NGÂN
PHIẾU TRẮNG
Tác giả : Lâm Hà.
-
Em xin lỗi anh. Lại có việc đột xuất
phải lên công ty cả đêm rồi, không giữ hẹn
với anh được. Xin anh thứ lỗi cho – Kỹ sư Trung nói qua điện thoại, tha thiết đến
nỗi tôi thấy như mình có lỗi vì lời mời của mình đêm qua.Tôi cười xòa, đáp lời
trấn an cu cậu : - Không có gì đâu Trung.Chỉ là chuyện ăn nhậu vui chơi gia
đình thôi mà.Anh hơi tiếc vì không gặp được gia đình em để chia tay thôi.Nhưng
thôi, công việc quan trọng hơn.Hẹn dịp khác vậy.
-
Thế chương trình đêm nay ở Hà Nội của
anh ra sao? Hay anh gọi cho anh Mạnh với chị Lan…- Giọng của Trung vẫn đầy ái
ngại.
-
Ô hay, tao đâu phải cây kim sợi chỉ
gì mà mày phải sợ thất lạc? – Tôi phì cười trước sự quan tâm thái quá của chú
em mới quen biết chỉ vài ngày – Tự tao phải biết thu xếp cho mình chứ.Yên tâm
đi.
-
Vâng, em chào anh ạ…
Tôi cúp máy trước để
cho chú em Hà Nội hào hoa thanh lịch của mình không phải ngần ngừ áy náy lâu vì
việc lỡ hẹn này và lẩm bẩm : “ Nghĩ sao mà bảo tao gọi thằng Mạnh?Không có vợ
chồng mày thì tao gọi cho vợ chồng nó làm gì?”
Kể cũng lạ.Cùng là
người Hà Nội gốc như nhau, nhưng kỹ sư Trung và họa sĩ Mạnh lại có bề ngoài gây
ấn tượng khác xa nhau một trời một vực cho khách đến thủ đô lần đầu như tôi.
Trung nói chuyện ôn tồn, nhỏ nhẹ, cực kỳ tế nhị từng chữ từng lời, trước mỗi
câu hỏi không thể thiếu cụm từ “ xin lỗi anh” và ở trước mỗi lời đáp chưa bao
giờ thiếu chữ “ vâng” nhẹ nhàng êm ái.Thu – vợ Trung cũng nhẹ nhàng dễ thương
chả kém gì chồng.Còn Mạnh thì mỗi lần mở miệng là nghe như lệnh vỡ, không thể
thiếu tiếng chửi thề ở cả câu hỏi lẫn câu trả lời.Với anh chàng họa sĩ coi trời
bằng vung này, sự lịch thiệp tế nhị dường như là một thứ xa xí phẩm.Caroline –
cô nàng người Úc đang chung sống với Mạnh thì hầu như không thèm học tiếng Việt
để biết ngượng hộ cho những lời phát biểu của người chung chăn gối…Biết tôi ra
Hà Nội công tác một mình, anh chàng Tùng của Viện Phim Việt Nam ở phía Nam đã
giới thiệu Trung, em họ của hắn làm người hướng dẫn cho tôi.Trung đã mời tôi về
nhà ăn cơm và tôi gặp được một nửa Hà Thành thanh lịch qua vợ chồng hắn.Tiếc
là Trung cũng quá sốt sắng giới thiệu người bạn học thời phổ thông của Tùng là
Mạnh cho tôi bằng cách gọi điện mời luôn vợ chồng Mạnh đến, để tôi thấy một nửa Hà Nội xô bồ, ồn ào qua cặp vợ chồng họa sĩ
này.Hôm đó lấy cớ mệt do không quen uống rượu , tôi xin phép về sớm khi tiệc
còn dở dang…Chỉ khổ vợ chồng Trung cứ gọi điện thoại suốt trong lúc tôi đang ngồi
taxi trở về khách sạn vì lo sợ tôi không
về được đến nơi.Đến sáng, Trung lại gọi điện vì e ngại buổi tiệc gia đình đêm
qua có gì thất thố khiến tôi buồn lòng, tôi phì cười và tiết lộ một nửa sự thật
“ Anh Mạnh là một thiên tài, anh cũng là một thiên tài, cho nên có rượu vào thì
cả hai cùng bay bổng.Khổ nỗi là trần nhà chú lại thấp quá nên các thiên tài dễ đụng đầu
nhau đó thôi”. Chẳng biết Trung có hiểu không nhưng vẫn vui vẻ cười xòa và hẹn
tôi dịp khác. Thế nên tôi mới có ý mời cả hai vợ chồng hắn một bữa tiệc ngay tại
nhà hàng của khách sạn Sài Gòn mà mình đang trú để đáp lễ vào đêm nay.Ai mà ngờ
công ty hắn lại có việc, giờ biết “ lấp chỗ trống chương trình” bằng “ tiết mục”
gì bây giờ?...Tôi uống nốt cốc bia, xốc lại áo khoác và bước ra tiền sảnh khách
sạn. Đêm tháng Giêng ở Hà Nội thật đẹp, cái rét giá đang chuẩn bị lui nhường chỗ
cho nắng hạ, chỉ lưu luyến lại chút hơi
lạnh vuốt ve trên vạt áo khoác người đi
đường.Cảnh và thời tiết đều lý tưởng cho những đôi trai gái yêu nhau nhưng lại
khiến gã đàn ông xa lạ và cô độc như tôi xao lòng.Tôi nhớ hai đứa con gái rượu
đang ở nhà bà nội đợi bố về.Tôi thèm một mái nhà để ngồi quây quần, chuyện vãn
bên một chai rượu nếp… Tự nhiên tôi nhớ đến lời đề nghị sống sượng của họa sĩ Mạnh
“ Để tôi gọi vài con đến ngủ với ông cho đỡ lạnh” trong bữa tiệc ở nhà Trung tối
hôm kia.Lúc đó, tôi chỉ cười cười “ Cảm ơn , tôi không quen.Vả lại, khách sạn
chỗ tôi ở không cho phép chuyện đó”.Giờ thì tôi thầm trách mình là thằng đạo đức
giả, nhưng tôi cũng tự bào chữa cho mình “ Nếu giữa hai thằng đàn ông nói với
nhau thì là chuyện khác, đằng này nó cứ nói oang oang trước mặt mọi người thì
ai mà chịu cho nỗi?”.Rồi tôi lại chợt bật cười , thầm nhủ “ Thì mày cứ quay vào
uống một chập rượu nữa là ngủ vùi ngay.Chỉ 9 giờ sáng mai là mày đã về đến nhà
rồi mà.”Nghĩ vậy, tôi lạc quan quay vào trong thì điện thoại lại réo.Nhìn thấy
số máy di động của Trung, đầu tôi lóe một tia hy vọng “ Có thể chú em đùn việc
cho người khác được nên liên lạc lại đây?” Tôi bấm nghe :
-
A lô, anh nghe Trung ơi.
-
Anh Tân phải không ạ? Em đây – Giọng Trung hơi dè dặt –
Em có nhờ một cô tourguide hướng dẫn anh đi nghe hát ca trù.Anh …đồng ý chứ ạ?
Tôi bật cười thành
tiếng vì sự chu đáo quá mức của Trung :- Ha haha…Ca trù à? Món ấy thì anh dốt đặc…Có
phải là cái thú nghe hát ả đào của các cụ ngày xưa không?
-
Vâng. Một thú tao nhã đang trở thành
thời thượng…Em nghĩ anh cũng nên biết qua…- Trung thuyết phục – Cô ấy tên là
Hoàn, sẽ gọi cho anh ngay đấy ạ…
Tôi cau mày, suy
nghĩ … Thật tình là tôi vẫn chưa hình dung được cái thú nghe hát ca trù này nó
sẽ như thế nào và cũng không tin là mình sẽ hiểu được cái tao nhã của nó.Nhưng
đúng là tôi đang cần một người bạn hàn huyên, bạn gái càng tốt và chắc hẳn là
đã làm tourguide thì sẽ rất có duyên ăn nói, càng tốt hơn nữa.Vả lại, tôi không
muốn gây cho Trung ấn tượng về một ông khách Sài Gòn lập dị hay khó tính.Tôi
chép miệng : - Ok thôi.Em chu đáo quá.
-
Vâng. Em chào anh ạ. Chúc anh vui vẻ.
Trung cúp máy.Tôi
quay lại quầy rượu, gọi một ly cointreau.Rượu mùi dễ uống, lại nóng dần, ngấm
lâu…Điện thoại di động lại réo.Tôi liếc nhìn một số máy lạ…Hẳn là của cô
tourguide mà Trung giới thiệu đây…Tôi bấm trả lời. Một giọng nữ nhẹ nhàng ấm áp
vang lên :
-
Thưa …anh Tân phải không ạ? Anh
Trung có nhờ em hướng dẫn anh…
-
Vâng. Tôi đang ở khách sạn Sài Gòn.
80 Lý Thường Kiệt – Tôi hối hả đáp lời- Bạn cứ vào nhà hàng. Tôi ngồi ở quầy rượu.
-
Vâng ạ. Trong độ chừng 15 phút nữa,
em sẽ đến tìm anh…
Tôi nhận ngay ra cô
nàng mà mình đang chờ đợi.Cô ta vấn tóc
búi cao, đội khăn miện, mặc áo dài màu thiên thanh, khoác áo kiểu Nam Phương
hoàng hậu bên ngoài, quần lụa trắng.Tôi liếc nhìn cái dáng uyển chuyển, đong
đưa của cô ta, thầm khen cho con mắt thẩm mỹ của kỹ sư Trung “ Không đẹp mảnh
mai, chân dài như người mẫu, nhưng hấp dẫn bởi thân hình cân đối, tròn chắc”…Tôi
đứng dậy đón ngay khi cô ta hướng mắt về phía quầy rượu…
-
Bạn là Hoàng phải không? Tôi là Tân.
-
Hân hạnh biết anh…- Cô ta cười
mĩm.Vành môi quyến rũ hé lộ hàng răng trắng bóng, đều đặn như bắp ngô – Em là
Hoàn, không có “ g” đâu ạ. Dương Ngọc Hoàn.
-
Tên em đẹp quá.- Tôi buột miệng.
-
Vâng, nhưng người thì xấu…- Hoàn lại
cười khúc khích.
-
Anh không nói thế - Tôi đáp lại khô
khan. Tôi không thích những kiểu bông lơn của nam nữ mới quen, một phần vì tôi
không còn ở lứa tuổi đó, phần nữa vì nghề nghiệp đã khiến tôi giữ chủ trương “
công khai trong tiền bạc và dứt khoát với ái tình”. Nhưng tự dưng nhớ đến cái
câu cửa miệng thời miền Nam
mới giải phóng “ Tự nhiên như người Hà Nội”, tôi lại cười xòa :
-
-
Em uống chút gì nhé?
-
Không ạ. Xe taxi đang chờ…
-
Vậy hả? Em chịu khó ra đợi anh…
Hoàn quay ra. Tôi vừa trả tiền rượu ở quầy thì anh
chàng pha chế đã nheo mắt kèm theo lời nhận xét mang ý nghĩa đồng lõa :
-
Tối nay anh Hai mệt đấy nhé. Nõn nường thế kia mà.
-
Cô ta là người hướng dẫn – Tôi nhún
vai .
-
Vâng ạ. Hướng dẫn đến chốn tận cùng
sung sướng.- gã pha chế lại cười cái cười sành sõi tâm lý khách hàng – anh Hai
nhớ giữ sức kẻo mai không ra Nội Bài nổi đâu.
-
Tôi tự biết lo cho mình. Vả lại, ở
nhà, tôi là con thứ năm. – Tôi khó chịu đáp lại và quay ra. Tự nhiên tôi thấy ghét cái kiểu xưng hô của
dân phục vụ du lịch ở Hà Nội, gặp đàn ông nào trong Nam ra cũng gọi tâng là “
anh Hai Sài Gòn”. Cái vẻ khó chịu ấy hình như in trên mặt tôi nên vừa ra ngoài
cổng, Hoàn đã hỏi :
-
Anh có chuyện gì không vui à?
-
Không có gì. Ta đi thôi.
Ngồi cạnh Hoàn trên
xe taxi, tôi lại mĩm cười một mình.Đúng là tôi nhăn nhó khó coi một cách vô lý,
bởi gọi mình là anh Hai, anh Ba, hay anh Ba mươi là chuyện của người ta, hơi sức
nào giận.Chẳng qua tôi khó chịu vì những cái gì mình ham muốn đã bị người khác
nhìn thấy mà thôi.Và nếu gã pha chế nhìn thấy điều đó thì hẳn cô nàng Hoàn này
cũng đã nhìn ra.
-
Anh cười gì thế? – Hoàn quay sang,
ghé môi sát tai tôi thì thào.Hương bưởi
thoang thoảng từ tóc của Hoàn khiến tôi
cứ thấy người nao nao rạo rực.Tôi hơi nhích người, vòng tay qua vai
Hoàn.Tôi nhận ra Hoàn có hơi run nhẹ nhưng sau đó thả lỏng cơ thể rất nhanh, chỉ
hơi vươn người về phía trước để tránh cánh tay tôi vừa buông xuống sau lưng ghế.
-
Anh cười gì thế? – Hoàn hỏi lại.
-
À… Có gì đâu.- Tôi đánh trống lãng –
Ca trù diễn ở đâu vậy em?
-
Đêm nay, hát ở nhà riêng một đại
gia. Anh Kiên buôn ô tô trên Quảng Bá ấy
mà. Mình đang đến đó.
…………………
Tôi quyết định bỏ giữa chừng đêm hát ở nhà đại
gia Kiên ô tô.Không phải vì không hứng thú với ca trù mà vì không chịu nổi cái
không khí thưởng thức nghệ thuật của anh ta và khách khứa nhà anh ta.Ai đến đây
cũng cặp sẵn một đào nương như muốn khoe với thiên hạ về cái “ gu” thời thượng
của mình.Dường như hát chỉ là cái cớ để các khách mày râu ném những tấm trù quy
định mức tiền thưởng cho đào nương của mình, đồng thời khề khà nhấp rượu tây, ê
a hát theo như thể sành sõi. Có hai vị khách kéo đào nương của mình ra dãy
phòng ngủ dành cho khách ghé lại ban đêm phía sau nhà để ô tô. Thói đạo đức giả
giữ tôi lịch sự ngồi lại cho đến khi Hoàn hát xong bài của mình, làm nhiệm vụ
thưởng trù cho cô ta và sau đó xin phép cáo từ vì không quen uống rượu.Đại gia
Kiên bắt tay tôi kiểu chiếu lệ, hẹn gặp lại ở Sài Gòn…Còn các vị khách mày râu
khác thì phẩy tay thờ ơ. Tất nhiên tôi không lấy thế làm phiền, bởi thoát khỏi
cái nơi dị hợm này là mừng rồi. Vừa ra khỏi cổng biệt thự nhà Kiên thì điện thoại
di động trong túi lại réo.Tôi bấm máy trả lời và nghe tiếng của Hoàn vang lên :
-
Anh Tân phải không ạ?
-
Ừ - Tôi nói nhát gừng.
-
Anh đợi em với…Em sắp ra ngay đây.
Tôi tắc lưỡi, cúp máy. “Chắc cô nàng còn đang đổi
trù ra tiền ở chỗ đại gia Kiên .Bấy nhiêu trù có lẽ chưa đủ sở hụi của cô ta
đêm nay, nên cô ta sẽ còn lôi mình đến xó xỉnh nào đó…Nhưng thôi, suy cho cùng
thì cũng nên phí tiền một lần cho nhớ chơi, để hiểu rằng chớ nên đi chơi với
người lạ ở xa nhà”…Hoàn đi như chạy ra và dúi vào tay tôi mấy tờ năm trăm ngàn
:
-
Anh Kiên gửi lại anh. Anh không nghỉ
lại nên anh ấy không lấy tiền chầu hát…
-
Thì cũng phải tính tiền rượu chứ…-
Tôi cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt – Tôi uống nửa chai Remy…
-
Anh ấy bảo cho anh ấy mời.
Tôi cười khẩy : - Chủ nhà hiếu khách thật.Thôi
em cứ giữ cả đi.
-
Em đã nhận trù thưởng của anh rồi,
tiền này thì…
-
Tôi bảo cô giữ lại!- Tôi gắt lên rồi
rảo bước…
-
Anh Tân…- Hoàn kêu lên, giọng nghẹn
như muốn khóc.
-
Cái gì nữa đây?- Tôi quay lại và nói
như quát.
Hoàn bật khóc…Thật lạ lùng, nước mắt của một ả
đào nương từng lăn lộn ở nơi dị hợm này sao lại khiến tôi thấy xót xa…Nó làm
tôi nhớ đến những giọt nước mắt ràn rụa của đứa con gái đầu lòng mỗi lần bị bố
trách mắng oan…Tôi nhẹ nhàng rút khăn tay ra đưa cho Hoàn :
-
Đừng có đứng khóc trước cửa nhà người
ta như vậy.Lau nước mắt đi…
Hoàn rụt rè nhìn tôi…Vừa đúng lúc một chiếc taxi
trờ đến…Tôi ra dấu dừng và vòng phía sau, mở cửa xe cho Hoàn :
-
Lên xe …
-
Anh muốn đưa em đi đâu?- Hoàn vẫn
nói trong tiếng nấc nghẹn, đưa tay đón chiếc khăn.
-
Đi đâu tùy em, miễn đừng khóc nữa –
Tôi nổi quạu.
Ngồi vào sau xe, Hoàn e dè lên tiếng :
-
Ra đường Thanh Niên ngắm Hồ Tây, được
không anh?
Tôi sập cửa, bước sang cửa ghế ngồi bên lái xe,
gật đầu.Xe lướt đi, tôi chợt phì cười lần nữa vì thoáng nghĩ “ Giờ này mà ra Hồ
Tây ngoạn cảnh.Cảnh gì, có mà cảnh sương mù đã từng khiến thái sư Lê Văn Thịnh
mang tiếng oan là hóa hổ để giết vua.Nhưng không sao, ngoạn cảnh cũng tốt. Ba
ngày nay ở Hà Nội, mình toàn đi làm việc xong rồi nhậu, chẳng thăm thú đâu cả…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét