7
-
Dù không thể nhận diện trực quan, nhưng chúng ta có thể
kết luận thi thể được tìm thấy là của nhà buôn châu ngọc Đỗ Toàn – Thúy cố nén
xúc động để thông báo lại cho Đỗ Mậu.
Đỗ Mậu tắc lưỡi, thở dài. Sự tĩnh lặng trong phòng giờ
lại càng khiến cho không khí ngột ngạt từ nhiệt biểu chính trị miền Nam thêm nặng
nề với cả hai người – cả Thúy và Mậu, hai kẻ âm mưu trong cuộc binh biến của Dù
và Biệt động quân tháng trước. Giữa họ với
nhau, không cần phải lý giải gì nhiều, cũng tự kết luận được nguyên nhân cái chết
của nhà buôn này. Hành vi gây án man rợ kiểu dao búa của bọn du đãng không thể
che giấu được bàn tay của kẻ đứng phía sau. Tấm danh thiếp hãng buôn Kim Châu
có ghi số điện thoại của Ngô Đình Nhu được giấu trong tất chân thi thể cho thấy
Đỗ Toàn đã có cuộc tiếp xúc với bào đệ của tổng thống. Mục đích tiếp xúc với
nhà buôn chuyên châu báu – cổ vật Nhật Bản của một người trăm công ngàn việc
như Ngô Đình Nhu còn gì khác hơn là con kỳ lân ngọc của Térauchi? Nếu là bọn tội phạm bắt cóc tống tiền hay giết
người cướp của thì việc gì phải hủy diện mạo và mười đầu ngón tay của nạn nhân
để xóa các dấu hiệu nhận dạng, lại chẳng phí công đâu mà cột đá vào cổ thi thể
để dìm sâu dưới sông…
-
Ông định giải quyết vụ này như thế nào? – Đỗ Mậu vừa
liếc đồng hồ, vừa hỏi.
-
Thưa đại tá… Tôi nghĩ chúng ta nên im lặng xem như
không có gì xảy ra – Thúy đáp – Hãy bí mật chôn thi thể Đỗ Toàn.
-
Làm thế có nên chăng? – Mậu hỏi Thúy với vẻ cân nhắc,
như thể đang tự hỏi lòng mình – Chẳng lẽ chúng ta làm ngơ với cái chết của một
người lương thiện…khi nguyên nhân cái chết ấy cũng có phần can dự tới chúng ta?
-
Nhưng nếu công bố việc tìm thấy thi thể Đỗ Toàn, sẽ phải
mở cuộc điều tra về cái chết của ông ta– Thúy nhìn thẳng vào mắt thượng cấp – Đại
tá và tôi sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của ông cố vấn.
Tiếng chuông điện thoại réo thật kịp thời để Đỗ Mậu
tránh một cuộc tranh luận do chính mình bày ra. Mậu cầm máy :
-
A lô… Vâng… đại tá giám đốc Nha nghe đây…Tìm ông phụ
tá à?... Xin giữ máy…
Mậu trao máy lại cho Thúy với một cái nheo mắt đầy ý
nghĩa. Một giọng nữ lảnh lót vang lên bên tai Thúy :
-
Chào ông phụ tá Lê Thúy. Em là Lệ Thy – đại diện của
Minh Báo Đài Loan…
Thúy cau mày. Do chức trách của mình, anh vẫn giữ quan
hệ với báo giới ở mức độ vừa phải. Việc để một ký giả nước ngoài gọi điện đến
đơn vị trò chuyện với mình là một điều tối kỵ chứ đừng nói đến chuyện ký giả ấy
lại gọi vào số máy của đại tá giám đốc. Hơn nữa Thúy chưa hề quen biết gì với
người đang gọi đến… Thúy nhún vai, nói xã giao :
-
Vâng…Hân hạnh được biết cô!
-
Em có thể gặp ông để trao thiệp mời tiệc Giáng sinh của
Minh Báo tại Sài Gòn không ạ?
-
Tôi …- Thúy ngần ngừ tìm cách thoái thác - Tôi đang có công vụ…Xin cô vui lòng báo địa
điểm và giờ đón khách. Tôi sẽ đến…
-
Vào tiệc ông mới đến thì em e là muộn mất rồi. Mấy tấm
ảnh thi thể được người nhái hải quân vớt lên ở Tân Cảng sẽ phải đem đi chụp
phim để lên khuôn và chuyển về Đài Loan cho Minh Báo cuối giờ chiều này – Cô
gái bên kia cố ý dùng một giọng nhí nhảnh vui tươi để chuyển một thông điệp
mang ý nghĩa đe dọa.
-
Này cô ký giả! – Thúy cũng cố giễu cợt – Cô muốn gì ở
tôi, xin cứ nói thẳng ra cho.
-
Thì em đã nói rồi mà. Em muốn gặp ông để trao thiệp mời
– Cô gái bên kia máy cười khúc khích nhưng qua âm sắc, Thúy cảm thấy cô ta rất
tự tin và kiên quyết.
-
Tôi đồng ý! Cô muốn tôi đến đâu?- Thúy quyết định nhượng
bộ với hy vọng sẽ nhờ Trần Kim Tuyến giúp đỡ để đối phó với vị nữ lưu tai quái
này.
-
Em chờ ông ở Hotel de la Hiên[1] –
Bên kia máy, cô gái nọ cười khúc khích khi tìm ra được danh từ thích hợp để
chơi chữ với người đối thoại.
-
Tôi sẽ đến sau nửa giờ - Thúy cúp máy.
-
Ông chưa lập gia đình, không cần báo trình về quan hệ
cá nhân với tôi đâu – Đỗ Mậu nhận xét kèm một nụ cười cảm thông.
-
Không phải chuyện quan hệ cá nhân, thưa đại tá – Thúy
cười đáp lại thượng cấp.
Nhìn vẻ mặt hài lòng và yên tâm của Đỗ Mậu, chợt một suy nghĩ khiến
Thúy lạnh sống lưng “ Dường như Đỗ Mậu chờ đợi cú điện thoại mà Lệ Thy gọi cho
mình. Đúng rồi. Tại sao cô ta biết chuyện trưa nay mình xuống Tân Cảng lo vụ
giám định tử thi? Tại sao cô ta biết giờ này mình có mặt trong phòng đại tá
giám đốc để mà gọi điện vào tìm? Chắc chắn phải có người trong Nha an ninh quân
đội cho cô ta biết điều đó. Thôi mình hiểu rồi, Đỗ Mậu muốn tiếp tục đẩy mình
vào thế phải đối đầu với Ngô Đình Nhu bằng việc công bố vụ tìm ra thi thể Đỗ
Toàn. Nhưng Đỗ Mậu thừa hiểu là cần chọn cách công bố thích hợp và ông ta đang
muốn mình phải tự quyết định để chịu hoàn toàn trách nhiệm về điều đó”… Suy
nghĩ về nguy cơ xảy ra với mình đã vô tình khiến Thúy có một vẻ mặt tư lự đăm
chiêu hiếm thấy hết sức phù hợp với dự tính của Đỗ Mậu.
-
Vậy thì chuyện gì? – Đỗ Mậu mở lời hỏi mà thực ra là
khéo léo dẫn dắt Thúy vào chương trình mà ông ta chuẩn bị sẵn.
-
Cô ký giả Minh Báo này cho biết đang giữ những tấm ảnh
chụp việc tìm thấy thi thể tại Tân Cảng sáng nay – Thúy thông báo lại với tất cả
sự cẩn trọng, bởi anh muốn dẫn dắt tình trạng của mình theo một lối khác.
-
Thế thì chúng ta có muốn giấu cũng không được – Đỗ Mậu
kết luận đầy vẻ cam chịu và Thúy hết sức khâm phục khả năng đóng kịch của thượng
cấp
Nương theo đà đó, Thúy cũng thở dài : - Vâng. Ta phải
công bố thôi chứ không còn cách nào khác. Minh Báo Đài Loan sẽ không theo sự kiểm
duyệt của Nha Thông tin đâu.
Chờ cho Đỗ Mậu thưởng thức trọn vẹn thắng lợi của
mình, Thúy mới hạ ngón đòn chót :
-
Tôi sẽ chuyển hồ sơ thi thể qua cho ty cảnh sát Gia Định.
Mi mắt Đỗ Mậu chớp nhẹ. Dường như ông ta chưa kịp hình
dung đòn né tránh trách nhiệm này của viên phụ tá mà ông vừa tin cậy vừa luôn
muốn kiểm soát từ nghĩ suy đến hành động.
Nhưng cũng rất nhanh, Đỗ Mậu nhận ra sự hợp lý và an toàn của giải pháp ấy. Dù
thi thể được tìm thấy trong khu vực quân sự, nhưng quân vụ cũng có quyền chỉ điều
tra ban đầu rồi chuyển cho cơ quan khác để tiếp tục điều tra theo đúng chức
năng. Người chết không phải là quân nhân, nên việc trao hồ sơ khám nghiệm thi
thể lại cho cảnh sát Gia Định là hoàn toàn đúng trình tự. Đồng hành với việc
chuyển hồ sơ này là việc báo chí Sài Gòn có quyền thông tin về thi thể được tìm
thấy và quả bóng trách nhiệm lại quay về chân kẻ đã sút đi – chính là ông cố vấn
chính trị đầy quyền lực bào đệ của tổng thống. Kiểu công bố này giúp Thúy và
Nha An ninh quân đội tránh khỏi vị thế đối đầu với Nhu, buộc cơ quan công lực
phải vào cuộc, dù không đúng ý định của Đỗ Mậu, nhưng…cũng đành. Đỗ Mậu gật đầu
:
-
Chúng ta trao toàn bộ hồ sơ vụ việc chứ?
-
Vâng, thưa đại tá – Thúy cười – Trừ tấm danh thiếp tìm
thấy dưới tất Đỗ Toàn. Chúng ta không nên chuốc nguy hiểm vào thân trong lúc
này.
Đỗ Mậu lại gật đầu. Trong khoảnh khắc, ông ta đã nhìn
thấy yếu tố nguy hiểm của giải pháp mà Lê Thúy vừa nêu ra “ Muốn tránh né cách
nào thì Lê Thúy cũng buộc phải ở trong tình thế đối đầu với Nhu rồi. Bởi vì người
sâu sắc và tàn bạo như Nhu không bao giờ thích một cái kết tròn vẹn do người
khác đem đến. Nhu thích tự mình quyết định tính tròn vẹn của kết thúc hơn. Hãy
chờ xem diễn tiến của việc này… Nếu Nhu đã cho Đỗ Toàn số điện thoại của mình thì ông ta sẽ không bao giờ quên điều
đó. Người đến khám nghiệm thi thể tại hiện trường là Lê Thúy, lập hồ sơ để chuyển
giao cho cảnh sát Gia Định cũng là Lê Thúy. Như vậy nếu Nhu cần nghi ngờ có sự
gian dối ở đây thì dấu hỏi còn phải đặt vào ai nữa…”
*
* * *
Mấy tấm
ảnh mà Lệ Thy chìa ra là chìa khóa giúp Lê Thúy xác nhận giả thuyết của mình về
sự sắp xếp của Đỗ Mậu. Vì khi đến hiện trường tìm thấy tử thi, chỉ còn mỗi một
người có thể cung cấp về lịch trình của anh sau đó là đại úy Hải – người duy nhất
không có mặt trong các tấm ảnh này. Thúy nhún vai :
-
Nếu như cô em dùng mấy tấm ảnh này làm quà ra mắt tôi
thì quả là một sai lầm lớn đấy.
-
Ông không thấy giá trị của nó sao? – Lệ Thy nở nụ cười
thật tươi đầy hàm ý đe dọa – Khi em bán nó cho những tờ báo Nam Việt.
-
Ai sẽ mua chứ? – Lê Thúy cười nhạt - Ảnh chụp việc
chúng tôi đến điều tra hiện trường một vụ việc xảy ra trong khu vực quân đội phụ
trách thì có giá trị gì? Ở Đài Loan, cơ quan điều tra quân đội không được làm
việc ấy hay sao?
-
Điều công luận quan tâm với những tấm ảnh này không phải là người còn
sống – Lệ Thy hóm hỉnh – mà là tử thi, ông phụ tá ơi.
-
Đối với điều
tra thì một xác chết vô danh cũng như một xác chết có tên thôi – Lê Thúy nheo mắt.
-
Nhưng đối với ai đó thì những tấm ảnh này rất có giá
trị khi truy nguyên danh tính tử thi.
-
Vậy thì cô chào mời tôi những tấm ảnh này hơi sớm rồi,
vì tôi không thể và cũng không muốn làm công việc ấy – Thúy dứt khoát – Ngược lại,
tôi sẽ yêu cầu bác sĩ Trần Kim Tuyến truy nguyên lai lịch hoạt động báo chí của
cô đấy. Khi đó, cô có thể chỉ bị tước giấy phép hành nghề tại Việt Nam Cộng
Hòa, nhưng người cung cấp cho cô những tấm ảnh này sẽ thân bại danh liệt.
-
Dường như ông thiếu hảo cảm với em? – Lệ Thy lắc đầu
nhẹ kiểu hờn trách – Em cho ông xem những tấm ảnh này chỉ để tỏ bày rằng em rất
quan tâm đến ông thôi mà.
-
Vậy sao? – Thúy ra vẻ ngạc nhiên – Cô em có biết rằng
cách gây ấn tượng ban đầu này với một gã như tôi sẽ tạo ra một tâm lý cảm nhận
thế nào không?
-
Tất nhiên em đã hình dung được, nhưng không nghĩ rằng
cảm nhận của ông thiếu lành mạnh đến thế.
-
Cảm nhận ấy như thế nào? Cô có thể trình bày chứ? –
Thúy cau mày.
-
Ông nghĩ rằng “ Con bé này muốn xỏ mũi mình để dắt đi.
Mình không bao giờ chấp nhận điều đó, dù có thể cô ta xinh đẹp và hấp dẫn” – Lệ
Thy nhìn thẳng vào mắt Lê Thúy, nói bằng giọng bông đùa.
-
Cô chỉ đúng mỗi một chi tiết thôi – Thúy nghiêm giọng
– Cô xinh đẹp và hấp dẫn thật chứ không phải chỉ là “ có thể” đâu. Nhưng ý nghĩ
của tôi là “ Cô ta cần gì ở mình, sao không đặt thẳng vấn đề, lại cứ phải loanh
quanh với kiểu nhập đề lung khởi? “. Nếu như chỉ mời tôi dự tiệc đêm Giáng Sinh
của Minh Báo, cô hoàn toàn có thể cho người gửi tại Nha an ninh quân đội kèm một
cú điện thoại báo tin hoặc nhắn lời qua đại úy Hải, cần gì phải có lần uống cà
phê kèm những tấm ảnh này.
Lệ Thy chỉ hơi chớp nhẹ mi mắt khi nghe nhắc đến đại
úy Hải mà không chút đổi thay sắc diện lúc được nghe khen về mình và Lê Thúy hiểu
rằng cô gái này không đơn giản chỉ là ký giả, những tấm ảnh đang nằm trên bàn
không phải thuần túy thể hiện hoạt động báo chí mà là sự quan tâm thực sự của
cô ta. “ Nhưng sao cô ta lại bày tỏ sự quan tâm ấy với mình? Cô ta là ai? Nếu
ông chủ thực sự của cô ta là Đỗ Mậu hoặc Ngô Đình Nhu thì có nghĩa là mình đang
gặp nguy hiểm. Mỹ nhân thoát y thì anh hùng khai khẩu là bài bản xưa nay vẫn
dùng của tất cả các cơ quan mật trên thế giới. Mối quan hệ này không khéo sẽ trở
thành một cái mồi khiêu khích để mình sa bẫy.”
-
Phụ nữ chúng em không thích bạn tình của mình là người
nóng vội đâu, ông phụ tá ơi – Lệ Thy nói đầy ngụ ý.
Lê Thúy cười thầm “ Vậy mà cô lại hơi nóng vội đấy.
Đơn giản chỉ vì cô không quan tâm đến tôi theo kiểu phụ nữ thông thường quan
tâm đến bạn tình”
-
Hóa ra tôi thuộc nhóm những người cô em chọn làm bạn
tình sao? – Thúy đùa – Giờ tôi hiểu mục đích tiếp xúc của cô rồi.
-
Ông đừng đùa nữa – Lệ Thy lắc đầu – Em đang nói hộ cho
những người bạn gái của ông đấy.
-
Đã ở trong khách sạn với nhau mà tôi vẫn chưa phải là bạn trai của cô em à? – Thúy cười
dòn, chỉ tay ra bức tường phía sau là bên trong khách sạn Continental.
-
Chỉ dưới mái
tây[2]
thôi, ông phụ tá – Lệ Thy cười theo, trỏ lên phía trên đầu – Vâng, vì yêu cầu của
công việc nên em muốn làm quen với ông. Mong ông hỗ trợ thông tin cho hoạt động
của Minh Báo mà em đại diện. Em cam kết ông sẽ không bao giờ bị thiệt thòi về sự
giúp đỡ của mình và một ngày nào đó, ông có thể sử dụng những lợi thế của em.
“ Lạt mềm buộc chặt” – Lệ Thy thú vị với ý nghĩ vừa
thoáng qua trong đầu và chìa tay ra cho Lê Thúy – “ Cần tiếp tục thả mồi với
anh ta để một ngày nào đó…”
“ Hãy chờ xem cô ta sẽ chơi trò gì” – Lê Thúy nắm lấy
bàn tay cô ký giả, khoan khoái với dự tính - “ Mình sẽ hóa giải nguy cơ từ cô ta qua việc
trình lại Ngô Đình Nhu về cuộc gặp mặt này hoặc nhờ Tuyến tống khứ cô ta về Đài
Loan bằng một cuộc trục xuất”. Làm như vô ý, Thúy trỏ về phía mấy tấm ảnh :
-
Khi nãy tôi đùa đấy. Ít nhất cô cũng bán những tấm ảnh
này lại cho tờ Tự Do. Tôi đã chuyển hồ sơ vụ tìm ra thi thể vô danh này lại
sang ty cảnh sát tỉnh Gia Định…Mấy vị ký giả quốc nội sắp phải múa bút điều tra
rồi…
[1] Danh từ hài hước của báo giới Sài Gòn dùng để
chỉ dãy ghế cà phê ngoài trời nơi mái hiên khách sạn Continental ở đường Tự Do
( nay là đường Đồng Khởi). Nam nữ hẹn nhau vào Hotel de la Hiên phải hiểu là hẹn
uống cà phê chứ không vào khách sạn.
[2] Lệ Thy cố ý mượn mái hiên quán cà phê để chơi
chữ, nhắc lại điển tích “ Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái tây” từ truyện Tây
Sương Ký của Vương Thực Phủ nhà Nguyên, cũng có ý nhắc cuộc gặp này mới chỉ là
khởi đầu của quan hệ tình cảm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét