*
* * *
Ông
già hiền hậu Hoàng Long Giao thờ ơ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ
trong tiệm thuốc bắc Hồi Xuân Đường. Ông là người kiên nhẫn, nhưng không thích
bị trêu ngươi như thế này chút nào. Từ lúc báo danh, nói rõ lý do đến giờ, ông
đã phải ngồi đợi gần …bốn mươi lăm phút mà chủ nhân vẫn chưa chịu xuất hiện.
Nếu không phải vì đã giao cho tài xế việc đem
bia mộ của Trần Thanh An đi đặt ở mấy ngôi chùa trong nội thành để phải
ngồi mà chờ xe quay lại, hẳn ông già hiền hậu đã đứng dậy bỏ về từ lâu… Nhưng
Hoàng Long Giao lại không thể về trước khi có được điều mình muốn và việc ông
vẫn còn ngồi đây có thể hiểu theo nghĩa thiện chí là muốn gặp mặt chủ nhân,
hoặc theo nghĩa khác tệ hơn là “ chẳng qua xe chưa đến đón”. Hiểu cách nào thì
tự chủ nhân tiệm thuốc này tự mà chọn lựa cho mình…
Có
tiếng lịch kịch từ bên trong, rồi ông chủ Sầm Khắc Thi của tiệm Hồi Xuân Đường
vui vẻ bước ra trong bộ com- lê xúng xính. Ông chủ Sầm trẻ hơn Hoàng Long Giao
nhiều, mới độ sáu mươi, cao ráo và thanh mảnh. Nhìn ông ta với cặp kính gọng
vàng, dễ liên tưởng đến một bác sĩ tây y hơn là chủ nhân một nhà thuốc bắc
chuyên bán sỉ dược liệu. Sầm hoan hỉ đưa tay về phía trước và hơi sựng khi thấy
khách lạnh lùng nâng tách trà nguội ngắt lên chào thay vì đưa tay ra…
- Xin
lỗi … Tôi đang khát – Hoàng Long Giao cười khẩy, uống cạn tách trà đắng chát
rồi đặt lại xuống bàn.
Sầm
Khắc Thi hiểu khách của mình đang nổi giận, nên mau chóng cầu hòa :
- Đệ
không ngờ lão đại ca giá đáo, nên mãi công việc cho xong. Xin lão đại ca bỏ qua
cho chuyện tiếp đãi đạm bạc hay có điều sơ thất.
- Ông
chủ Sầm còn gọi tôi là Lão Đại Ca à ? – Hoàng Long Giao hỏi với vẻ sững sốt,
như không tin vào tai mình – Quả là vạn hạnh cho lão già này …
- Đệ
đâu dám…Lão Đại ca dạy quá lời – Sầm Khắc Thi khựng lại, lắp bắp.
- Xin
ông chủ Sầm ngồi xuống cho tôi thưa chuyện – Hoàng Long Giao có vẻ áy náy khó
xử - Chứ khách ngồi mà chủ đứng thì còn gì là phép tắc.
Sầm
ngồi xuống chiếc xa lông bên tay trái của ông khách như một cái máy. Hoàng Long
Giao ném ra một cái nhìn từ đầu đến chân chủ nhà rồi cười gằn :
- Ông
chủ Sầm tắm buổi sáng mát mẻ nhỉ? Có điều vẫn chưa sạch mùi mực in.
Sầm
Khắc Thi như bị một nhát búa bửa vào đầu, giật mình đánh thót, mặt tái đi.
Hoàng Long Giao cười nhẹ :
- Đừng
sợ. Tôi vốn là thợ nhà in thì lạ gì mùi mực. Tôi cũng không quan tâm đến mấy
cái trò điên rồ mà ông chủ đang làm đâu.
- Xin
lão đại ca hiểu cho. Đệ chậm nghênh tiếp chỉ vì muốn sạch mình tươm tất – Sầm
Khắc Thi nói gấp gáp.
- Tôi
hiểu. Nhưng tôi nói với chú – Hoàng Long Giao nghiêm giọng, thay đổi cách xưng
hô – Là tôi không quan tâm đến các trò điên rồ của chú. Tôi đến đây vì việc cá
nhân tôi.
-
Việc gì, xin lão đại ca chỉ dạy.
- Tôi
cần tìm kẻ đã cung cấp cho chú các tư liệu hình ảnh về Trần Thanh An – Hoàng
Long Giao nói rành rọt.
-
Trần Thanh An? Hắn chưa chết sao ? – Sầm Khắc Thi ngạc nhiên – Tay Harisson ấy
cừ lắm mà.
- Thì
tôi cũng tin vào thành tích quá khứ nên mới thuê Harisson. Giờ hắn đang nằm
trong B34[1]
- Hoàng Long Giao nhún vai – Cho nên tôi cần một người khác, một người có thể
tiếp cận Trần Thanh An để ra tay mà không hề bị chú ý. Chỉ có thể là kẻ đã cung
cấp các hình ảnh của Trần Thanh An cho chú để chuyển cho tôi.
-
Nhưng thưa Lão Đại Ca … Kẻ chụp các bức ảnh ấy là vốn quý nhất của đệ…Mà sự
nghiệp của đệ…
- Tôi
đã nói là tôi không quan tâm đến cái sự nghiệp điên rồ của chú. Tôi có việc của
tôi. Hãy bán hắn lại cho tôi – Hoàng Long Giao “ hừ hừ” trong cổ họng, mở chiếc
ống hít kim loại thời Ung Chính ra, đưa lên mũi…- Bao nhiêu tiền?
-
Thưa Lão Đại ca… - Sầm Khắc Thi như bị nghẹn thở - Đã đành…là …đệ có thể…bán
hắn cho…đại ca…Nhưng, mà…Lão Đại ca ..lạ gì nữa? Với những “ của chìm” quý giá
như vậy thì…không thể bán …Mà tốt hơn… hãy để chúng…tự bán mình.
- Tất
nhiên tôi hiểu điều đó – ông già hiền hậu Hoàng Long Giao tư lự - Chú cứ nhận
một khoản bồi hoàn từ tôi để nói ra cái tên kẻ đó cũng như phương thức liên lạc.
Chính tôi sẽ gặp và thuyết phục hắn…Cứ coi như…tôi thuê lại hắn từ chú.
-
Việc của Lão Đại Ca… đệ không dám chen vào… Nhưng… - Sầm Khắc Thi lí nhí – Chắc
Lão Đại Ca cũng hiểu là …Trần Thanh An không có lỗi gì trong cái chết của Khải
Minh. Và…
- Tự
tôi biết đánh giá nguyên nhân – Hoàng Long Giao nhún vai, cắt lời – Với tôi,
chuyện trả thù cho Hồng Trượng là việc lớn, ít nhất vẫn là lớn hơn cái sự
nghiệp gàn dở của chú. Vì vậy nên ta mau giải quyết yêu cầu của nhau. Tôi chỉ
thuê lại “ của chìm” của chú một lần này thôi. Bao nhiêu tiền?
*
* * *
Cô
gái đang chìm trong tờ rơi cứ nhìn mãi tôi.
Cái
nhìn van cầu giúp đỡ.
Cái
nhìn giận dỗi, phiền trách…
- Cô
…là ai? – Tôi thốt lên.
- Ai
đâu? – Bạch Thanh Quang hỏi khiến tôi giật mình, ngước lên.
- À…
- tôi bối rối liếc nhìn Bạch rồi lại nhìn xuống tờ rơi.
Cô
gái đã biến mất, chỉ còn lại mặt giấy loằng ngoằng những chữ tượng hình.
- Ông
làm sao vậy? – Bạch Thanh Quang ngỡ ngàng – Ông thấy ý kiến tôi thế nào?
- Hả?
Ý kiến gì? – tôi ngơ ngác.
- Về
tờ rơi này chứ cái gì nữa? – Bạch Thanh Quang sửng sốt.
- Tờ
rơi này? – tôi nhíu mày nhớ lại – À…à. Đúng. Cảm ơn ông. Nó đã từng ở rất gần
nhà thuốc bắc.
-
Điều đó có giúp ích gì cho ông không? – Bạch Thanh Quang sốt sắng.
-
À…Có…có – tôi đáp cho qua chuyện.
Rõ
ràng Bạch Thanh Quang không vui. Doanh nhân trẻ đưa tay ra bắt tay tôi, nói
bằng sự thông cảm :
- Ông
mệt rồi đấy, ông An ạ. Bản thân tôi cũng từng bị chấn động tâm lý như ông nên
tôi hiểu. Không dám phiền ông nữa. Ông nên về nghỉ đi.
-
Chấn động à? Về cái gì? – tôi hỏi như ngủ mơ.
Bạch
Thanh Quang nhăn trán :
- Thì
về việc ai đó đặt bia thờ cho ông ở chùa này chứ việc gì nữa?
Tôi
thở dài đánh sượt. Đúng là tôi chưa thoát khỏi tình trạng bất ổn về tâm lý.Rõ
ràng từ tối qua đến giờ, hết lũ khỉ và Gonslaviz khiến tôi phân vân, tấm bia
thờ khiến tôi căng thẳng, giờ lại đến cô gái lạ hiện ra giữa tờ rơi. Nhưng tôi
có thể nói gì hơn bây giờ trừ một câu “ Tôi cũng không hiểu mình tại sao lại
như vậy nữa”. Và tôi đã nói thế để chia tay với Bạch, bởi vì…tôi không thể nói
ra những gì xảy ra với mình.
Vả
lại, dù có nói ra thì chắc gì anh ta đã tin.
Với
Bạch Thanh Quang, anh ta chỉ tin vào chứng Thần Hòa Bệnh của tôi khi tôi giúp
anh ta trò chuyện được cùng với người vợ xấu số đã bị ám hại.
Bạch
lên xe về từ lâu mà tôi vẫn tần ngần đứng lại ở sân chùa.
Một
cảm giác mệt mỏi xâm chiếm toàn thân tôi, tựa hồ không thể tự nhấc chân lên để
di chuyển mình đi được…Có tiếng ai đó thì thầm bên tai tôi :
- Đi
theo tôi, ông An!
…
Tôi
chết điếng toàn thân, nhìn quanh.
Cái
nắng cuối buổi sáng tươi nguyên tháng mười âm lịch sao giờ lại nhuốm ráng đỏ
hoàng hôn? Ban ngày chùa vẫn vắng, vậy mà tịnh không nghe được một tiếng động
nào từ ngoài đường Nguyễn Trãi nườm nượp xe cộ vẳng vào…
Ai
vừa gọi tôi? – Tôi nghe trong đầu mình vang lên câu hỏi.
-
Tôi! – giọng ai đó lại thầm thì bên tai tôi – Đi theo tôi, ông An!
- Đi
đâu? – trong đầu tôi vang lên câu hỏi kế tiếp.
- Đi
gặp tôi – giọng ai đó nghe nghèn nghẹn như khóc – Tôi ở bên này đây mà.
Tự
dưng tôi quay đầu về bên trái.
Trở
lại hướng khu Cửu huyền, nơi thờ những người đã chết.
Và
nhìn thấy cô gái khi nãy đã hiện hình
trên tờ rơi
Cô ta
đứng trước dãy tủ kệ chứa các bình đất đựng tro hài cốt, ở góc phải sau bàn thờ
Cửu huyền.
Tôi
bước đi…
Hay
lướt đi?
Chính
tôi cũng không thể kết luận được tình trạng di chuyển của mình nữa.
Chỉ
biết là gần như khi thấy cô ta ở đó, thì tôi đã đứng trước cô ta.
- Cô
gọi tôi? – tôi nghe mình hỏi.
-
Phải. Vì tôi muốn tố cáo một vụ giết người.
- Ai
bị giết? Và ai chết?
-
Người chết gần đây nhất là tôi đấy – cô ta buồn rầu đáp – Ông biết Đoạn Trường
Thảo[2]
không?
Đầu
óc tôi bắt đầu lơ mơ lộn xộn… Cô gái trước mắt tôi tự dưng mờ dần…Rồi cô ta
hiện rõ trong một căn phòng, có vẻ như vừa là phòng ngủ vừa là phòng học vì khá
lộn xộn sách vở bên cạnh chăn màn… Cô ta đang quằn quại vì co giật, thở khò
khè, hai mắt trợn trắng… Bên cạnh cô ta, trên chiếc bàn học còn đặt đèn
compact…có một tô mì ăn liền vừa dùng xong và vài nhánh rau nổi lềnh bềnh… Cô
gái càng cố gượng dậy thì lại càng như bị vật xuống. Nỗ lực cuối cùng của cô ta
là vươn mình, cố tựa vào thành giường kèm một cái thở hắt khó khăn ai oán… Toàn
thân cô ta đổ xuống đất, bất động… Có tiếng chân bước lộp cộp… Rồi một người
đàn ông dáng cao ráo, thanh mảnh cùng một phụ nữ tuổi trạc bốn mươi đi vào. Họ
nhìn cô gái và nói với nhau gì đó, hình như bằng tiếng Hoa… Rồi người phụ nữ
nhẹ nhàng dẹp tô mì, người đàn ông lấy một chai dầu nóng, cạy miệng cô gái, đổ
vào…
- Một
vụ ám sát ! – tôi thốt lên kinh hoàng.
- Một
vụ ám sát bằng đoạn trường thảo, nhưng lại phi tang bằng dầu nóng để mọi người
nghĩ rằng tôi tự tử - cô gái nọ chép miệng, bổ sung.
- Sao
họ phải làm thế?
- Tôi
phát hiện ra cha tôi đã chết, nhưng mẹ kế tôi không báo tử cho chính quyền địa
phương, mà lại bí mật vùi xác cha tôi để lấy lý lịch và hộ khẩu của ông cho
người đàn ông mà bà ta đang chung sống đội lốt. Tôi đòi làm cho ra lẽ vì đây là
chuyện pháp luật ảnh hưởng đến tài sản dòng họ…Mẹ kế tôi hứa sẽ thuận theo ý
tôi và cắt đứt với người đàn ông đó…Nào ngờ…
- Họ
ra tay trước mất rồi – tôi buột miệng, nói một cách ngớ ngẩn - Nhưng giờ thì sao?
- Tùy
thuộc vào ông… - cô gái buông thỏng.
Tiếng
phanh rít của động cơ xe từ ngoài đường Nguyễn Trãi như một cú nhéo thật lực
vào vành tai của tôi, như xé rách cả màng nhĩ…
Tôi
giật bắn mình.
Và
nhận ra lưng áo mình ướt đẫm mồ hôi…
Tôi
đang đứng đâu thế này?
Cái
nắng tháng mười phương Nam rực rỡ ban sáng giúp tôi nhận ra mình vẫn đang đứng
trong dãy kệ thờ của khu cửu huyền.
Cô
gái ban nãy đã đi rồi.
Nhưng
đập vào mắt tôi là một chiếc bình sứ đựng tro hài cốt người chết.
Trên
chiếc bình sứ ấy là ảnh cô gái vừa nói chuyện cùng tôi.
Bên
dưới tấm ảnh, là một miếng mi ca chạm vào bình sứ, ghi “ Sầm Xuân Yến – sinh
ngày 18 tháng 8 năm 1989, mất ngày 28 tháng 10 năm 2009, hưởng dương 20 tuổi”…
Nghĩa là cô ta đã chết cách đây hơn hai năm. Nhưng bằng cách này, cô ta đã cho
tôi dấu vết, bởi sổ ghi chép của khu cửu huyền chắc chắn có ghi thông tin về
gia đình có thân nhân gửi hài cốt thờ cúng tại đây.
Lúc
mười giờ ba mươi, tôi rời chùa Bà với thông tin lấy được từ hòa thượng phụ
trách khu Cửu huyền. Gia đình cô gái Sầm Xuân Yến này ở quận 5, kinh doanh bán
sỉ thuốc Bắc tại hiệu Hồi Xuân Đường.
Lại
là một tiệm thuốc bắc.
Và tờ
rơi được kéo lụa trên giấy gói thuốc bắc.
Ngẫu
nhiên chăng?
Hay
là tất nhiên của luật nhân quả?
Tấm
bia thờ ai đó đặt cho tôi tại đây hóa ra đã cho tôi một đầu mối đầy giá trị đến
không ngờ.
….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét