Hai
Tôi cất
tờ rơi “ của nợ” theo nhiệm vụ vào cặp, xin phép sếp đi ngay.
Sếp cũng
đã dặn để tôi yên tâm rằng mình luôn được đồng đội bảo vệ.
Nguy
hiểm gì thì cũng phải lo công việc. Và tôi gặp Bạch Thanh Quang, vừa để thỏa
cái tò mò về chuyện mình được đặt mộ bia, vừa muốn hỏi ý kiến anh ta về tờ rơi
chữ Hoa này. Nghề nghiệp dạy tôi rằng không nên xem thường những ý kiến cá nhân
cảu người ngoài cuộc, bởi dù có thể
những ý kiên ấy sai nhưng lại có tác dụng giúp mình tìm ra hướng đi đúng…
Bạch
Thanh Quang đón tôi trước khu Cửu Huyền, với cái bắt tay vồn vã :
- Mừng
gặp lại ông.
- Cảm ơn
– tôi cười gượng – Vui vì thấy ông đã hồi phục. Sao? Ông tìm thấy cái món đáng
sợ nọ ở chỗ nào thế?
- Đây.
Xin đi theo tôi – Bạch Thanh Quang đưa tay về phía trước dẫn đường.
Tấm mộ
bia ghi tên tôi nằm ngay dưới chân tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát. Chỉ là một tấm
bia nhỏ bằng đá bột, diện tích cỡ 16 x 24 cm. Dòng chữ “ Trần Thanh An – sinh ngày 20 tháng 9 năm 1972, mất ngày… tháng… năm 20..,
nhằm ngày….tháng…năm Âm Lịch….Hưởng dương … tuổi” như một lưỡi dao thọc
thẳng vào ngực tôi. Rõ ràng kẻ đặt tấm bia này ở đây không hề có ý chờ tôi đến
ngắm để khủng bố tinh thần, mà hắn tin chắc sẽ làm được điều đó. Và tuy đã được
lãnh đạo thông báo rằng mình đang được bảo vệ 24/24, nhưng tôi cũng tự hiểu
rằng không có gì là tuyệt đối và mức độ hiệu quả của công tác ấy sẽ phải giảm
dần theo thời gian và ai mà biết được kẻ ám toán ra tay vào lúc nào, với biện
pháp nào cơ chứ?
- Ông sợ
phải không? – Bạch Thanh Quang hỏi kèm một tiếng thở dài.
- Vâng.
Tôi sợ - Tôi đáp một cách thành thật, nhẹ nhàng đặt tấm bia mộ chính mình xuống
chân bệ tượng – Ông có biết gì thêm không?
- Hòa
thượng giữ khu Cửu huyền nói là có một người đàn ông mang đến, xin gửi hai
triệu tiền cúng dường để xin phép đặt tấm bia này ở đây. Khi nào người trên bia
từ trần, sẽ thông báo để nhờ chùa khắc lên ngày tháng năm mất nhằm cầu cho vong
hồn người ấy siêu thoát.
- Ra thế
- tôi chép miệng – Như vậy có nghĩa là người ta muốn tôi sớm siêu sinh tịnh độ.
- Bọn
Huynh Đệ Hội? – Bạch Thanh Quang thảng thốt.
Tôi gật
đầu.
- Hay ông
và gia đình tạm lánh đâu đó một thời gian? – Bạch Thanh Quang dè dặt nêu ý
kiến.
- Đâu đó
là đâu? Thời gian bao lâu? – tôi cười gượng, lắc đầu để bác bỏ ý kiến nọ và nói
như để trấn an chính mình – Ông cũng đừng quá lo. Làm nghề của tôi, bị đe dọa
tính mạng là thường. Kiểu khủng bố tinh thần này là nhẹ đấy.
- Không
phải khủng bố tinh thần – Bạch Thanh Quang nhún vai – Bởi họ không gửi tấm bia
mộ này đến cơ quan ông hay về nhà ông, mà đem đến chùa đặt chung với khu thờ
người chết, nghĩa là họ tin chắc sẽ giết được ông đó.
Tôi
thoáng giật mình. Rõ ràng Bạch Thanh Quang cũng đã nhận ra điều đáng sợ mà tôi
đang cố che giấu.
- Thế
nếu ông là tôi, thì ông sẽ xử lý thế nào? – Tôi hỏi và mỉm cười với ý nghĩ hài
hước thoáng qua “ công an như mình giờ lại nhờ dân thường tư vấn”.
- Tôi
tìm người bảo vệ tin cậy, di chuyển bằng xe bọc thép, thường xuyên thay đổi lộ
trình – Bạch Thanh Quang nói một mạch không cần suy nghĩ.
- Chỉ có
nguyên thủ luôn lo giải quyết chuyện quốc gia đại sự mới có tiêu chuẩn đó. Còn
tôi chỉ là anh cán bộ quèn với những công việc nhỏ nhoi – tôi lại cố cười để khỏa lấp sự căng thẳng.
- Với
những gì ông và đồng đội của ông đã làm, ít nhất qua việc gia đình tôi thì
…không thể nói là nhỏ nhoi – Bạch Thanh Quang nói mà hai mắt hoe đỏ.
- Xin
ông … Ta đừng nhắc chuyện cũ nữa … Ra ngoài này một lát. – Tôi đề nghị.
- Chiều
thứ sáu, mời ông sang nhà vợ tôi bên quận 8… Chúng tôi có một bàn chay cầu siêu
cho vợ tôi – Bạch Thanh Quang lên tiếng.
Hai chữ
“ quận 8” khiến tôi giật mình nhớ lại nhiệm vụ tờ rơi đang đeo đẳng. Tôi hỏi :
- Bên ấy
có nhiều người gốc Hoa không?
Bạch
Thanh Quang cau mày : - Tại sao ông phải hỏi vậy?
- Xin
ông trả lời tôi trước đã.
- Có người Hoa lẫn những người Việt ở miền Bắc
di cư vào Nam năm 1954. Nhìn chung thì họ đều nghèo. Không như người Hoa ở quận
5 sống bằng nghề buôn bán, người Hoa ở quận 8 làm lao động các nghề may, cơ khí
phụ tùng…
- Theo
ông, họ có dễ bị kích động không?
- Vấn đề
là cái gì kích động? – Bạch Thanh Quang bật cười – Tôi sắp bị kích động tính tò
mò vì những câu hỏi của ông đấy.
- Cái
này chẳng hạn ! – tôi mở cặp, đưa cho Bạch Thanh Quang tờ rơi thu hồi được –
Ông đọc thử xem.
Bạch
Thanh Quang đọc lướt qua nội dung tờ rơi bằng chữ tượng hình rồi lắc đầu, cười
nhẹ. Cặp mắt tinh anh của ông chủ trẻ thoáng hiện nét chế giễu qua đôi tròng
kính trắng :
- Cái
bài viết hung hắng này trên Thông tấn Bình Luận Đại Lục tôi có đọc hồi tháng
sáu rồi. Người ta có mõm thì người ta cứ sủa. Những lời thế này chẳng kêu gọi
được ai đâu, đặc biệt là dân lao động. Các ông mất thời gian cho thứ này làm
gì?
- Ông
đánh giá quá thấp yếu tố chính trị của nó đấy.- tôi hơi phiền lòng.
- Có
thể, vì tôi là doanh nhân. Nhưng nói thật nhé, trong thời buổi này thì những
bài viết trên mạng internet đáng để lo ngại hơn, bởi nó tác động vào giới trẻ
và trí thức.
- Đây là
một bài trên internet, nghĩa là kẻ phát tán muốn cả giới lao động bình dân cũng
bị cuốn vào – tôi cười – Thế cho nên tôi mới tham khảo ý kiến của ông.
- Các
ông tìm ra tác giả vụ này chưa? – Bạch Thanh Quang hơi giật mình, cầm lại tờ
rơi, săm soi.
- Đang
tìm – tôi cũng thấy vui vui khi nhận ra chàng doanh nhân xứ Đài cũng có máu
thám tử khi xem xét mặt trước, mặt sau tờ rơi rồi lấy ngón tay miết lên lưng
giấy – Ông hứng thú với nó đến thế à?
- Về nội
dung thì không, vì tôi đã đọc lâu rồi – Mắt Bạch Thanh Quang long lanh ánh
nhiệt tình – Nhưng về hình thức thì rất thú vị.
- Phương
pháp in kéo lụa thủ công trên giấy có gì mới đâu? – tôi nhún vai, thầm chê bai việc
“ tìm ra châu Mỹ”[1]của anh
chàng.
- Không
phải vụ đó. Mà là giấy in kìa.
- Giấy
in? – tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Vâng.
Đây là loại giấy dùng để gói thuốc trong các tiệm thuốc bắc – Bạch Thanh Quang
khoái chí khi thấy tôi ngỡ ngàng – Ông ngửi thử xem.
Tôi
đưa mặt gáy của tờ rơi nọ lên sát cánh
mũi và thử hít nhẹ theo hướng dẫn của Bạch.
Một làn
hương nhẹ, mảnh men theo khướu giác tối…
Đúng là
rất nhẹ, nếu không tinh ý sẽ bị lẫn với mùi mực in kéo lụa.
- Mùi
quế đấy – Bạch Thanh Quang tiếp lời – Loại giấy đơn này thường có mùi hăng, nếu
đã dùng để gói thuốc thì sẽ sặc mùi thuốc và dúm dó. Cho nên…
Bạch
Thanh Quang buông lửng phần còn lại của câu nói.
Nhưng
tôi đã hiểu ý anh ta.
Tờ rơi
này vẫn phẳng, nghĩa là chưa hề được dùng để gói thuốc.
Nhưng
vẫn phảng phất mùi quế sau khi kéo lụa nội dung lên mặt trên…
Nghĩa là
giấy kéo lụa đã được trữ rất lâu gần các vị thuốc bắc nên mới nhiễm mùi.
Và cũng
không thể loại trừ việc kéo lụa tờ rơi này được tiến hành trong một tiệm thuốc
bắc.
Không
thể ngờ được rằng tôi tìm ra được lối đi mới sớm đến thế…
Và lại
vào lúc đang đứng bên tấm bia mộ của chính mình.
Cũng vào
lúc ấy, tôi nhìn thấy cô ta.
Một cô
gái tuổi chừng hai mươi ba có khuôn mặt trái xoan…
Cô ta
hiện lên ngay trên tờ rơi bằng chữ Hoa mà tôi đang cầm.
Hay nói
đúng hơn, tôi nhìn thấy cô ta ở chiều sâu bản giấy, sau những dòng chữ tượng hình.
Như bao nhiêu hình ảnh ma mị mà tôi đã gặp, cô ta có cặp mắt u buồn quen thuộc…
Tôi như
bị hút hồn vào đằng sau hư không của tờ rơi trong tay mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét