10.
-
Có người gõ cửa kìa! – Cẩm Y lên tiếng.
-
Mặc kệ. Chắc có ai đó nhầm phòng. – Nam hé mắt, đáp lại bằng giọng ngái
ngủ.
-
Dậy coi ai gọi! – Cẩm Y lại lay vai nhân tình – Lỡ cảnh sát kiểm tục thì sao?
-
Em cũng sợ cảnh sát kiểm tục à? – Nam phì cười, mệt nhọc xoay người
sang hướng tủ áo quần, dùng chân khoèo cánh cửa gỗ…
…
Trung úy Võ Hoàng Nam, sĩ quan khóa Ba
trường hải quân Brest không phải là người theo đạo Công Giáo nên không thấy
phải “ cắn rứt” gì khi buông thả mình trong ngày Chủ Nhật -25 tháng 12 năm
1960. Phụ trách huấn luyện tại trường hải quân Nha Trang – nơi mệnh danh là
thiên đường biển, lại độc thân, ngày chủ nhật mỗi tuần là dịp xả trại du hí
không thể bỏ qua với viên sĩ quan trẻ. Mà có muốn ở yên trong trại cũng không
được khi Cẩm Y luôn chực sẵn trước cổng trực để xin gọi điện thoại vào gặp cho
kỳ được Nam .
Cơn khát tình của người phụ nữ mới hơn ba mươi cứ như giông bão nổi lên mỗi
cuối tuần hò hẹn. và chuyện lén lút giữa
Cẩm Y với Nam thì không ai trong trường hải quân lại không biết, chỉ tiếc là
chẳng ai chịu nói lại điều ấy cho ông chồng già tội nghiệp của Cẩm Y. Nam thừa
hiểu chuyện của hai người sẽ chẳng đi đến đâu và chắc chắn Cẩm Y cũng thế nhưng
chưa ai trong họ muốn là người lên tiếng chấm dứt nó đơn giản chỉ vì nhu cầu xác
thịt của mỗi bên. Đơn giản thế nên lời cầu nguyện – nếu có – của một quý bà
theo đạo Công giáo như Cẩm Y trong ngày Chủ nhật thiêng liêng này đơn giản chỉ
là “ Vinh danh Đức Mẹ đồng trinh, người đã thụ thai mà không phạm trọng tội,
xin cho con phạm trọng tội mà không thụ thai”…Hôm nay cũng như mọi ngày chủ
nhật từ khi quan hệ tội lỗi của họ bắt đầu, cuồng nhiệt, bạo liệt khát khao từ
sau khi cánh cửa phòng thuê ở khách sạn đóng lại rồi ôm nhau ngủ vùi để quên thực tại, thức
giấc lại quấn lấy nhau…Lý do mà Nam khó chịu với kẻ đang kiên trì gõ cửa ngoài
kia chính là vì hắn đã vô tình khiến anh thức giấc trong khi anh cần ngủ…Choàng
lại bộ pyjama của khách sạn, Nam bước ra phòng ngoài, mở cửa…Gương mặt càu cạu,
quàu quạu của viên trung sĩ trực nhật hiện lên khiến cơn giận của Nam lập tức
được đè xuống…
- Trình diện trung uý –
Viên hạ sĩ quan đưa tay lên vành mũ nhưng trước đó không quên nhún nhẹ một bên
vai. Đúng là anh ta chào vì phản xạ khi gặp thượng cấp chứ ở ngoài doanh trại,
trong khách sạn với bộ pyjama này, Nam không thể tiếp nhận nghi thức
trang trọng ấy.
Hoàng
Nam
cắn môi, giả vờ không thấy cử chỉ mang tính biếm nhẽ thượng cấp của vị khách
không mời mà tới, lãnh đạm phẩy tay :
- Nghỉ! Có việc gì thế?
- Trình trung uý. Có sự
vụ khẩn cấp cần truyền đạt đến ông. Xin trung uý vui lòng ký nhận – Viên hạ sĩ
quan mở ra tập công văn đã đánh dấu trang sẵn. Ở trang cần thiết là một bức
công điện.
Hoàng
Nam
ký vào chỗ tên mình trên ô người nhận, hỏi mà không kìm được một cái ngáp :
- Chỉ vậy thôi?
- Vâng. Chỉ vậy thôi! –
Viên hạ sĩ quan lại vung tay chào – Cáo từ trung uý.
Hoàng
Nam
cười nhạt, đóng cửa ngay sau lưng anh ta. Cửa đóng nhẹ thôi, nhưng dứt khoát
với một một tiếng “ Cạch” lạnh lùng để bày tỏ đúng mức thái độ của người vừa bị
quấy rầy. Nam
bực dọc thực sự. Công vụ gì đi nữa thì cũng có cần phải xộc đến tận đây không?
Đúng là rỗi hơi rách việc. Nam
ngồi xuống ghế salon ở phòng khách, mở bức công điện để xem mình bị quấy rầy vì
cái lý sự động trời gì…
CÔNG ĐIỆN
( Tuyệt
mật và hoả tốc)
Ngày
gửi : 25 tháng 12 năm 1960, 14 giờ.
Ngày
nhận : 25 tháng 12 năm 1960, 14 giờ.
Nơi
gửi : Nha quân lực Việt Nam Cộng Hoà – Người gửi : Trung tá Đinh Sơn Thung,
chức vụ giám đốc nha.
Nơi
nhận : Trường sĩ quan hải quân Nha Trang – Người nhận : Hải quân trung uý Võ
Hoàng Nam ,
chức vụ huấn luyện viên.
Yêu cầu Hải quân trung uý Võ Hoàng Nam, sĩ quan huấn
luyện trường sĩ quan hải quân Nha Trang trình diện tại Nha An ninh quân đội
Việt Nam Cộng Hoà vào lúc 10 giờ sáng thứ hai, ngày 26 tháng 12 năm 1960 cho
một công vụ biệt phái.
Công điện này thay thế sự vụ lịnh.
Người
gửi : Đinh Sơn Thung.
…
Hoàng
Nam
chết lặng. Chuyện gì thế này? Công vụ biệt phái? Nhưng sao lại phải trình diện
với an ninh quân đội? Chẳng lẽ mình được điều chuyển cho an ninh hải quân?
Nhưng sao lại phải gấp gáp đến như thế
này? Hay có đơn từ gì của đứa nào vu cáo mình liên quan đến vụ binh biến vừa
rồi? Nhưng nếu vậy thì mình đã bị mời lên Pleiku “đổi gió” với phòng an ninh
quân khu 2 chứ đâu có dịp trở lại Sài Gòn… Và
nếu như vì cuộc binh biến ấy thì cũng chẳng cần phải mời đi đâu xa xôi,
quân vụ Nha Trang cũng có quyền âm thầm ghé trường để bắt giữ, chẳng việc gì
phải sử dụng công điện điều động gấp gáp thế này cho mất thời giờ ghi chép lệnh
lạc…Thôi thì hãy cứ về trình diện đã, biết đâu công vụ biệt phái này lại là cơ
hội kiếm thêm một bông mai vàng. Hoàng Nam
thở nhẹ, xếp bức điện lại và cất vào túi áo quân phục đang treo trên giá ở
ngoài phòng khách.
- Có gì vậy anh? – Cẩm
Y háo hức.
- Lệnh gọi về Sài Gòn …
Hoàng Nam
nhẹ nhàng nằm xuống, hờ hững đáp lại.
- Chừng nào về?
- Chẳng biết nữa –
Hoàng Nam
nhắm mắt lại – Thôi, anh phải ngủ một chút đây.
- Ngủ thì về trại, chứ
ở đây thì…- Cẩm Y tinh nghịch len bàn tay phải ngay dưới gáy nhân tình. Mấy đầu
móng tay vuốt nhẹ dọc theo đốt sống cổ Nam.Thủ thuật kích thích bạn tình này quá quen thuộc, nhưng không lần
nào Cẩm Y thất bại…
Hoàng
Nam lại lao vào Cẩm Y như toa tàu, với một ý nghĩ mang tính trấn an bản thân “
Chỉ một lần cuối này nữa thôi. Chẳng có gì phải vội. Chắc chắn hiệu trưởng cũng
đã nhận công điện thông báo về nhiệm vụ mới này. Tối về thu xếp hành trang.
Sángmai ký bàn giao nhiệm vụ rồi lên máy bay”…
*
* * *
-
Công vụ biệt phái? – Trần Kim Tuyến cau mày.
-
Đúng vậy, ông Nhu muốn tôi làm một “ giám quân” đối với công vụ biệt phái của
trung uý Võ Hoàng Nam.- Lê Thuý dè dặt từng lời từng chữ.
-
Lạ nhỉ? – Tuyến lẩm bẩm.
Lê
Thuý đứng dậy, dọn lại bàn thờ Chúa… Mãi hơn 12 giờ trưa, anh mới rời khỏi dinh
Độc Lập với tâm trạng ngổn ngang. Buồn vì tin mẹ mất, lo vì nhiệm vụ Nhu giao
có nguy cơ khiến anh mất tập trung vào nhiệm vụ chính mà lãnh đạo đã giao phó,
sợ vì khả năng chính mình sẽ trở thành nạn nhân của con Kỳ lân ngọc sau Đỗ Toàn
và mấy tên du đãng. Thuý hiểu rất rõ Nhu đang quan tâm đến từng cử chỉ, lời nói
của mình… Trong tình trạng đó, anh quyết định đối phó bằng cách phân tán suy
nghĩ của Nhu bằng cách đi đặt khung ảnh
thờ cho mẹ đồng thời gọi điện thoại cho Tuyến
mời dùng cơm tối. Lê Thuý không quên lời anh Ban đã dặn “ Cậu như nghệ
sĩ xiếc đi trên dây, giữ được thăng bằng chính nhờ sức căng của hai đầu kéo.
Nếu xung đột giữa Diệm – Nhu và các phe phái chính trị trong
nội bộ nguỵ quyền giảm xuống đến mức bị triệt tiêu thì cũng có nghĩa là nguy
hiểm với cậu tăng lên về mọi mặt.” Và Thuý muốn thông qua Tuyến, kẻ vừa bị thất
sủng sau binh biến tháng 11 vừa rồi để gửi đến Nhu một thông điệp đã bị nhiễu, đồng thời kiểm tra lại về sự xuất
hiện của Lệ Thy. Hẳn Nhu sẽ phải cân nhắc mức độ sử dụng Lê Thuý nếu hay tin
Tuyến có thể là người cũng biết và ít nhiều liên quan đến con kỳ lân ngọc thông
qua quan hệ bạn bè với anh… Điều Lê Thuý không ngờ đến lại nằm ở chỗ Tuyến. Bởi
vì sau cuộc gặp đêm qua với Nhất Mỹ, chính Tuyến đã có ý tìm gặp Lê Thuý để dò
la về con kỳ lân ngọc của Sanki Seikou, không ngờ ngay hôm nay đã có dịp…
- Anh nghĩ thực chất
công vụ biệt phái của trung uý Nam
là gì? – Tuyến vừa hỏi vừa tháo kính ra lau, thực ra không phải vì nhu cầu nhìn
rõ mà vì sợ Thuý nhìn thấy suy tính của ông ta vốn hiển hiện trong đôi mắt vốn
linh hoạt khi đeo kính vào – Chứ nếu giải thích là tổ chức các toán biệt hải
như lời ông cố vấn thì…e rằng chọn lựa anh là một sai lầm.
- Tôi đoán có liên quan
đến con kỳ lân ngọc – Thuý đáp rành rọt.
- Lạy Chúa. Vẫn cứ là
nó – Tuyến thốt lên với vẻ phiền muộn, nhưng trong âm sắc ngữ điệu lại thể hiện
vẻ quan tâm.
Lê
Thuý thấy mình đã đi đúng hướng trong việc “ lôi kéo” thêm Tuyến vào phần trách
nhiệm.
- Tôi có thể cho anh
một thông tin. Chắc anh còn nhớ vụ mất tích của nhà buôn Đỗ Toàn chủ hiệu châu
báu Kim Châu? Ông ta đã được mời vào dinh Độc Lập để thẩm định con kỳ lân ngọc
đỏ nọ. Thế rồi ông ta mất tích. Sáng hôm qua, hải quân ở Tân Cảng tìm ra một
thi thể và tôi đã chuyển vụ đó cho cảnh sát Gia Định. Đến khuya hôm qua thì bọn
du đãng 5 tên đã bắt cóc, tra tấn tống tiền Đỗ Toàn đều bị cảnh sát bót Hàng
Keo bắn chết. Và sáng nay, sau khi cho tôi biết tất cả những việc ấy, ông cố
vấn trao cho tôi trách nhiệm giám sát một công vụ biệt phái do hải quân trung
uý Võ Hoàng Nam
phụ trách. Một công vụ biệt phái của an ninh quân đội mà lại không phải do đại
tá giám đốc Nha quyết định, lại chỉ diễn ra trong khuôn khổ quan hệ giữa phụ tá
giám đốc Nha là Lê Thuý với người thừa hành là Hoàng Nam, dưới sự điều khiển
của ông cố vấn chính trị Nhu. Hẳn anh đã thấy sự liên quan của những điều tôi
vừa nói…
- Tôi thấy những điều
đã thấy – Tuyến vẫn vừa lau kính, vừa hỏi thờ ơ – Trừ công vụ biệt phái của
Hoàng Nam
rõ ràng chưa xảy ra, tại sao anh lại kể những chuyện còn lại cho tôi nghe?
- Tại vì ngày mai tất
cả cũng sẽ được tung ra trên mặt báo – Thuý cười – Trừ việc nạn nhân Đỗ Toàn đã một lần ghé dinh Độc lập để thẩm định về
con kỳ lân ngọc.
Lê
Thuý cố ý nói thật rõ ràng, rành rọt câu cuối cùng. Người sâu sắc như Tuyến tất
hiểu ngụ ý của câu nói ấy. Bởi nếu tính mạng của Đỗ Toàn đã được dùng để bảo vệ
bí mật cho chuyện ông ta đến dinh Độc
Lập vì con kỳ lân ngọc thì cái gì sẽ dùng để đảm bảo bí mật cho việc Tuyến và
Thuý biết về nó cũng như về cái giá sinh mạng vừa rồi?
- Tóm lại – Tuyến đeo
kính vào, cười nhẹ - Anh muốn báo tin cho tôi hay anh muốn uy hiếp tôi?
Thuý
rầu rĩ : - Nếu anh ở tình trạng của tôi hiện giờ, liệu anh có còn tâm trạng mà
đe doạ truy bức ai không? Tôi đang mong chờ ở anh sự chia sẻ…
- Tôi hiểu chứ. – Tuyến
trầm tư – Nhưng theo tôi thì dường như tâm trạng của anh hiện giờ không phải là
lo cho an nguy bản thân mà còn vì điều gì khác nữa. Bởi nếu như sợ bị ông cố
vấn thủ tiêu để giữ bí mật cho chuyện này thì…anh không cần phải nói cho tôi
nghe nhiều điều như vậy.
Một
lần nữa, lồng ngực Thuý như bị đá tảng đè lên. Tuy không sỗ sàng đặt nghi vấn như
Nhu, nhưng Tuyến đang từng bước hướng đến quan hệ giữa Thuý với vai trò thực sự
của anh, về quan hệ với miền Bắc… Và cũng như Nhu, giọng Tuyến lại nhẹ nhàng,
thân ái đến ghê người.
- Sợ bị thủ tiêu thì ai
trong chúng ta cũng có nỗi sợ đó. Khác với anh, tôi còn có cả gia đình…Nhưng
suy xét đến cùng trong quan hệ với bộ máy như chính phủ, cả tôi với anh đều chỉ
là hai chiếc đinh ốc mà thôi…
- Anh là chiếc đinh ốc
bằng vàng đấy – Thuý cười .
- Chỉ mạ vàng thôi –
Tuyến nhún vai.
- Như vậy… - Thuý ngần
ngừ - …Có lẽ tôi đã nhầm người khi cần tìm ở anh một sự chia sẻ? Nếu thế, xin
hãy quên những gì tôi nói.
- Không nhầm đâu – Tuyến
lắc đầu – Có thể tin rằng ngoài những
quan hệ công việc ra thì tôi vẫn là bạn của anh như hồi còn là công an Việt
Minh khi trước. Dù anh có quan hệ với phía bên kia chăng nữa thì ai dám đảm bảo
là không có lúc cần anh. Nên nếu như anh sợ sẽ bị thủ tiêu theo lệnh của ông
Nhu thì tôi có thể trấn an rằng chắc chắn không có chuyện đó, chí ít là từ phía
Sở nghiên cứu chính trị - xã hội của tôi…
- Nghĩa là lưỡi gươm
trên đầu tôi vẫn sẽ được vung lên bởi một bàn tay kẻ khác? – Thuý băn khoăn.
- Điều đó còn tuỳ anh
là ai? – Tuyến cười khẩy – Nhưng là ai thì lúc này anh vẫn đang là người mà ông
Nhu cần. Và tôi có thể khẳng định rằng do nhu cầu cần anh, vì tin anh nên ông
ta mới trao cho anh những việc tế nhị riêng tư thế này, cho nên ông ta sẽ
nhường việc giết chết anh cho kẻ khác. Tóm lại, ông ta muốn anh có một vai trò
quan trọng kiểu như tôi để dù tinh tú đổi ngôi thì anh và tôi cũng sẽ phải chết
theo cho tròn duyên phận.
Thuý
không giấu được tiếng thở phào nhẹ nhỏm, bởi nguy cơ bị thanh toán bởi phe nhóm
đối lập nào đó hoặc vì khả năng thay đổi nhân sự trong chế độ Diệm với anh
không đáng sợ bằng nguy cơ bị mật vụ của Ngô Đình Nhu thủ tiêu. Người của Trần Kim
Tuyến và Dương Văn Hiếu làm việc đó giỏi hơn so với các phe nhóm khác. Từ cách
nói của Tuyến, Lê Thuý hiểu Nhu cũng sẽ không để cho anh quá tập trung vào việc
con kỳ lân ngọc mà xao lãng nhiệm vụ của mình tại Nha an ninh quân đội vì ông
ta vẫn cần người tin cậy bên cạnh Đỗ Mậu. Và cũng nhờ thế mà Thuý vẫn tồn tại ở
vị trí công tác của mình…Tuy nhiên, Thuý cũng khó thể yên tâm về việc bóng hồng
Lệ Thy lảng vảng nên quyết định thăm dò Tuyến bằng cách tiếp tục thông tin :
- Nhân thể, cũng báo
cho anh việc lạ này. Anh biết cô Lệ Thy đại diện Minh Báo Đài Loan chứ?
- Phùng Lệ Thy , phải
không? – Tuyến hỏi với giọng công việc – Ả bạch tuộc ấy lại bỏ vòi quấn anh rồi
sao?
- Vâng… - Lê Thuý hơi
ngạc nhiên vì thấy Tuyến có vẻ thờ ơ – Cô ta bắt đầu đề nghị đặt quan hệ thông
tin với tôi từ hôm qua. Và cô ta đặc biệt quan tâm đến vụ Đỗ Toàn…
- Cô ta có hỏi gì về
con kỳ lân ngọc không? – Tuyến hỏi như đã đọc được trong đầu Thuý suy nghĩ về
điều đó.
- Chưa. Nhưng…sao anh
lại hỏi vậy? – Thuý e dè.
Đôi
mắt lấp lánh sau đôi tròng kính của Tuyến như xoi vào tim Thuý. Tuyến cười :
- Chẳng phải anh đang
nghĩ đến điều đó sao?
- Có…Nhưng… Tôi chưa
thấy có gì liên hệ đến điều đó ngoài việc săn tin bình thường của cô ta cả -
Thuý ngượng ngùng công nhận.
- Thì tôi cũng thấy như
anh vậy – giờ thì Tuyến cười vang – Nhưng quan trọng là những gì ta thấy chứ không phải là những gì ta nghĩ, anh Thuý à. Và muốn thấy cho tường tận, cần phải có thời gian. Anh
tự lo lấy vậy.
Bằng
cách nói này, về hình thức thì Tuyến cho
Thuý biết là quan hệ giữa anh với Lệ Thy thuộc về phạm vi cá nhân hai người,
bởi Lệ Thy không phải người mà Tuyến cử đến. Nhưng đối với Tuyến thì thông tin
về Lệ Thy khá quan trọng, cần tập trung chú ý. Lâu nay, quan hệ của Lệ Thy với
giới chức trách Việt Nam Cộng Hoà không hề lọt qua được đôi mắt của ông trùm
mật vụ và nghi vấn về vai trò của cô ta như một điệp viên Trung Hoa Dân quốc
Đài Loan mỗi lúc một nổi lên. Tuyến không ưa người nước ngoài nào trên quốc gia
mình, dù đó là bạn chứ đừng nói đến chuyện người đó là một điệp viên. Và Tuyến
chợt nẩy sinh ý nghĩ nhờ đến Lê Thuý để trục xuất cô ả Lệ Thy này. “ Lê Thuý
đâu phải thằng khờ mà không hiểu điều mình vừa nói. Mình vừa ngầm uỷ nhiệm cho
anh ấy tiếp xúc và cung cấp cho Lệ Thy vừa đủ thông tin để tống cổ ả khỏi Việt
Nam Cộng Hoà”.
Vấn đề đặt ra là thời gian. Dù sao thì
Tuyến cũng đã có thông tin chi tiết về diễn tiến xung quanh con kỳ lân ngọc để
chuyển lại cho Nhất Mỹ.
Sau khi tiễn Tuyến, Lê Thuý gọi điện
cho Lệ Thy. Anh quyết định báo cho cô ta giả định của mình về công vụ biệt phái
của Võ Hoàng Nam .
Phần còn lại của đêm, Thuý quyết định dành để cầu nguyện cho mẹ…
*
* * *
-
Chia buồn cùng ông. – Đỗ Mậu siết chặt tay Lê Thuý khi nhìn thấy băng tang đen đính
bên dưới chiếc cúc áo thứ hai của bộ quân phục Thuý đang mặc.
-
Cảm ơn đại tá – Thuý nghiêng người – Xin lỗi vì làm phiền đại tá ngay buổi sáng
làm việc đầu tuần…
-
Ông phu tá muốn nói đến công vụ biệt phái của trung uý Võ Hoàng Nam phải không?
– Đỗ Mậu lắc đầu – Ông Thung bên Nha quân lực đã có gọi cho tôi thông báo vụ
này từ trưa hôm qua. Đó là ý của Phủ tổng thống, và ông cố vấn trao trách nhiệm
cho ông theo dõi công vụ ấy thì ông cứ thực thi.
-
Xin lỗi đại tá, tôi cần báo trình với ông một khía cạnh khác – Lê Thuý hơi ngạc
nhiên vì sự thờ ơ đến khó hiểu của thượng cấp. Nếu Thuý là Đỗ Mậu, dù không khó
chịu nhưng cũng không thể tránh được sự ngạc nhiên khi công vụ biệt phái bí
hiểm này được giao về cơ quan của mình mà chẳng thông báo gì với người đứng đầu
cơ quan ấy cả.
-
Ông phụ tá cứ trình bày – Đỗ Mậu ngước nhìn ra cửa sổ như đang đuổi theo suy
niệm nào đó…
-
Đại tá không thấy điều kỳ lạ trong công vụ biệt phái này sao ạ?
-
Ở điểm nào? – Đỗ Mậu hỏi mà không buồn quay lại.
-
Thứ nhất là ở sự gấp gáp đến mức cả đại tá cũng không được tham gia bàn bạc về
tổ chức cũng như lực lượng thực hiện.
-
Ông cố vấn có thể thấy rằng không nhất thiết phải tham chiếu ý kiến của tôi.
Còn về khía cạnh thời gian chuẩn bị lực lượng thì tôi cho thế cũng chẳng có gì
gấp rút. Có còn gì nữa không?
-
Thứ hai, Võ Hoàng Nam
được biệt phái sang Nha an ninh quân đội cho công vụ này, như vậy chúng ta sẽ
hoàn toàn chịu trách nhiệm về anh ta trong khi chưa biết thực chất nhiệm vụ và
kết quả thực thi công vụ ấy…
-
Thì chúng ta đã biết mục đích yêu cầu của công vụ rồi đấy thôi – Đỗ Mậu nhún
vai – Nha an ninh quân đội sẽ tổ chức lực lượng biệt hải đóng giả tàu buôn dân
sự, tàu cá để ngăn chặn từ xa những cuộc xâm nhập bằng đường biển của cộng sản.
Ít nhất thì đó là lời giải thích về danh nghĩa, còn thực chất thì… thực chất
thì ông phụ tá là người theo dõi công vụ này, tất phải biết. Cứ theo suy luận
đó thì xem như tôi cũng đã biết. Thế thôi.
-
Nếu chấp nhận lý do của công vụ này về danh nghĩa như vậy, mạn phép cho tôi hỏi
tại sao trách nhiệm giám sát Võ Hoàng Nam không được giao cho Phòng 2[1] của
vùng 1 chiến thuật ?
-
Đơn giản vì trung tá trưởng phòng 2 của vùng chiến thuật 1 là Phan Quang Đông
vốn thân cận với cậu cố trầu Ngô Đình Cẩn hơn là ông cố vấn Ngô Đình Nhu – giờ
Đỗ Mậu quay lại, nhìn vào mặt Thuý kèm theo một cái cười gằn – Mà ông cố vấn
Nhu xem công vụ này là chuyện riêng của
mình.Cho nên trách nhiệm giám sát nên trao cho người ông ta tin cậy về cái gọi
là lòng trung thành.
-
Hay đó chính là người mà ông ta muốn cột chặt vào cùng số phận của chế độ? –
Thuý cũng phản công – Nha an ninh quân đội được điều hành bởi đại tá – người mà
ai cũng biết là người trung thành với tổng thống Diệm từ thủa còn làm quan cho
triều đình Huế.
Đỗ
Mậu hơi chớp mắt khi nghe lập luận phản bác của Thuý về lòng trung thành. Giữa
hai kẻ giấu mặt trong âm mưu binh biến tháng 11 vừa rồi, dường như đã lật hết
bài lên để nhắc lại cùng nhau lời cam kết trung thực… Rồi Đỗ Mậu thở nhẹ :
-
Ông phí công để nhắc nhau về lòng tin rồi đấy,ông Thuý ạ. Tất nhiên tôi tin
ông. Chẳng phải chúng ta đều phải giữ gìn tự do và tính mạng để chờ thời cơ đấu
tranh xây dựng một chính thể tự do nhằm chống cộng sản hữu hiệu hơn sao. Ông bà
ta chẳng đã khuyên “ Hãy biết giả dại để
qua ải” đó à… Thôi. Ông lo đi đón trung uý Nam rồi đưa thẳng anh ta vào dinh
tổng thống…
…
Ngồi
trong văn phòng, trước tấm bản đồ có dấu triện hình bông cúc đại đoá 14 cánh,
Phùng Lệ Thi không khỏi hài lòng trước diễn tiến của tình hình. Nhấm nháp tách
cà phê sữa, nữ điệp viên Đài Loan thú vị vì kế hoạch sử dụng tấm bản đồ này vừa
được hoàn tất sau khi nhận được tin báo của đại uý Hải- trưởng phòng suu tầm
Nha an ninh quân đội sáng nay. Lê Thuý chỉ biết hải quân trung uý Võ Hoàng Nam được Ngô Đình Nhu chọn cho một công vụ biệt
phái, còn đại uý Hải đã cho Lệ Thy bản tóm tắt nhận xét về Nam của an ninh quân đội vùng 2
chiến thuật. Bản nhận xét có nêu về quan hệ tình ái giữa Nam và một phụ nữ đang có gia đình
tên là Cẩm Y. Vì lo ngại Cẩm Y có thể là cộng sản nên quân vụ Nha Trang đã theo
dõi kỹ về nhân thân cô ta. Điều làm nữ điệp viên Lệ Thy vui sướng chính là vì
đọc được tên ông chồng của Cẩm Y. Ông ta là người Việt có quốc tịch Pháp, tên
là Marcel Phan Lê – cũng chính là người hồi năm 1952 đã bán cho đặc vụ Đài Loan
tấm bản đồ có dấu triện bông cúc 14 cánh này…
Lệ
Thy lẩm bẩm : - Định mệnh mới huyền ảo làm sao. Chưa biết tìm Marcel ở đâu thì
ông ta lại dẫn xác đến…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét