1.
Nắng chiều chưa tắt hẳn.Từ cửa phòng trông ra sân sau dinh Độc Lập,
cố vấn chính trị Ngô Đình Nhu hơi lóa mắt vì ánh sáng phản chiếu vào tháp pháo
chiếc AM 8 dọi tới. Nhu rảo bước trên lối đi vòng qua sân để đến chiếc quân
xa.Sân và thảm cỏ xanh ở sau dinh vẫn còn đầy vỏ đạn do cuộc chiến từ đêm hôm
kia.Mấy người lính lái quân xa của chi đoàn 1 thiết giáp vẫn đang ngáy khò khò
trên những tấm poncho.Một quân nhân ngồi tựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm nghiền.
Nhu dừng lại ngắm anh ta rồi tự liếc lại bộ veste đầy nếp nhăn của mình và chợt cười nhẹ. Nhu
bước đến,lay nhẹ vai quân nhân nọ…Quân nhân kia mở choàng mắt và bật dậy theo
tư thế nghiêm,dõng dạc lên tiếng bằng một giọng Thanh Hóa :
- Trình
diện ông cố vấn.
Quân nhân nọ mặc chiến phục [1],tay
áo xắn lên gần sát khuỷu,cầu vai trống không,hai ve áo gắn 3 bông mai vàng[2],ngực
trái có đính bảng tên Lê Thúy.Bảng tên và mấy bông mai vàng có vẻ không cân với
nhau về vị trí,cho thấy nó được đính lên khá vội vàng.Nhu nhìn Thúy từ đầu đến
chân như soát xét rồi nở một nụ cười,kèm một cái khoa tay ra dấu miễn trừ cho
Thúy lễ tiết quân nhân,nói :
- Biết
anh mặc chiến phục không tiện vô dinh,nên tôi ra ni.
- Thưa,ông
cố vấn chỉ dạy gì ạ ? – Thúy vẫn giữ nguyên tư thế.
- Chẳng
chi mô.Rủ anh đi dạo tí.
- Xin hầu
ông cố vấn – Thúy nhặt chiếc bê rê đen và đội lên đầu.Nhu quay lưng, đi trước.
Thúy bước theo,mấy cận vệ của Nhu mặc lễ
phục đi sau họ khoảng mươi bước.Vừa đi,Nhu vừa nói vừa đủ để Thúy nghe.
- Vụ đảo
chính lần ni của mấy thằng Thi, Đông, Lạc
bất thành là nhờ tin báo cấp bách kịp thời của anh đã giúp tôi kịp rời dinh nên
có chước giúp tổng thống trì hoãn với tụi phiến loạn để đợi tướng Nghiêm, tướng
Cao kéo quân về kịp.Thay mặt gia đình tổng thống và với tư cách cá nhân tôi,xin
cảm ơn và ghi nhận công lao của anh.
- Thưa
ông cố vấn,tôi chỉ làm đúng chức trách của mình thôi – Lê Thúy dè dặt bởi anh
hiểu Nhu sắp đặt ra những câu hỏi đối với mình sau khi ngợi khen.
- Tôi
nói thực tình đấy – Nhu lắc đầu nhẹ và cười nhạt- Về chức trách thì qua vụ ni
tôi mới nhận ra tinh thần của mấy ông tướng ra răng? Chỉ với một lữ đoàn dù và
một liên đoàn biệt động quân,mấy thằng Thi, Đông, Lạc tha hồ yêu sách,bức tổng
thống phải làm thế ni thế tê.Cả bộ tổng tham mưu, cả tướng Khánh chủ tịch Hội đồng
Tham mưu liên quân cũng án binh bất động,chả mần chi để đối phó.Quân của tướng
Cao cứu viện phải đi hơn 24 tiếng đồng hồ trong khi từ Mỹ Tho về đây chỉ trăm
cây số.Cả cánh quân gần nhất của tướng Nghiêm do anh đi gọi nữa…
Bất chợt,Nhu quay lại nhìn thẳng vào mắt Thúy.Thúy dừng bước, đứng
nghiêm.Nhu lạnh lùng :
- Từ trường
Võ Bị Thủ Đức xuống đây,quân của tướng Nghiêm cũng mất gần cả ngày trời.Răng lại
như rứa?
- Thưa
ông cố vấn,tôi có thể giải thích đó là lý do kỹ thuật thuần túy.Đại tá Mậu và
tướng Nghiêm cần có thời gian để xác định nhiệm vụ và mục tiêu của từng cánh,phối
hợp liên lạc và tác chiến.Các sinh viên sĩ quan cần có thời gian làm quen với
nhiệm vụ bởi họ thực sự chưa tác chiến bao giờ.Bản thân tôi sau khi chuyển lệnh
của ông cố vấn tới tướng Nghiêm,đã phải chạy lên Gò Vấp yêu cầu thiếu tá Diệp đưa chi đoàn 1 thiết giáp tận Hạnh Thông
Tây về phối hợp.Chỉ khi thiết giáp lên đường,quân của tướng Nghiêm mới vào cuộc-
Thúy đứng nghiêm trả lời, mắt chịu đựng tia nhìn nghiêm khắc của Nhu…
Rồi ánh mắt Nhu cũng dịu lại.Nhu gật đầu,cười khoan dung:
- Tôi
tin vào tính hợp lý về thời gian mà anh đã giải thích.Và đúng như rứa mà tôi có
câu trả lời cho riêng mình về anh.
- Thưa
ông cố vấn, ở khía cạnh nào ạ?- Thúy cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
- Hình
thức- Nhu cười hiền lành- Bộ chiến phục này anh mượn chỗ thiếu tá Diệp phải không?Bảng tên may bị lệch,tay áo
hơi rộng,vai hơi xệ,mấy bông mai trên cổ áo không cân…
Dứt lời,Nhu quay lại,bước tiếp…Cả hai đã đi vòng ra đến mặt
trước dinh Độc Lập.Nhu chìa tay cho Thúy:
- Anh mệt
hai hôm rồi.Nghỉ ngơi.Tôi đã gọi cho đại tá Mậu.
- Cảm ơn
ông cố vấn.Tôi muốn được vào vấn an tổng thống.
Nhu lắc đầu cười vang,nói đầy
ý nghĩa:
- Không
cần.Anh đã làm hơn rứa và ông cụ biết.Bộ chiến phục của anh sẽ làm mất lòng mấy
ông tướng đang vận lễ phục để hót ông cụ
về sự trung thành của họ trong nớ.
…Chiếc xe của Nha An Ninh Quân Đội đưa sang đón Thúy đang chờ trong
sân, nhưng không phải viên hạ sĩ lái xe quen thuộc mà chính đại úy Hải- trưởng
phòng sưu tầm đang ngồi sau tay lái.Cả hai chào nhau,Thúy lên xe.Nghe tiếng vỏ
đạn lạo xạo dưới bánh xe,Thúy thầm nghĩ “ Mỹ đã đạt mục đích trắc nghiệm lòng
trung thành của các tướng lĩnh đối với Diệm.Nhưng họ có nghĩ rằng đã chọc cho
Nhu nổi điên không?Thay vì nhún nhường hơn theo ý Mỹ,Nhu sẽ bắt đầu một cuộc trả
thù”
- Kìa, đại
úy đi đâu vậy?- Thúy hỏi Hải khi thấy xe không đi về hướng Nha An Ninh Quân Đội…
- Đến chỉ
huy sở Lữ đoàn dù.Đại tá Mậu chờ ông ở đó- Hải đáp, mắt không buồn liếc
sang.Thúy gật đầu nhẹ,từ từ khép mắt lại…Thúy hiểu mình sắp đối phó với chất vấn
của đại tá Đỗ Mậu-giám đốc Nha An ninh quân đội và cũng đang là cấp trên trực
tiếp của anh.Nội dung chất vấn thì Thúy cũng đã dự kiến trước để có lời giải
đáp,còn việc Đỗ Mậu có chấp nhận hay không thì anh chưa thể đảm bảo,thôi cứ tùy
cơ.Được một điều đáng để yên tâm là với Ngô Đình Nhu thì Thúy đã đảm bảo được sự
tín nhiệm dù chỉ trước mắt để thuận lợi hơn cho hoạt động. “Cứ cho là Đỗ Mậu hết
tín nhiệm mình,bất quá ông ta chỉ xem mình đáng khinh như những tay chân của Nhu kiểu Dương Văn Hiếu
hay Mai Đen[3]và tìm
cách trả mình về nhiệm sở cũ là chỗ của Tuyến [4]…”
Chỉ Huy Sở của Lữ đoàn Dù giờ đang được giám sát bởi một đại đội
sinh viên sĩ quan Thủ Đức.Các binh sĩ tham gia cuộc đảo chính đêm hôm kia đã
giao nộp vũ khí vào kho và rút cả vào trại chờ an ninh quân đội thanh lọc. Đại
tá Đỗ Mậu vận lễ phục đang ngồi chờ Thúy
trên băng đá trước phòng hành quân của lữ đoàn…Xe ngừng,máy tắt.Cả Thúy và Hải
nhảy phốc xuống xe và chào Mậu :
- Trình
diện đại tá giám đốc.
- Chào
hai ông.Giờ ông Hải cứ làm phận sự,tôi cần gặp riêng ông phụ tá.
Hải gật đầu chào Thúy rồi phẩy tay ra dấu cho các quân nhân của
phòng sưu tầm bắt đầu cuộc khám xét.Đỗ Mậu bắt tay Thúy,hỏi với sự quan tâm:
- Ông phụ
tá mệt lắm à?
- Vâng,thưa
đại tá – Thúy dè dặt,anh hiểu cuộc chất vấn đã bắt đầu.
- Tổng
thống bình an chứ?- Đỗ Mậu cũng thận trọng vào đề.
- Đại tá
chưa vào vấn an tổng thống sao?- Thúy quyết định tấn công lại.
- Chưa.Theo
đúng cấp bậc quân giai,tôi sẽ vào sau mấy ông tướng- Mậu nở nụ cười khinh khỉnh.
- Theo lời
ông cố vấn thì tổng thống vẫn khỏe.Gia đình tổng thống và cá nhân ông cố vấn
chuyển lời cảm ơn tới đại tá.- Thúy nhẹ nhàng đáp lại.
- Thế nữa
cơ à?- Nụ cười của Đỗ Mậu giờ chuyển thành một cái cười gằn.
- Chẳng
phải đại tá đã cùng tướng Nghiêm đưa quân của trường võ bị Thủ Đức về giải nguy
cho tổng thống sao?- Thúy bình thản nhận xét.
- Đó là
chuyện tất nhiên phải làm,điều tôi muốn biết là ông Nhu sẽ phản ứng như thế nào
sau sự biến quân đội yêu cầu vợ chồng ông ta rời chính trường để xây dựng một
chính phủ rộng hơn, liêm chính hơn và hiệu quả hơn để bảo vệ Việt Nam Cộng Hòa
trước nguy cơ cộng sản- Mậu nhìn Thúy thật nghiêm khắc .
- Ông ta
và vợ sẽ không rút lui,ngược lại, sẽ còn can thiệp với mức độ lớn hơn vào các
quyết sách của tổng thống.
- Bất chấp
cả lời báo hiệu từ phía quân đội sao?
- Không phải
là quân đội,thưa đại tá.Biến cố vừa rồi chỉ là chủ trương cá nhân của một số sĩ
quan phiến loạn của dù và biệt động quân- Thúy nói rành rọt,từng chữ một.
- Và đó
là lý do để cho ông và bác sĩ Tuyến đưa ông Nhu rời dinh tổng thống nửa giờ trước
khi cuộc đảo chính bắt đầu,để cho ông ta ở ngoài trù liệu kéo dài thời gian đàm
phán chờ quân về giải nguy phải không?- Đỗ Mậu liếc mắt dò xét- Ông nhân danh
cái gì mà làm điều đó?
- Xin
phép hỏi đại tá,mục tiêu của biến cố vừa rồi là gì?Người Mỹ cần gì qua sự biến
hai ngày vừa qua?- Thúy nhận thấy cần lật lá bài cuối cùng lên.
Đỗ Mậu hơi mím môi,rồi thẳng thắn trả lời :
- Họ cần
một lời cảnh cáo.
- Không
chỉ thế, thưa đại tá.Người Mỹ cần test lòng trung thành của các tướng lĩnh với
tổng thống.Ông Nhu cũng đặt vấn đề đó với tôi khi hỏi tại sao quân của tướng
Nghiêm về giải cứu phải đi mất gần cả ngày trời trên hành trình chưa đến 30 cây
số?Tôi đã nêu các yếu tố kỹ thuật của một cuộc hành quân phối hợp chiến xa và
ông ta cũng tạm tin, nhưng sợ là sự tạm thời ấy sẽ không kéo dài…
Trán Đỗ Mậu vã mồ hôi…Ông ta nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu:
- Tôi hiểu
vì sao ông Nhu chuyển lời cảm ơn tôi.Thì ra ông đã có chuẩn bị cho về sau.
- Vâng-
Thúy đáp lại dửng dưng- Tôi nhân danh phụ tá giám đốc Nha An ninh quân đội cùng
với Tuyến đến báo tin và đưa ông Nhu rời dinh trước khi đảo chính diễn ra.Vì cuộc
đảo chính này chỉ là một bài test nên sẽ phải kết thúc khi mục đích đề ra đã đạt.Tôi
không muốn khi bình tĩnh lại,ông Nhu sẽ đặt nghi vấn rằng Sở Nghiên Cứu Chính
Trị của anh Tuyến và Nha An ninh quân đội của đại tá tại sao lại chẳng biết gì
về nguy cơ này.Khi đó,chúng ta biết kêu ai?Người Mỹ rất thực tế, khi mục đích
đã đạt,họ chẳng việc gì phải quan tâm đến sinh mạng tôi hay đại tá.
- Cảm ơn
ông phụ tá- Đỗ Mậu một lần nữa chìa tay cho Thúy- Đúng là sự tự do rất cần cho
chúng ta để tiếp tục tranh đấu cho Việt Nam Cộng Hòa.Tôi đang lo khám xét chỉ
huy sở lữ đoàn dù để tìm ra những chứng cứ về hành vi phiến loạn của đại tá Thi
và trung tá Đông đây- Đỗ Mậu dừng lời kèm một cái nheo mắt ý nhị.
Có tiếng
xôn xao trong phòng của tư lệnh lữ đoàn dù…Đỗ Mậu có vẻ khó chịu,quay người lại
Đại úy Hải xuất hiện ở cửa
phòng hành quân của Lữ đoàn Dù,đứng nghiêm chào :
- Trình
đại tá.Tôi tìm thấy một vật nằm trong ngăn bảo mật của đại tá Thi.Mời đại tá vào
xem.
……
Vật mà Hải trình báo là một con kỳ lân cao độ 25 cm,đứng uy dũng
trên bệ tượng.Cả bệ tượng lẫn con kỳ lân đều đỏ rực, sáng lấp lánh.Đỗ Mậu thận
trọng nhấc con kỳ lân ra khỏi bệ tượng.Con kỳ lân có dáng tỳ chân trái lên một
quả địa cầu,ba chân còn lại tạo thành một tam giác vuông vững chãi có thể tự đứng
mà không cần bệ tượng.Đỗ Mậu nhẹ nhàng đặt con kỳ lân lên bàn rồi nhấc bệ tượng
lên xem xét.Mặt trong bệ tượng có dáng một con dấu vuông vức ghi những chữ tượng
hình,mặt dưới bệ tượng chạm một bông hoa cúc đại đóa 14 cánh bao quanh mặt trời
lên.Đỗ Mậu giật mình,thốt lên:
- Thật
không ngờ.
- Thưa đại
tá,là gì vậy ạ?- Đại úy Hải tò mò.
- Không
ngờ ông Thi lại có được của hiếm này- Đỗ Mậu tắc lưỡi- Đây là vật trang trí của
riêng thống chế Terauchi, tư lệnh mặt trận Thái Bình Dương hồi chiến tranh thế
giới vừa qua đấy.
- Đại tá
căn cứ vào đâu mà khẳng định như vậy ạ?- Hải vẫn thắc mắc.
- Đây
không phải là phạm vi của phòng sưu tầm – Mậu bật cười- Thứ nhất là tôi có biết
chút tiếng Nhật,thứ hai là dấu hiệu bông cúc đại đóa 14 cánh này.Chỉ có Nhật
Hoàng Hiro-Hito mới được phép sở hữu những vật trang trí mang biểu tượng
bông cúc đại đóa 16 cánh .Như vậy, người
sở hữu vật trang trí này phải ở cấp thống chế Hoàng quân.Vậy thì còn thống chế
nào của Nhật ở Việt Nam ngoại trừ Terauchi nữa.Ông Hải nhớ lập một tịch biên
riêng cho vật này để mai báo trình cho ông cố vấn chính trị .
Mậu nhìn Thúy đầy ý nghĩa,nói thật khẽ :
-
Tôi chả quan tâm đến những vật không có nguồn gốc từ quân đội Việt
Nam Cộng Hòa,dù đó có là vật báu…
2
Nhu nhìn con kỳ lân đỏ trang trọng đứng trên bệ tượng đặt ngay trước mặt
mình và tờ tịch biên kèm bút phê chuyển của Đỗ Mậu,chau mày suy nghĩ …Nhu nhấc
con kỳ lân ra khỏi bệ tượng rồi cầm chiếc kính lúp lên,săm soi…Sau đó, Nhu lại
nhấc bệ tượng lên xem xét…Có vẻ như đã mỏi mắt nên ông ta lại đặt con kỳ lân
vào bệ tượng…Nhu nhìn quanh rồi thò tay vào ngăn kéo bàn làm việc lấy ra gói
thuốc,rút nhanh một điếu và giấu ngay gói thuốc vào ngăn kéo…Xong ông ta bật lửa,rít
lấy rít để điếu thuốc...Vừa mơ màng nhìn theo khói thuốc đang tản ra phía cửa sổ
phòng,Nhu vừa lẩm bẩm :
-
Con kỳ lân của Terauchi…Thật hay giả? Răng lại
nằm trong tủ bảo mật của Thi? Ý nghĩa của nó là chi hỉ?…Điếu thuốc tàn,Nhu quay sang intercom,bấm nút gọi…Trong máy phát
ra một giọng rè rè:
-
Thưa,ông
cố vấn dạy chi ạ?
-
Nhủ
bác sĩ Tuyến sang chỗ tui gấp!
… Mười phút sau,bác sĩ Tuyến đã có mặt
trong bộ veste được cắt may cẩn thận cho hợp với khổ người nhỏ bé gầy guộc của
mình nhưng gương mặt khắc khổ của ông ta đã tạo cho người mới gặp ấn tượng về một người chào hàng hơn là một
ông trùm mật vụ.Nhu vừa đưa tay về phía chiếc ghế bên tay trái ra dấu mời ngồi,vừa
nói :
-
Moa
có việc cần đến lưới của toa.Toa nhìn cái ni- Nhu trỏ vào con kỳ lân trước bàn.
-
Tôi
sẽ làm gì với nó,thưa ông cố vấn?
-
Nó
nằm trong tủ bảo mật của thằng Thi.Moa muốn toa xác định mấy vấn đề.Một: Cái ni
có phải là quy ước liên lạc tình báo không?Hai : Nếu đúng là rứa thì cái ni xuất
phát từ mô, Pháp ,Anh hay Mỹ?Ba : Ta sẽ
mần răng với nó ?
Bác sĩ Tuyến nhìn con kỳ lân màu đỏ như
thôi miên rồi gật đầu nhè nhẹ :
-
Tôi
có thể đem nó về không ạ?
-
Không
cần mô.Moa cho toa hai ngày để cùng với quân tướng xem xét cho kỹ, ngay tại chỗ
ni.Có thể chụp ảnh,ghi chép,xem xét nhưng không mang ra khỏi dinh tổng thống.Răng
hỉ?
Bác sĩ Tuyến đứng dậy :
-
Tuân
lệnh ông cố vấn.Ông cố vấn còn dạy gì không ạ?
Nhu như chợt nhớ ra,vỗ nhẹ vào trán
mình:
-
Suýt
quên.Chiều nay thằng Hiếu [5]sẽ
vào Sài Gòn.Moa có nói với Cẩn mượn nó ít lâu để giúp toa điều tra vụ phiến loạn
vừa rồi của dù và biệt động quân.Toa nhớ cử Thái Trắng [6]qua
trại Lê Văn Duyệt giúp nó hí?
-
Vâng
ạ - Tuyến lịch sự nghiêng mình – Ngày mai,tôi sẽ đưa nhân viên sang hầu ông cố
vấn vụ con kỳ lân này.
-
Ừ.Cho
toa lui.
…..
Cáo từ Nhu,bác sĩ Tuyến không về Sở
Nghiên Cứu Chính Trị Xã Hội trên đường Hồng Thập Tự bên hông dinh Độc Lập.Ngược
lại,Tuyến phóng xe về hướng Thảo Cầm Viên, quẹo trái theo Nguyễn Bỉnh Khiêm và
dừng trước cổng Nha An Ninh Quân Đội.
-
Báo
sĩ quan trực,bác sĩ Tuyến cần gặp ông phụ
tá Lê Thúy gấp.- Tuyến ra lệnh mà không buồn ra khỏi xe.
Thúy mặc quân phục số 2 bước ra cổng,vẫy
chào Tuyến :
-
Sao
anh Tuyến không gọi tôi sang bên Sở Nghiên Cứu mà lại phải đích thân đến đây?
Thật đúng là “ Rồng đến nhà tôm”.
Bác sĩ Tuyến lạnh lùng nhoài người sang
phải,mở cửa xe cho Thúy,đáp nhát gừng:
-
Có
việc gấp.Anh lên đi công việc với tôi.
-
Đi
đâu?- Thúy ngơ ngác nhìn Tuyến.
Ánh mắt của Tuyến nhìn Thúy lạnh và sắc
như dao.Tuyến hất hàm nhẹ ra dấu không cần giải thích.
Thúy miễn cưỡng lên xe nhưng không quên
ngoái lại sĩ quan trực:
-
Nhờ
chuẩn úy chuyển lời xin lỗi của tôi đến
đại tá Mậu.Tôi quay về ngay đầu giờ chiều.
-
Trời
sập chắc?- Thúy vừa đóng cửa xe vừa nhận xét vẻ không vui.
Tuyến
im lặng nổ máy xe.Chiếc xe lao vút đi theo hướng ra Phan Thanh Giản rồi vòng
qua cầu sắt bắc qua Thạnh Mỹ Tây, phút chốc đã vòng ra xa lộ Thủ Đức…Cả hai cứ
lặng im cho đến khi qua đến Bình Triệu.Đường trưa vắng,hai bên đường mênh mông
xanh dừa nước,đột nhiên Tuyến lên tiếng :
-
Người
khó chịu lẽ ra phải là tôi…
-
Vì
sao?- Thúy hỏi, quay sang nhìn Tuyến với vẻ khó hiểu.
-
Ông
Nhu gọi thằng Hiếu vào Sài Gòn để thanh lọc điều tra vụ phiến loạn vừa qua,dặn
tôi cử Thái Trắng trợ giúp nó.
-
Vậy
thì anh nhẹ việc chứ sao?- Thúy tỏ vẻ bất cần.
Tuyến
cười khẩy:- Anh đúng là người vô lo.
-
Thế
anh lo cái gì?
-
Giao
bí thư của tôi sang cho Hiếu điều khiển,có nghĩa là gián tiếp giao cái Sở
Nghiên Cứu Chính Trị& Xã Hội cho thằng đồ tể đó rồi còn gì…
-
Biết
đâu anh lại có công vụ quan trọng hơn – Thúy đưa đà.
Tuyến
bật cười nhưng rõ ràng không vui:
-
Phải.Tôi
được giao nhiệm vụ của một anh thám tử tư.Con kỳ lân màu đỏ mà bên anh chuyển
giao cho ông Nhu đấy.Tôi sẽ làm việc với nó để tìm ra âm mưu nào đó nếu có của
tình báo nước ngoài đối với cuộc đảo chính hụt vừa rồi của Dù và Biệt động
quân.
Bây giờ thì đến phiên Thúy bật cười :
-
Về
việc đó thì kiến thức của tôi chỉ gói gọn trong những gì đại tá Mậu cho hay.
-
Khoan
hãy nói về con kỳ lân nọ vội,anh Thúy ạ- Giọng của Tuyến tự nhiên nhẹ nhàng,pha
tí chua chát – Hãy nói về an nguy của chúng ta.Rõ ràng ông Nhu tỏ ra thiếu tin
tưởng tôi.Còn với ai chứ với Dương Văn Hiếu thì không chỉ những phần tử thân cộng,mà
chính những thành phần ưu tú của quốc gia cũng sẽ bị thanh trừng không thương
tiếc.Tôi muốn hai chúng ta phải thận trọng giữ mình.
-
Cố
nhiên rồi.Quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy.
-
Anh
pha trò không đúng lúc tí nào – Tuyến lắc đầu có ý trách- Màn kịch báo nguy rồi
cứu giá cho ông Nhu của anh và tôi đêm đảo chính e là tác dụng không lâu đâu.Tôi muốn đưa anh đi ra đây nhằm
thống nhất một số điều hai ta phải làm…
……………………..
Dinh Độc Lập.Phòng
của Nhu…Các nhân viên của Tuyến đang tiến hành chụp ảnh từng chi tiết của con kỳ
lân.Một nhân viên ghi chép chi tiết về chiều cao,bề ngang,chiều dài của từng bộ
phận tượng,bệ tượng…Nhu đứng ở một góc phòng,bên cạnh cửa sổ.Ông ta kiên nhẫn
theo dõi buổi làm việc với vẻ lạnh lùng thờ ơ…Một sĩ quan của Liên binh phòng vệ
Phủ Tổng Thống bước vào, đi vòng qua đám chuyên viên kia và trao cho Nhu một tập
giấy.Nhu mở trang đầu tiên ra, liếc nhìn dòng chữ đánh máy “ BÁO TRÌNH DANH
SÁCH NHỮNG PHẦN TỬ PHẢI CÁCH LY THẨM VẤN”
và dòng chữ bên dưới “ THỪA LỆNH ÔNG CỐ VẤN CHÍNH TRỊ VIỆT NAM CỘNG HÒA
– Ký tên Dương Văn Hiếu” và hờ hững gật đầu,đút danh sách vào ngăn kéo sau bàn
làm việc…Thuận tay,ông ta lấy gói thuốc giấu trong đó ra,rút một điếu và bật lửa…Khói
thuốc lá tỏa ra như che mờ tất cả.
…………………….
Một chiếc xe
Traction đen lướt nhẹ trên đường Phùng Hưng quận 5 và bất ngờ đỗ xịch trước một
người đi bộ,đeo kính cận,tay ôm cặp ( có vẻ là một thầy giáo ). Hai người đàn
ông lực lưỡng mở cửa xe Traction và túm lấy người đàn ông đi bộ,đẩy vào băng
sau xe.Cửa đóng.Chiếc Traction lại rú lên,lao vút đi…Sự việc xảy ra nhanh như
chớp khiến không người đi đường nào kịp hoàn hồn…Chếch một chút về bên kia đường,hai
gã đàn ông đi chiếc xe Sasch vừa dừng lại trước một tiệm bán đồ mỹ nghệ của người
Hoa.Gã đàn ông ngồi sau khều gã đàn ông ngồi trước,nói khẽ:
-
Xe
của đoàn công tác miền Trung…
-
Kệ
họ.Mình lo việc mình đi- Gã đàn ông cầm lái cắt ngang.
Cả hai xuống
xe.Gã đàn ông ngồi sau bước vào tiệm bán đồ mỹ nghệ bước vào…Qua các tủ chưng
bày từ bàn tính Trung Hoa đến hai quả chùy thường dùng để thiền,gã đàn ông chào
ông già Tàu chủ tiệm và rút trong túi ra mấy tấm ảnh chụp con kỳ lân màu đỏ ra
hỏi gì đó…Ông già Tàu xem từng tấm ảnh,lắc đầu như ra dấu không biết gì…
….Các cảnh bắt bớ
bí mật bởi những chiếc xe công vụ kiểu khác vẫn diễn ra,lúc thì người bị bắt là một quân nhân,khi thì là một nghiệp chủ tiệm
kim hoàn…Cánh cửa sau của những chiếc xe công vụ liên tục được mở ra và đóng lại
sau khi người bị bắt bị đẩy vào..Những chiếc xe Dogde mũi thụt bịt kín ( còn được
giới ký giả gọi hài hước là “ Xe Cây”) liên tục lướt vào cổng trại P 42 bên cạnh
Sở Thú một cách lạnh lùng…Đồng thời, những nhân viên mật vụ của Tuyến luôn nhận
được những cái lắc đầu của những người sưu tầm đồ cổ, buôn bán tranh tượng hay
châu báu…
…Ở hãng tàu thủy
Tam Long,Vương Hùng- nghiệp chủ hãng tàu đang đọc báo thì người giúp việc bước
vào,báo :
-
Thưa
ông chủ,Văn phòng Thương Mại Đông Kinh gửi cho ông bảng báo giá hàng hóa nhập cảng
tuần này.
-
Cảm
ơn.Anh để đó cho tôi.
Người giúp việc
trao chiếc phong bì cho Vương Hùng và quay ra.Vương Hùng nhìn theo rồi nhẹ
nhàng đứng dậy và đóng cửa phòng.Sau đó,Vương Hùng mở chiếc phong bì,lấy ra xấp
giấy báo giá đã đóng kim sẵn.Ông ta từ từ mở ra từng trang và tìm trang thích hợp,rồi
lấy sổ tay ra ghi chuỗi chữ số giá cả theo một trình tự chuỗi 3 số quy ước.Rồi Vương Hùng lại tủ
sách,lấy ra một quyển sách,ông ta lật tìm từng trang và ghi theo trình tự chữ
tương ứng.Một chuỗi chữ tượng hình hiện ra trên tờ giấy…Vừa liếc qua, vẻ mặt
Vương Hùng thảng thốt.Ông ta buột miệng
:
-
Con
kỳ lân thất lạc…
Vương
Hùng đọc lại thông tin trên tờ giấy một lần nữa… “ Con kỳ lân của Seiki Sankou đã xuất
hiện tại Việt Nam.Khẩn cấp thu hồi.”…Vương Hùng mệt mỏi đứng dậy,xé tờ
giấy ghi chỉ thị và các nhóm số ra khỏi sổ tay rồi xếp nó cùng tờ giấy báo giá
hàng xuất nhập cảng cho vào chiếc gạt tàn lớn, bật diêm đốt…Thuận tay,ông ta mở
hộp thuốc lá mạ vàng của mình,rút ra một
điếu và kê vào đám giấy cháy,rít một hơi…Khi hộp thuốc lá nọ được đóng lại và đặt
trên bàn,người ta dễ thấy hình trang trí bông hoa cúc đại đóa 10 cánh bao quanh
mặt trời đang lên…
……………………………………………………………….
Văn
phòng đại diện Minh Báo Đài Loan tại Sài Gòn.
Lệ
Thy- phái viên thường trực tại Sài Gòn đang nói chuyện qua điện thoại :
-
Vâng,thưa
quý ông…Các bản thông báo hối đoái tại thị trường Hương Cảng sẽ được chuyển
riêng cho quý ông vào mỗi sáng…Thưa,riêng hôm nay thì tỷ giá USD so với tiền Việt
vẫn là 1 USD ăn 34 đồng Việt Nam …Vâng…Cuối tuần có thể biến động trong mức cộng
trừ 3-5%...Dạ.Rất vui được đón ông viếng thăm Hương Cảng trong chương trình du
ngoạn của Minh Báo…
Lệ
Thy cúp máy.Một thư ký bước vào :
-
Thưa
bà.Đến giờ nhận bản tin vô tuyến .
-
Tôi
vào phòng radio ngay- Lệ Thy vừa liếc đồng hồ vừa nhẹ nhàng đứng dậy.
…Phòng
trực radio của văn phòng đại diện Minh Báo Đài Loan…Lệ Thy đeo ống nghe vào và
bật công tắc thu…Băng thu Akai quay đều đặn…Đó là bản tin Việt Ngữ của Thông tấn xã Đài Bắc phát đi về
tình trạng đấu pháo giữa Trung Hoa Đại Lục và Trung Hoa Dân Quốc qua eo biển
Phúc Kiến.Bản tin dứt…Lệ Thy cho băng cuốn ngược lại và xé một tờ lịch ngày,lật
mặt sau còn trắng ra.Sau đó Lệ Thy cho
băng chạy chậm hơn gấp 3 lần so với tốc độ bình thường…Trong ống nghe giờ
vang lên những tiếng gõ đều đặn…Lệ Thy ghi thoăn thoắt những chữ tượng hình
trên mặt sau tờ lịch.Khi những tiếng gõ kết thúc thì bản tin riêng của Lệ Thy
đã hoàn tất…Lệ Thy đọc thầm “ Hội Tam Hoàng ở Chợ Lớn báo tin có người
tìm hiểu về con kỳ lân đỏ mang biểu tượng của Terauchi.Tìm hiểu xem con kỳ lân
đó có liên quan gì đến tấm bản đồ của chúng ta không.”Lệ Thy bỏ tờ lịch
vào túi,tháo ống nghe,chỉnh lại tốc độ chạy băng của máy rồi bước ra khỏi
phòng…
…………………………………………………………
Nha An Ninh Quân Đội Sài Gòn.
Cuộc họp đầu ngày làm việc tại phòng họp lớn.Đỗ
Mậu ngồi giữa chủ trì, Đại úy Hải đang đứng phát biểu với một chồng hồ sơ dầy cộm:
-
Xin
lỗi đại tá giám đốc và các vị…Vấn đề này không phải là chuyện kình địch hay tự
ái vặt giữa các đơn vị an ninh,mà là trình tự thẩm xét …Ba tuần nay, đã có 47
quân nhân bị bắt giữ bí mật,chỉ khi quân vụ được gia đình trình báo và truy tìm
mới được Sở Nghiên Cứu Chính Trị & Xã Hội Phủ Tổng Thống báo tin là bọn họ
đang bị câu lưu thẩm vấn về vụ phiến loạn của dù và biệt động quân.Xin nhắc lại
tình trạng tại ngũ của các quân nhân này và trách nhiệm sưu tra tầm nã quân phạm trước nhất là của Nha An Ninh Quân Đội chứ
không phải của giới chức nào khác.
Các
cặp mắt đổ dồn vào Lê Thúy…Đỗ Mậu đưa mắt liếc sang Hải. Hải ngồi xuống, Thúy đứng
dậy cười buồn:
-
Ở
cương vị phụ trách liên lạc với Phủ Tổng Thống,Sở Nghiên Cứu Chính Trị & Xã
Hội và theo dõi thông tin,tôi xin nhận phần lỗi của mình trước đại tá giám đốc
và các vị, đặc biệt là ông Hải
-
Có
ai bắt lỗi ông phụ tá đâu- Hải xẵng giọng
-
Nhưng
tôi vẫn có lỗi, dù gián tiếp – Thúy ôn tồn- Chỉ xin các vị hiểu cho là cuộc thanh lọc này do ông Dương Văn Hiếu-đoàn
trưởng đoàn công tác miền Trung tiến hành theo sự ủy nhiệm riêng của ông cố vấn
chính trị Ngô Đình Nhu.Dù là giám đốc Sở Nghiên Cứu,nhưng bác sĩ Tuyến cũng
không thể nắm hết diễn tiến.Còn về quan hệ,chắc các vị cũng biết phạm vi của Sở
Nghiên Cứu quá rộng,chi phối cả cảnh sát lẫn quân đội…
Cả
phòng họp im lặng…Hải cúi đầu,thở ra như cố chịu đựng …Lê Thúy tiếp lời :
-
Nhưng
đúng là nếu chúng ta im lặng thì chúng ta có lỗi với thân nhân các quân nhân
đang bị câu lưu và trở thành trò cười trong việc vãn hồi an ninh.Tôi sẽ yêu cầu
Sở Nghiên Cứu chuyển cho chúng ta trách vụ thẩm xét các quân phạm mà bên họ
đang giữ.
-
Ông
Hải có chuẩn bị danh sách các quân nhân ấy cả chứ?- Đỗ Mậu lên tiếng.
-
Thưa
đây,xin trình ông phụ tá – Hải đứng dậy, lễ độ trao cho Lê Thúy bản danh sách
đánh máy sẵn…
Tan
họp,các sĩ quan ai về phòng nấy…Hải đứng chờ Thúy trước cửa phòng,chìa tay ra:
-
Tôi
tính thẳng, ông phụ tá bỏ qua cho nhé.
-
Có
gì đâu,ở vị thế ông,tôi cũng thế- Thúy nhẹ nhàng bắt tay Hải và bước ra
sân…Trong đầu Thúy thoáng một ý nghĩ “ Đỗ Mậu khéo léo cột mình vào vị trí phải
đối đầu với Ngô Đình Nhu.Phải khu xử thế nào bây giờ?”
-
[1]
Quân phục tác chiến của sĩ quan chế độ
cũ, áo dài tay, nón sắt, giày cao cổ, thắt
lưng bản rộng.(Còn được gọi là quân phục số 1 để phân biệt với quân phục số 2
là quân phục mặc để làm việc gồm áo ngắn tay, nón vải, giày thấp, thắt lưng bản
hẹp)
[4]
Tức Sở Nghiên Cứu Chính Trị & Xã Hội
do bác sĩ Trần Kim Tuyến làm giám đốc,thực chất là cơ quan tình báo chiến lược
mang mật danh Phòng 4 Phủ Tổng Thống.
[5]
Dương Văn Hiếu-Đoàn trưởng đoàn công tác
đặc biệt miền Trung,thực ra là tổ chức mật vụ riêng của Ngô Đình Cẩn.
[6]
Tên thường gọi của Lê Văn Thái-bí thư
riêng của Trần Kim Tuyến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét