Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Con Kỳ Lân Ngọc - 8

8
Dù đã nhận tập hồ sơ báo trình của Dương Văn Hiếu từ cuối giờ làm việc buổi  chiều ngày 22, nhưng mãi đến 8 giờ tối ngày thứ bảy 24 tháng 12, Ngô Đình Nhu    mới có thể dành thời gian để đọc lại toàn bộ. Không phải chỉ vì quá bận rộn với công việc, mà vì khi đọc lướt qua hồ sơ, Nhu thấy cần phải có thêm tài liệu về hai cái tên Sanki Seikou – họa sĩ tạo tác con kỳ lân ngọc và Yamashita Tomoyuki – nguyên tư lệnh tập đoàn quân vùng 14 của Lục quân Đế quốc Nhật Bản trong chiến tranh thế giới thứ 2. Vì vậy, Nhu đã yêu cầu    Trần Kim Tuyến khẩn cấp sử dụng quan hệ với cơ quan tình báo Mỹ để có được những tài liệu này. Từ những gì Tuyến cung cấp, Nhu đã hình dung được yếu tố kỳ bí mà con kỳ lân ngọc kìa ẩn giấu. Thứ nhất là quan hệ giữa Sanki Seikou với đại tướng Yamashita : từng phục vụ  tập đoàn quân 25 từ tháng 12 năm 1941 đến tháng 7 năm 1942, sau đó sang Tân Gia Ba và rồi trở lại Phi Luật Tân tòng ngũ trong tập đoàn quân vùng 14 từ tháng 10 năm 1944 và cuối cùng là về Sài Gòn tháng 3 năm 1945. Như vậy, Sanki Seikou có hai giai đoạn phục vụ dưới quyền Yamashita trong chiến tranh Thái Bình Dương là chặng khởi đầu toàn thắng và đoạn kết đại bại, giữa hai thời đoạn ấy là phục vụ dưới quyền bá tước Terauchi – thống chế quân Nhật ở Viễn Đông. Yamashita lại chính là quân nhân nắm quyền điều phối chương trình vận chuyển tài nguyên chiếm giữ của các quốc gia châu Á về Nhật, vì thế nên con kỳ lân ngọc mang dấu hiệu vật sở hữu của thống chế Terauchi hẳn không chỉ là vật trang trí trên bàn làm việc.Dòng chữ bí hiểm mà Đỗ Toàn tìm thấy trong con kỳ lân ngọc đã nói lên điều ấy. Thứ hai, dù Yamashita, Terauchi đều đã ra người thiên cổ[1], còn Sanki Seikou thì mất tích tại Sài Gòn từ tháng 10 năm 1945 nhưng theo các hồ sơ hàng hóa theo hải trình Phi Luật Tân – Sài Gòn trong thời chiến tranh thế giới 2 thì cái tên Sanki Seikou xuất hiện khá thường xuyên ở vị trí người gửi hàng kiêm người nhận hàng. Theo Nhu điều này chứng tỏ Sanki được giao một trọng trách đặc biệt trong vận chuyển hàng hải của quân Nhật giai đoạn ấy…Vậy thì dòng chữ  “11- 30 N, 110-  45 E ” còn có thể mang ý nghĩa nào khác ngoại trừ việc đánh dấu một tọa độ trên biển kia chứ? Nếu N là North thì E là East, và dòng chữ phát hiên được từ con kỳ lân có nghĩa là 11-30 Bắc, 110- 45 Đông. Một xác định tọa độ địa lý quá rõ ràng và xem ra không có cách lý giải nào khác hợp lý hơn. “ 11 độ 30 phút vĩ tuyến Bắc, 110 độ 45 phút kinh tuyến Đông ư?” – Nhu lẩm bẩm một mình – “ Rứa rất hợp lý, nhưng răng mình thấy có chi bất ổn. Sao Sanki không viết chữ Bắc và Đông bằng Nhật ngữ? Viết ký hiệu bằng Anh ngữ vì can cớ chi hè? Cố nhiên viết như rứa thì rất tiện lợi, chữ Nhật vốn là chữ tượng hình nên viết mất thời gian hơn nhiều, nhưng viết như thế ni thì ai đọc được cũng có thể hiểu?” Bất giác, Nhu liếc nhìn lại con kỳ lân ngọc oai dũng đứng trong bệ tượng trên bàn mình rồi bật cười. “ Rõ đa sự. Muốn đọc được dòng chữ ni, như lời Đỗ Toàn khai thì phải soi con kỳ lân dưới ánh sáng đơn sắc của máy quang phổ. Mà muốn làm rứa thì phải có con kỳ lân đã. Con kỳ lân lại nằm trên bàn làm việc, trong tầm tay của thống chế Terauchi thì răng mà lấy được? Cũng như bây chừ nó đang nằm trên bàn làm việc của mình, trong tầm tay mình…” Rồi Nhu tắc lưỡi khi nhớ đến số phận bi thảm của Đỗ Toàn. Lẽ ra ông ta không phải nhận kết cục như vậy nếu như nói ra tất cả những gì mình biết trong lần hội kiến chiều tối ngày 20, ngay tại dinh Độc Lập này…Kể ra thì Dương Văn Hiếu cũng hơi quá tay, nhưng làm sao Nhu trách hắn được. Đỗ Toàn đâu phải là cộng sản nằm vùng để Hiếu có thể sử dụng lực lượng mật vụ của chính quyền, lại còn phải đảm bảo bí mật như lệnh của Nhu? Hiếu phải dùng đến bọn đàn em du đảng là chuyện hiển nhiên và rơi vào tay bọn ấy thì cái chết của Đỗ Toàn là điều tất yếu. Qua bản tin điểm báo sáng nay của Nha thông tin, Nhu biết dư luận đang làm rùm beng quanh vụ mất tích của Đỗ Toàn và hài lòng vì sự rùm beng đó bởi vì đã cho ông ta cơ hội khép lại chuyện này bằng một cái kết có hậu. Nhu đã ra lệnh cho Hiếu như vậy, còn làm thế nào thì tự Hiếu phải biết. Trong khoảnh khắc này, ham muốn giải bài toán về bí ẩn của con kỳ lân ngọc đang xâm chiếm tất cả tâm trí ông cố vấn chính trị quyền lực của đệ nhất cộng hòa. Nhu bước đến trước tấm bản đồ Nam Phần treo trên tường, dõi mắt tìm điểm giao nhau giữa vĩ tuyến 11 và kinh tuyến 110… Một vùng biển xanh thẫm cuốn lấy tọa độ bí hiểm nọ, như thách đố những ai muốn đo lường chiều sâu của nó… Nhu thốt thành lời :
-       11 độ 30 phút vĩ tuyến Bắc, 110 độ 45 phút kinh tuyến Đông. Có chi ở nớ hè? Chừ giao việc ni cho ai được?
Trong một thoáng, Nhu nghĩ đến Hồ Tấn Quyền[2], nhưng lại gạt bỏ ngay lập tức. Hải quân của Việt Nam cộng hòa ở cuối năm 1960 này chưa phải là lực lượng tác chiến có ý nghĩa quyết định, trang bị chủ yếu là những tàu vận tải cỡ nhỏ do người Pháp để lại. Trước yêu cầu tiếp nhận tàu chiến mới để  trở thành lực lượng tác chiến tinh nhuệ thay vì là lực lượng phòng thủ, tiếp trợ như trước giờ, Nhu đã yêu cầu phải tăng cường nhân sự từ thanh niên có trình độ học vấn tú tài vào hải quân, nhưng khóa đầu tiên tuyển sinh theo yêu cầu ấy với giáo trình huấn luyện mới cùng sự bảo trợ của hải quân Mỹ cũng chỉ có thể bắt đầu vào mùa hè năm sau[3].  Để tìm hiểu điều bí ẩn ở tọa độ nọ - nếu như thật sự ở tọa độ ấy có chi bí ẩn – Nhu thấy mình cần có một chọn lựa khác… “ Rứa mà hay, chẳng cần chi cờ đèn kèn quạt, chỉ là một doanh nghiệp do một quân nhân thích hợp và tuyệt đối trung thành với tổng thống làm nghiệp chủ”. Nhu liếc nhìn đồng hồ… Đã hơn 9 giờ khuya. Ngày mai lại là ngày Chúa Nhật, lại còn lễ Giáng sinh chính lại Vương Cung Thánh Đường nữa. Nhu quay lại bàn làm việc, bấm intercom :
-       Gọi sang cho Nha quân lực, nhắn ông Thung trình diện tôi lúc 10 giờ sáng mai.
-       Vâng. Ông cố vấn còn dạy thêm gì không ạ?
-       À …- Nhu ngần ngừ - Không. Không có chi thêm mô. Anh về nghỉ được rồi.
Thực ra, Nhu định gọi sang trại Lê Văn Duyệt cho Dương Văn Hiếu nhưng chợt nghĩ lại nên thôi. Suy cho cùng thì Hiếu tự hiểu phải xóa dấu vết vụ Đỗ Toàn mà vẫn kết thúc được dư luận rùm beng của báo chí theo cách nào thích hợp nhất cũng như nhanh nhất, dặn dò kỷ lưỡng quá lại hóa ra xem thường hắn ta…
*
*        *        *
Bác sĩ Trần Kim Tuyến, giám đốc Sở nghiên cứu chính trị và xã hội hơi nhíu mày khi nhận tấm thiếp báo danh từ người đối diện. Dòng chữ “ Nhất Mỹ Trực Mâu” ( Imy Seikou) trên danh thiếp của cô gái gợi ông trùm tình báo mật vụ Nam Phần nhớ đến chuyện ông cố vấn Ngô Đình Nhu yêu cầu mình tìm thông tin về cái tên Cần Trì Trực Mâu ( Sanki Seikou) hai hôm trước. Hồi chiều, khi cô gái này gọi điện thoại cho Tuyến từ văn phòng thương mại Đông Kinh để xin cái hẹn ăn tối này, Tuyến đã biết cô ta là một điệp viên. Bởi vì Nhất Mỹ đã dùng một mật khẩu mà cơ quan tình báo Anh đã sử dụng để liên hệ với Tuyến thuở Tuyến còn hoạt động trong ty điệp báo trung ương Việt Minh trong kháng chiến chống Pháp. Hơi khó chịu, nhưng Tuyến vẫn miễn cưỡng chấp nhận cuộc gặp này. Và giờ khi cô gái tự giới thiệu mình qua danh thiếp, Tuyến không chỉ xác nhận được cô ta là một điệp viên mà còn có thể khẳng định cô ta là điệp viên Nhật Bản. Cái họ Trực Mâu giúp Tuyến tin chắc rằng mục đích của cô ta chắc cũng không khác gì mục đích của Ngô Đình Nhu khi yêu cầu Tuyến tìm hiểu tư liệu về Cần Trì Trực Mâu[4] và Sơn Hạ Phụng Văn[5] – đều xoay quanh con kỳ lân ngọc mang biểu tượng của Tự Nội Thọ Nhất[6]. Tuyến lịch thiệp đặt tấm danh thiếp lên bàn, gật đầu :
-       Cô dùng gì? Một chút vang Pháp nhé?
-       Cảm ơn ông – Nhất Mỹ nở nụ cười tươi như hoa hàm tiếu – Xin cho em một chút cointreau.
Chờ anh bồi đi khuất, Tuyến cười nhẹ.
-       Xin cô vào việc ngay cho. Tôi tin cô hẹn tôi đến cuộc gặp này không phải vì cần một người trung gian cho hoạt động của văn phòng thương mại Đông Kinh.
-       Vâng – Nhất Mỹ thoáng suy nghĩ rồi dè dặt đáp – Em muốn ông giúp em tìm một di vật của gia đình bị thất lạc trong chiến tranh Pháp – Việt.
-       Cô có thể nói rõ hơn vật đó là gì không? – Tuyến giữ vẻ quan tâm nhưng thực sự đã thầm quyết định “ Nếu cô ta nói vớ vẩn gì khác, mình sẽ cáo từ và chấm dứt mọi việc ở đây”
-       Đó là tượng con kỳ lân ngọc đỏ do chú ruột em là Sanki Seikou tạo tác.
-       Con kỳ lân cao khoảng 25 cm, có dáng tỳ chân trước bên trái lên một quả địa cầu, ba chân còn lại tạo thành một tam giác vuông vững chãi có thể tự đứng mà không cần bệ tượng. Mặt trên bệ tượng có dáng một con dấu vuông vức ghi những chữ tượng hình, còn mặt dưới chạm một bông hoa cúc đại đóa 14 cánh bao quanh mặt trời lên…Có phải không? – Bằng một giọng đều đều vô cảm, Tuyến nhắc lại các thông tin mà ông ta hầu như đã thuộc làu từ mô tả của các chuyên viên thuộc hạ khi tìm hiểu về con kỳ lân ngọc nọ theo lệnh Ngô Đình Nhu mấy tuần lễ trước.
-       Vâng. Đúng vậy – Nhất Mỹ nói như reo – Ông có còn giữ nó không ạ? Cho em mua lại…
-       Rất tiếc là không. Hiện nó thuộc về ông cố vấn chính trị Ngô Đình Nhu…- Tuyến chép miệng – Và tôi không tin là ông Nhu chịu bán nó.
-       Chỉ là một tượng kỳ lân bằng đá ruby thôi mà ông. Với em thì nó có ý nghĩa về di vật gia đình, chứ nào có ý nghĩa kinh doanh giá trị cổ vật?
-       Tôi cũng muốn nghĩ như thế, nhưng tôi không tin rằng ông cố vấn chính trị nghĩ như thế đâu – Tuyến cười nhạt – Và sự xuất hiện của cô đang khiến tôi mỗi lúc một ngã về suy luận của ông ta hơn.
-       Suy luận ấy như thế nào? Và vì sao lại có suy luận ấy, thưa ông? – Nhất Mỹ tỏ ra hết sức kiên trì.
-       Suy luận ấy là “ Tượng kỳ lân này không có giá trị cổ vật, nhưng hẳn phải mang một ý nghĩa nào khác chứ nếu là vật trang trí bình thường thuộc sở hữu Tự Nội Thọ Nhất thì hẳn đã không lưu lạc lại Việt Nam, nhất là khi Cần Trì Trì Trực Mâu – nghệ sĩ tạo tác đã mất tích vào tháng 10 năm 1945 cũng tại Sài Gòn này”. Còn vì sao có suy luận ấy thì tôi chỉ có thể đáp rằng vì ông cố vấn không chỉ là một chính trị gia sắc sảo mà còn là một học giả uyên bác. Xuất thân ông Nhu là quản thủ thư viện mà – Tuyến hóm hỉnh đáp.
-       Em hỏi vì sao ông có suy luận ấy kìa? – Nhất Mỹ có vẻ băn khoăn.
“ Thật kỳ lạ” – Tuyến thầm nghĩ – “  Khi hẹn qua điện thoại thì cô gái Nhật này có phong cách dầy dạn bản lĩnh của một điệp viên từng trải, vậy mà khi gặp mặt mình thì lại có những biểu hiện tự nhiên hồn hậu chân thành của một đứa cháu trong nhà. Có lẽ vì cô ta là cháu của Cần Trì Trực Mâu nên mình mới cảm nhận sự tương phản kỳ lạ đó chăng”. Tuyến có hơi phân vân trước cách hỏi thăm dò quá ư lộ liễu của Nhất Mỹ để chọn một cách trả lời nước đôi tương thích.
-       Tôi có suy luận ấy đơn giản vì chức trách của mình, dựa trên các thông tin mà mình có được.
-       Bằng cách đọc báo sao? – Giọng Nhất Mỹ giờ bắt đầu có âm sắc châm biếm.
-       Đó cũng là một nguồn thông tin – Tuyến nhún vai.
-       Từ sự mất tích của nhà buôn châu ngọc Đỗ Toàn?
-       À… - Tuyến hơi lúng túng khi nhìn thấy cái bẫy được giăng ra từ sự vô ý của mình, đành xác nhận một cách gượng gạo – Thì cũng như mọi người đọc báo, tôi biết ông ta chuyên về đồ cổ Nhật Bản…
-       Và trước đó, ông biết về con kỳ lân ngọc mà chú của em tạo tác?
-       Đúng – Tuyến miễn cưỡng xác nhận  – Nhưng tôi chỉ biết một cách gián tiếp, qua người bạn là đại úy Lê Thúy. Chính anh ấy phát giác và nộp con kỳ lân ngọc ấy cho ông cố vấn Nhu.
-       Xin lỗi vì phải làm phiền ông – Nhất Mỹ nói với vẻ áy náy.
-       Tôi chưa hiểu rõ hai chữ “ làm phiền” – Tuyến hơi nhăn trán – Nếu như chỉ về cái cách mà cô  đã dùng để hẹn tôi ra đây thì… có thể yên tâm là tôi đã tha thứ.
-       Đó mới chỉ là sự khởi đầu thôi – Nhất Mỹ lập tức trở lại với phong cách mà Tuyến chờ đợi, nghĩa là dáng vẻ quyết đoán của một điệp viên dầy dạn – Sở dĩ em dùng chữ “ làm phiền” chính vì… em muốn được sự bảo trợ của ông trong thời gian hoạt động tại Việt Nam.
-       Cái gì? – Tuyến giễu cợt – Cô muốn tôi làm người bảo trợ cho hoạt động của cô? Cô có thấy sự khôi hài trong đề nghị vừa rồi của mình không? Cô đang đề nghị giám đốc tình báo mật vụ Việt Nam bảo trợ cho hoạt động của gián điệp Nhật Bản đấy…
-       Em không thấy có gì khôi hài khi mình nghiêm túc đặt ra một đề nghị giao dịch kinh doanh – Nhất Mỹ tinh nghịch – Chẳng phải đường dây kinh doanh heroin của bọn Huynh đệ đảo Corse  tuyến Vạn Tượng – Sài Gòn -  Orly , tuyến Sài Gòn – Marseille vẫn đang phải đặt dưới sự bảo trợ của ông cố vấn Ngô Đình Nhu đó hay sao?
-       Việt Nam Cộng Hòa cần có nguồn tài chính riêng để độc lập tự cường – Tuyến lãnh đạm đáp như cái máy.
-       Còn ông và gia đình thì sao ạ? Chẳng phải trên đời này, quý nhất là mạng sống và sau đó là tiền – Nhất Mỹ nói rành rọt từng lời như thể muốn xoáy từng chữ vào óc Tuyến.
-       Tôi chưa nghĩ đến tuổi về hưu – Tuyến dửng dưng.
-       Tuổi trẻ là gì, nếu không phải là điều kiện để đảm bảo cho tuổi già? – Nhất Mỹ cười đầy ý nghĩa – Hẳn ông biết thành ngữ Trung Hoa “ Làm bạn với vua cũng như đùa với cọp”. Khi cọp vui thì mọi việc đều ổn thỏa, nhưng ai biết khi nào nó buồn và vồ cắn. Ông Nhu tuy mang danh cố vấn bào đệ của tổng thống, nhưng xét thực chất quyền lực thì có khác gì một ông vua đâu, phải không thưa ông?
-       Chuyện đùa với cọp sẽ bàn sau – Tuyến cười gằn – Nhưng lúc này thì cô đang đùa với lửa đấy.
-       Em biết – Nhất Mỹ gật đầu đầy tự tin – Nhưng em sẽ cháy cùng với ông. Nếu ông Nhu biết được mối quan hệ hiện giờ giữa ông và MI -6[7] không chỉ là quan hệ giữa người đứng đầu cơ quan mật vụ Việt Nam với một cơ quan mật của quốc gia thân thiện, mà là quan hệ cộng sự vì lợi ích ở Đông Nam Á của vương quốc mặt trời không bao giờ lặn…
Nhất Mỹ buông lửng câu nói. Tuyến thở nhẹ… Sau vụ binh biến tháng trước, Tuyến đã nhận thấy dấu hiệu thiếu tín nhiệm của Nhu dành cho mình và hiểu quan hệ giữa hai người giờ chỉ có thể níu kéo sự tồn tại chứ khó mà phục hồi thân thiện như xưa. Mà thời cuộc thì đang diễn tiến rất gấp, trong khi Tuyến lại chưa sẵn sàng tồn tại độc lập khi xảy ra một sự đổi thay, bởi khái niệm vắn tắt “ phòng 4 phủ tổng thống” bao lâu nay đè nặng che lấp cả danh xưng chính thức Sở nghiên cứu chính trị và xã hội đã vô tình cột chặt Tuyến vào trách nhiệm với tất cả những hành động của ông cố vấn Nhu. Hơn bao giờ hết, Tuyến cần  giữ các mối quan hệ với  những lực lượng đối lập và với cơ quan tình báo Mỹ, Anh để làm phao cứu sinh cho mình trong tương lai, nhưng cái phao ấy chỉ có tác dụng nếu được giữ bí mật trong hiện tại…Tuyến cười nhẹ :
-       Ai trong chúng ta cũng cần một cánh cửa thoát hiểm vào lúc nào đó trong đời, phải không cô?
-       Lúc này, ông đang là cánh cửa thoát hiểm cho em và yêu cầu công vụ mà tổ quốc Nhật Bản đặt ra cho em – Nhất Mỹ xúc động đáp lại.
-       Vậy ta nên thành thật với nhau – Tuyến ngờ vực – Cô cần lấy lại con kỳ lân ngọc hay chỉ lấy lại bí mật mà con kỳ lân ngọc ấy cất giữ thôi? Cô lấy vì đó là tạo tác của chú mình, hay vì đó là bí mật quốc gia Nhật Bản?
-       Tất cả yêu cầu trong một lời giải đáp, thưa ông – Nhất Mỹ nói rất chân thành – Bí mật của con kỳ lân chính là con kỳ lân và em cần thu hồi tạo tác của chú em để giữ gìn bí mật quốc gia Nhật Bản.
-       Tốt. Tôi chỉ cần biết thế - Tuyến gật đầu – Tôi muốn biết gia đình mình sẽ được gì từ vụ kinh doanh này?
…  Bữa ăn tối- bàn công việc của Tuyến và Nhất Mỹ tại nhà hàng Thanh Thế kết thúc lúc 10 giờ khuya. Tiệc Giáng sinh của Minh Báo có sự tham dự của Lê Thúy tại nhà hàng Bát Đạt cũng kết thúc sau đó 30 phút. Nhưng trước đó, khi mà ông trùm mật vụ Nam Việt cũng như ông phụ tá giám đốc Nha An ninh quân đội còn đang ngồi trong tiệc rượu với những toan tính của mình, thì lúc 9 giờ 30 phút đêm thứ bảy 24 tháng 12 năm 1960, cảnh sát cuộc  Hàng Keo đã bắn chết một toán du đãng tại sào huyệt của chúng là một căn nhà ven rạch cầu Bông. Qua khám xét nhà, nhân viên công lực thu giữ được tang vật là ví đựng tiền và giấy tờ tùy thân mang tên Đỗ Toàn – vị thương gia châu ngọc đang mất tích cùng với con dao và sợi xích xe gắn máy bê bết máu . Hai vật này được kết luận là hung khí dùng để chặt mười đầu ngón tay và làm biến dạng mặt của nạn nhân… Ty cảnh sát Gia Định đã có thể kết luận về vụ án của tử thi mà Nha An ninh quân đội chuyển hồ sơ sang hồi chiều. Theo lệnh trên, cuộc họp báo tuyên dương công trạng sẽ được tổ chức tại dinh tỉnh trưởng  Gia Định vào sáng thứ hai, ngày 26…




[1] Yamashita đã bị xử tử vào ngày 23 tháng 2, 1946 tại Phi Luật Tân. Terauchi mất ngày 12 tháng 6 năm 1946 vì đột quỵ tại Mã Lai khi đang còn là tù binh chiến tranh.

[2] Đại tá – tư lệnh hải quân đệ nhất cộng hòa Việt Nam, bị các tướng lĩnh quân đội Sài Gòn giết chết trong cuộc đảo chính quân sự 01 tháng 11 năm 1963.
[3] Khóa này chính là khóa huấn luyện Đệ Nhất Bảo Bình ( khóa XI –trường Sĩ quan hải quân Nha Trang năm 1961)
[4] Sanki Seikou
[5] Yamashita Tomoyuki
[6] Terauchi Hisaichi
[7] Viết tắt bằng tiếng Anh tên gọi Tổng Cục Tình Báo đối ngoại Vương quốc Liên Hiệp Anh và Bắc Ailen.

Không có nhận xét nào: