiều.
Tuyến thò tay vào túi áo veste , rút ra chiếc máy ảnh nhỏ bằng bao diêm, đoạn dùng ngón tay cái lên phim và ngón trỏ để gạt nắp chắn ống kính....Thành thạo như một điệp viên nhà nghề, Tuyến chụp lại kế hoạch khảo sát hơn chục trang giấy của Hoàng Nam chỉ trong vài phút.
- Anh làm cho tôi có cảm hứng về một tiểu thuyết trinh thám - Thúy pha trò - Chỉ tiếc rằng ở trọng trách hiện tại, chúng mình chỉ có thể viết truyện viễn tưởng.
Tuyến cất máy ảnh vào túi, lắc đầu :
- Đề tài tác phẩm đâu quan trọng bằng đối tượng độc giả. Giờ chúng ta ăn trưa thôi...
- À, khi nãy anh nói là trong phòng riêng của anh...- Thúy sực nhớ ra lời Tuyến nói lúc mới đón anh ở khách sảnh.
- Có một phụ nữ - Tuyến tiếp lời, xác nhận - Và tôi muốn giới thiệu cho anh làm quen với cô ấy.
... Cô gái trong phòng có độ tuổi chừng mới hơn hai mươi, làn da trắng và kiểu trang điểm đặt điểm nhấn ở cặp mắt đen láy mở to và đôi môi mọng đỏ thắm gợi cho Thúy ấn tượng về một búp bê bằng sứ trong quầy hàng lưu niệm ở thương xá Lê Lợi.
- Tiểu thư Cần Trì Nhất Mỹ ở phòng thương mại Đông Kinh tại Sài Gòn, nghiệp chủ hãng tàu Tam Long - Tuyến giới thiệu hai người với nhau - Còn đây là anh bạn xưa ở công an Việt Minh với tôi, anh Lê Thúy - phụ tá giám đốc Nha an ninh quân đội.
- Hân hạnh được biết quý tiểu thư! - Thúy nghiêng mình.
- Rất vinh dự được hạnh ngộ với ông phụ tá - Nhất Mỹ nở nụ cười thật tươi, đưa tay cho Lê Thúy.
Nhìn vẻ thờ ơ xen chút tò mò hiện rõ trong mắt Thúy, Tuyến hài lòng " Vậy là anh ta chưa biết gì về họa sĩ tạo tác con kỳ lân ngọc Cần Trì Trực Mâu cũng như vai trò của Nhất Mỹ tại Sài Gòn". Nhất Mỹ cũng nhẹ nhàng đưa mắt sang Tuyến ra dấu cảm ơn vì đã thực hiện lời hứa giúp cô ta tiếp cận Lê Thúy. Tuyến đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ và hơi liếc xuống túi áo veste bên phải, nơi cất giữ chiếc máy ảnh Leika như muốn thông báo " Việc ấy đã xong".
Cả ba vừa ngồi xuống bên bàn ăn thì có tiếng gõ cửa. Tuyến cau mày, hắng giọng : - Vào đi!
Cô lễ tân bước vào phòng, vẻ mặt ái ngại :
- Xin lỗi ông giám đốc và các vị... Có điện thoại hỏi ông phụ tá Lê Thúy ở bàn tiếp tân...
- Điện thoại của ai ? - Thúy ngạc nhiên.
- Thưa, của bà Phùng Lệ Thy ở văn phòng đại diện Minh Báo Đài Loan...
- Tôi sẽ ra nghe ngay - Thúy gật đầu, tháo chiếc khăn ăn ra vắt lại bên tay dựa ghế ngồi...
- Khoan đã - Tuyến ra dấu cho cô lễ tân lùi ra và hạ giọng hỏi Thúy - Anh có báo cho sĩ quan trực biết sẽ đến đây ăn trưa với tôi không?
- Tất nhiên tôi phải báo là sẽ đến đây, nhưng chỉ có thế ...
- Ấy vậy mà lễ tân lại biết phải vào tìm anh trong phòng dành riêng cho tôi đấy - Tuyến lẩm bẩm - Anh cứ tự nhiên trò chuyện. Nếu cô ký giả ấy muốn, xin anh cứ mời đến đây dùng bữa trưa với chúng ta cho vui...
- Anh thực sự muốn điều ấy đấy chứ? - Thúy không khỏi ngạc nhiên, nhớ lại nhận xét của Tuyến về Lệ Thy mấy ngày trước.
- Sao lại không nhỉ? - Tuyến bật cười - Xin nhờ anh chuyển giúp lời mời của tôi.
Thúy cười gượng vẻ khó hiểu rồi đứng dậy, bước ra hành lang ...
Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng Thúy thì Tuyến đã gật đầu nhẹ với Nhất Mỹ : - Phùng Lệ Thy, nhân sự mà tôi từng nói với cô về tình báo Trung Hoa Dân Quốc đang bám riết anh Thúy đấy. Tôi muốn cô nhận diện cô ta...


                




[1] Tên gọi Nguyễn Thanh Tùng, đại úy mật vụ Phủ Tổng thống
[2] Tên gọi đơn vị cảnh sát hình sự thời đệ nhất cộng hòa - trực thuộc ty cảnh sát các tỉnh chứ không thuộc ty công an
[3] Quân hàm thiếu tá ( chế độ cũ)
[4] Cấp bậc hướng đạo sinh đầu tiên của thiếu nhi là Sói.
[5] Tức Lê Văn Thái - phụ tá của Trần Kim Tuyến
[6] Viết tắt tên của Tổng Cục An ninh Quốc Xã ( tiếng Đức), loại máy ảnh Leika nổi tiếng cho việc sao chụp tài liệu mật vốn chỉ dành cho các thành viên của tổ chức này

Không có nhận xét nào: