………
Trăng mười
hai như chiếc dĩa bạch kim đang được bóng đêm nắn lại cho tròn trên mặt nước hồ
Tây…Chẳng biết ban ngày, vào hè thì sẽ ra sao, chứ đúng là đêm lạnh bên hồ Tây
cũng có điều tuyệt diệu riêng của nó, nhất là khi cơ thể vừa được nhóm lửa bằng
rượu mạnh…Tôi vừa vươn cổ hớp lấy hơi lạnh của gió, vừa cố dỏng tai tìm tiếng
chuông Trấn Vũ mà bài ca dao đất nước ta thuở lớp 10 giờ vẫn còn nhớ nằm lòng.Chợt
Hoàn lên tiếng :
-
Anh nghĩ gì về em?
-
Một người hướng dẫn, một đào nương
nghiệp dư – Tôi trả lời với sự dửng dưng của nghề Luật.
-
Anh nói dối. Anh không nghĩ vậy –
Hoàn níu tay tôi, kéo tôi chậm bước lại.
-
Vậy thì anh nghĩ gì? – Tôi cười mĩm.
-
Anh nghĩ em là một cô gái chơi bời,
một đứa con gái hư – Hoàn kéo tôi dừng hẳn lại, nhìn vào mắt tôi.Ánh đèn đường
vàng, hắt từ mắt cô ta những tia thách thức.
-
Cái đó là em nói – Tôi cười – Chuyện
đó anh không quan tâm.
-
Đúng thôi, anh chỉ cần biết đàn bà,
đâu cần quan tâm người ấy hư hay nên, đúng không? – Hoàn hỏi gặng.
Tôi cau mày. Tôi
không có thói quen bị chất vấn, nhưng tôi cũng hiểu đây là lúc thích hợp để thể
hiện quan điểm “ công khai trong tiền bạc và dứt khoát với ái tình” của mình.
Tôi gật đầu, kèm theo nhận xét :
-
Sự sành sỏi tâm lý đàn ông của em đủ
giúp anh xác định điều em vừa nói.
-
Đúng. Em là đứa con gái hư…- Tự
nhiên Hoàn thở dài, buông thỏng – Nhưng đó là trước kia, còn giờ thì…
-
Thì sao?
-
Thì không phải dễ dàng như anh
nghĩ…- Hoàn nhẹ nhàng kéo từ túi áo khoác kiểu Nam Phương hoàng hậu lên một vật
nhỏ nhắn, dài hơn gang tay.Tôi nhận ra vật ấy…Chính là con dao cán và vỏ đều bằng
gỗ mà khi nãy Hoàn đặt bên cạnh mình khi ngồi vào chiếu hát ở nhà Kiên – Em là
đào nương, nhưng đây cũng là khoảng cách giữa em và khách hát.
Tôi nhìn nét mặt
đang rắn lại của Hoàn, cười xòa :
-
Sao hai cô bạn hát hồi nãy không
dùng đến nó khi hai ông khách nọ kéo vào phòng ngủ?
-
Hai cặp đó là “ bồ” của nhau.Tại anh
không biết đấy thôi.Anh Kiên biết nên tạo điều kiện cho họ gần nhau…
-
Nghĩa là nếu anh muốn, thì hồi nãy
anh Kiên cũng tạo điều kiện cho anh gần em như vậy chứ gì?- Tôi giễu.
-
Còn tùy con dao này của em.- Hoàn
nói chắc nịch.
Tôi mím môi, cố nhớ
lại tất cả tình tiết từ khi mình đến nhà Kiên tới giờ và gật đầu.
-
Em hoàn toàn có lý. Xem ra Trung đã
nói rất kỹ về anh để cho em có sự chuẩn bị.
Giờ thì Hoàn lại cười
khúc khích :
-
Anh Trung nói em phải cố sức chiều
chuộng một ông anh nổi tiếng khó chịu, luôn chỉ thấy cái xấu của người khác.
-
Nó có nói cho em biết là anh rất đề
phòng những cô gái mới quen ở nơi xa lạ không? – Tôi nhún vai.
-
Không. Anh ấy chỉ nói anh chỉ toàn
lo công việc nên rất kín, chỉ toàn uống rượu với bạn bè – dường như Hoàn đã nói
tất cả những gì cô ta nghe Trung nói về tôi.
-
Vậy thì anh cũng nói cho em biết,
anh cũng có khoảng cách với bạn gái mới quen, xem đây nè….- Tôi tháo cúc áo
khoác, hất vạt trái ra cho Hoàn thấy con dao Victorinox trang bị cho cảnh sát
Thụy Sĩ đang nằm gọn trong bao da đeo ngay thắt lưng mình…Hoàn lặng người một
lát rồi lắc đầu nói với vẻ khó hiểu:
-
Dân Hà Nội làm gì anh để anh phải
trang bị cẩn thận thế?
-
Anh luôn đeo nó mỗi khi xa nhà, vừa
tự vệ, vừa như đồ trang sức – Tôi nheo mắt, cài lại cúc áo khoác – Victorinox
là hãng dao nổi tiếng của Thụy Sĩ. Thép là niềm tự hào của họ mà.
-
Con dao của em cũng chẳng kém danh
tiếng đâu. Hàng truyền thống Ngũ Xá đấy nhé…- Hoàn cong môi giễu lại…Hai đứa
tôi lại lững thửng bước dọc theo lan can chắn dọc bờ hồ…Tự dưng Hoàn đọc khe khẽ
:
-
Mát rượi hồn ta cái gió Hồ Tây
Đào thắm môi ai Nghi Tàm, Quảng Bá
Sâm cầm bay đôi không còn đơn lẻ
Yên Thái nhịp chày giã dó còn không?
Ta gặp hồn xưa trời nước mênh mông
Cái vũng nhỏ hôm nay đã khác
Ta gặp người xưa chiếu gon đem bán
Lá chiếu nằm như mát đến hôm nay.
Ta đi bên người tay cầm trong tay
Bước chầm chậm thôi để lòng lắng sóng
Cõi thực, cõi yêu hay là cõi mộng
Sương khói Tây Hồ ướt đẫm hoàng hôn.(“)
Đào thắm môi ai Nghi Tàm, Quảng Bá
Sâm cầm bay đôi không còn đơn lẻ
Yên Thái nhịp chày giã dó còn không?
Ta gặp hồn xưa trời nước mênh mông
Cái vũng nhỏ hôm nay đã khác
Ta gặp người xưa chiếu gon đem bán
Lá chiếu nằm như mát đến hôm nay.
Ta đi bên người tay cầm trong tay
Bước chầm chậm thôi để lòng lắng sóng
Cõi thực, cõi yêu hay là cõi mộng
Sương khói Tây Hồ ướt đẫm hoàng hôn.(“)
-
(*) Đoạn thơ này tôi nghe lại từ máy ghi âm thu cuộc đối thoại với
Hoàn nên chưa rõ tác giả chính xác.Có người nói của tác giả Trần Mỹ Hạnh. Xin
được bổ khuyết.
-
Em rất hợp với nghề hướng dẫn du lịch
– Tôi cười –Bài thơ rất hợp cả cảnh lẫn tình. Nhưng phải đi chậm cỡ nào thì mới
nghe được tiếng chuông Trấn Vũ?
-
Chắc anh phải đi bên em cho đến hết
đêm nay…- Hoàn khúc khích cười – Anh có biết mình đang lạc trong một quần thể
du lịch đầy những giá trị văn hóa xưa
không? Quanh hồ này hiện có 21 ngôi đình, đền, chùa đã được xếp
hạng với nhiều di tích nổi tiếng với nhiều văn vật giá trị: 102 bia đá, 165 câu
đối, 140 hoành phi, 18 quả chuông cổ, 60 sắc phong thần, trên 300 pho tượng bằng
đồng, gỗ, đá... Tháng giêng này, khách
thập phương cứ đến phủ Tây Hồ không phải để thưởng thức nét đẹp kiến trúc cổ
xưa mà để cầu may, cầu phúc... Phía tây Hồ Tây vẫn còn rất nhiều làng. Mỗi ngôi
làng ở đây đều gắn với một địa danh, một trầm tích lịch sử. Làng Nghi Tàm, quê
hương nhà thơ "Bà huyện Thanh Quan" với chùa Kim Liên có kiến trúc độc
đáo. Làng Xuân Tảo với đền Sóc thờ Thánh Gióng. Làng Trích Sài có chùa Thiên
Niên thờ bà tổ nghề dệt lĩnh. Làng Thụy Khê có chùa Bà Ðanh. Làng Nhật Tân với
sắc thắm của hoa đào nổi tiếng. Rồi làng giấy, phường đúc đồng .
-
Những điều đó, anh đã đọc trong sách hướng dẫn
du lịch Hà Nội rồi.Cái anh muốn có là nét riêng mà em đem đến cho anh.Từ 8 giờ
tối đến giờ, anh chỉ mới biết Hà Nội qua cái màn ca trù với cái bài “ Đào Nương
Hồng Tuyết” và cảnh hồ Tây với bài thơ tình tứ nọ .Em có cái gì riêng cho anh
không?- Tôi bỡn cợt kiểu nửa đùa nửa thật.
-
Anh ăn nói có duyên lắm – Hoàn cười
– Giờ thì em thấy thích anh đấy.
-
Thế từ lúc này trở về trước đó, thì
ta ở bên nhau vì cái gì?
-
Bổn phận và trách nhiệm, em nhận lời
anh Trung là đưa anh đi chơi Hà Nội – Hoàn thẳng thắn.
-
Ok. Anh cũng thích em đấy.Giờ làm
theo điều anh muốn đi…- Tôi thấy khoái cách cư xử này.
-
Chốc nữa về nhà em nhé, nếu anh
không ngại – Hoàn tinh nghịch kéo con dao từ túi áo khoác ra như nhắc tôi.
-
Anh không ngại đâu – Tôi bật cười và
vỗ vào vạt áo khoác bên trái của mình,tự tin
vòng tay choàng qua vai Hoàn, kéo nàng đi tiếp…
…………
Tẩy trang xong,
Hoàn thay bộ áo dài bằng chiếc áo cánh bằng lụa trắng để hở đôi cánh tay trần
và xòe hai bàn tay ra trước mặt tôi :
-
Anh xem chỉ tay em thế nào?
-
Rất tốt.- Tôi liếc qua, hững hờ đáp
mà mắt thì hướng vào tấm vách treo đầy những tranh Đông Hồ, phía dưới chân tường
cuộn tròn hàng bó giấy.
-
Ý anh là vừa trắng, vừa mềm mại?- Hoàn
cười rũ – Anh cũng y hệt các ông khác.
-
Anh không nói thế - Tôi nhún vai
- Anh nói rất tốt ở đây vì em xuất thân
lao động, lòng bàn tay bị ráp lại, dọc phía trong hai cánh tay bị chai…
-
Vậy nhà em làm nghề gì?- Hoàn hỏi vặn
-
Anh không biết.- Tôi thú thật.
-
Nhà em làm nghề giấy đấy!
-
Giấy ?- Một tia sáng lóe lên trong đầu
tôi-Thì ra những bó giấy cuộn sát vách chân tường kia là hàng chuyển ra cho em để gửi
bán à ?
-
Cũng gần như vậy…- Tự nhiên giọng
Hoàn bùi ngùi – Chắc anh có nghe câu ca dao “ Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây
Hồ” rồi phải không, cả cái địa danh Bưởi nữa.Em sinh ra ở đó…phường Yên Thái .Từ
xưa đến nay, cả vùng nổi danh nghề làm giấy.Từ loại giấy cao cấp như giấy sắc,
giấy lệnh, đến phổ thông như giấy bản đều từ làng em mà ra cả. Từ năm 8 tuổi, em đã
được tập sàng bột và seo giấy.Những dấu vết mà anh nhìn thấy trên hai cánh tay
em chính là kết quả của những ngày ấy.Thế nhưng nghề giấy vất vả quá, lại phải
ngày đêm làm lụng, không có thời gian nhiều cho chuyện học hành, giấy dó quá
cao cấp, lại phải hoàn toàn sản xuất thủ công nên giá thành cao, không cạnh
tranh nổi với giấy sản xuất công nghiệp nhập khẩu nên tàn lụi dần…Em bỏ vào nội
đô tìm học nghề. Cô độc, thiếu hiểu biết về những cạm bẫy tình tiền ở thị
thành, em mới trở thành cô gái trong tiệm
hớt tóc-gội đầu máy lạnh cho nam giới ngày hôm trước thì ngày hôm sau đã
trở thành nhân tình của một ông giám đốc công ty.Sang đêm sau thì đã thành đàn
bà, rồi mang thai và bị ông ta giũ bỏ cũng dễ dàng như lúc bị chiếm đoạt…Giống
như một tờ giấy dó trắng đã bị đổ mực làm cho lem đi, không thể nào tẩy xóa được nữa
dù thời gian có hơn 500 năm, em ở nơi
này, thành một đào nương nghiệp dư, một người hướng dẫn du lịch theo giờ…và
trong mắt đàn ông đô thị, em bất quá chỉ
là một ả gái gọi half- pro, chẳng cao cấp như cave vũ trường hay coffe – bar
nhưng cũng chưa hạ cấp như gái trong nhà chứa hoặc chạy xe ngoài đường tìm
khách. Nét riêng của em là con dao thì chẳng ai quan tâm cả…Anh có hiểu cho em
không?
-
Anh thì ăn thua gì, rõ ràng Trung hiểu
em, nên mới giới thiệu cho anh gặp – Tôi nhận xét để an ủi Hoàn.
Hoàn bật cười :- Anh Trung thì quả là một quý
ông đúng nghĩa, luôn biết cảm thông và giúp đỡ hoàn cảnh người khác, nhưng
không thương hại và lợi dụng như bao nhiêu gã đàn ông em đã gặp.
-
Còn anh?
-
Anh thì cũng như bao nhiêu gã đàn
ông khác, nhưng dứt khoát và sòng phẳng
kiểu mua đứt bán đoạn.Ít nhất, bên anh, em thấy mình không bị lừa dối.Anh bao
nhiêu tuổi rồi?
-
43 – Tôi thấy không cần phải nói dối.
-
Anh lớn hơn em những 18 tuổi. Chỉ
kém bố em 5 tuổi thôi.Chắc anh có vợ rồi.
-
Anh có hai con nhỏ, đứa lớn vừa hơn
7 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi rưỡi.Đều là gái.
-
Bay bướm quá nên sinh toàn con gái
phải không?- Hoàn cười ngặt nghẽo, rồi tựa hẳn vào tôi.Tôi vuốt ve vết chai chạy
dọc theo phía trong hai cánh tay Hoàn, thầm hình dung một đứa bé gái đang tựa
vào thành bễ bột giấy, vòng tay ôm chặt sàng bột mà lắc… Tôi chép miệng :
-
Em có bản mẫu giấy dó nào không? Anh tò mò muốn xem
quá
-
Ở đây chỉ có mấy loại giấy kiểu giấy
sắc với giấy bản bên Bưởi gửi vào để em giới thiệu cho khách du lịch Tây. Để em
cho anh xem nhé…- Hoàn bật dậy như một con sóc, lao đến bên dưới bức vách, tháo
mấy cuộn giấy ra cho tôi xem…
Đúng là chỉ có hai
từ “ tuyệt hảo” khi cầm trong tay một bản giấy sắc.Vừa mềm, vừa mịn lại rất dai
và cực kỳ ăn mực.Chẳng trách gì ngày xưa, giấy loại này chuyên được dùng để vua
chúa ban sắc chỉ và thành mặt hàng cống
thiên triều thời Lý.Đây là sự so sánh của mặt hàng sản xuất thời nay, chứ còn
ngày xưa thì đủ biết quý và đắt đến dường nào với loại giấy Mật Hương mà một
thương gia Đông La Mã đã phải mua ở Giao Chỉ để làm mặt hàng ra mắt Tấn Vũ Đế
Tư Mã Viêm năm 284 sau Tây Lịch mà sử sách đã nói. Chợt nhớ lời Hoàn khi nãy,
tôi chép miệng :
-
Giấy quý, nhưng những gì ghi trên giấy
mới tôn tạo giá trị .
-
Ồ nhé, em còn lưu giữ mấy bản cực hiếm
của ông cố nội để lại…Anh biết chữ Hoa không?- Hoàn có vẻ thích thú trước cái
thú sưu tập của tôi nên nhoài người về phía đầu giường, mở ngăn tủ lôi ra một
chiếc cặp da mềm đã cũ mèm.Mùi mốc khiến tôi hắt hơi liên tiếp. Hoàn cười sung
sướng :
-
Cặp da của ông cố nội.Em là con đầu của con trai cả nên được giao để giữ đấy. Đảm
bảo anh bị bất ngờ cho mà xem. Đây là những bản giấy mà đời trước để lại. Nghe
nói cụ tổ 6 đời nhà em vừa buôn giấy vừa
làm nghề in khắc…
Hoàn nhẹ nhàng kéo từ
ngăn thứ nhất của chiếc cặp ra một xấp giấy hơn chục tờ chạm trổ hoa văn. Mấy tấm
hình một cây rau, mấy tấm hình rồng…Riêng mấy tấm hình rồng thì màu sắc khác
nhau, cỡ giấy và loại giấy cũng khác nhau. Tôi đeo cặp kính lão vào, lẩm bẩm đọc
mò mẫm và run bắn mình khi ráp thành câu “ Đại Ngu Thông Bảo Hội Sao”. Thông bảo
là tiền tệ thời phong kiến, Đại Ngu là quốc hiệu của nước Việt thời Hồ Quý Ly.
Vậy đây chính là những tờ giấy bạc hơn 600 năm trước.
-
Còn món này nữa cơ, của ông cụ cố 5
đời nhà em để lại – Hoàn lục trong ngăn
có khóa kéo một bìa nhựa, lấy ra một tờ giấy loại giấy sắc cao cấp màu vàng đã
hơi ngả trắng nơi mép giấy, trao cho
tôi. Tôi như cảm nhận được cả một quá khứ
của nó qua những đường hình rồng , phụng,
mây, núi nằm chìm trong vân giấy đầy
tinh xảo. Ở phía trên tờ giấy có một dòng chữ Hán in kim nhũ vàng sáng lấp
lánh “ Kim trường cục Đại Thanh quốc”, xuống bên dưới nữa là hai dòng chữ Hán và chữ Nga song song chiều ngang của tờ giấy, có vẻ là một
câu văn bản dùng chung cho hai quốc gia . Tôi không biết tiếng Nga, nhưng câu
chữ Hán có nghĩa là “ Long phiếu Hắc Long Giang giao thương tại biên thùy”, dưới
cùng là một dấu triện đỏ được in nổi vào
góc trái tờ giấy. Tôi thầm suy đoán “ Phải
đến sau thời Ung Chính thì nhà Thanh mới chấp nhận việc học tập và sử dụng văn
tự chữ Hán thay cho chữ Mãn, và cũng phải sau thời Gia Khánh của Trung Hoa , tương ứng với thời
Minh Mạng của Việt Nam thì mới có giao
thương Việt – Trung, như vậy tờ giấy này có độ tuổi tối đa là 210 năm, tương ứng
với gần 5 đời người.
-
Nghe nói thời ấy, có hãng buôn Cự
Long danh tiếng chuyên buôn bán xuất nhập khẩu giữa Trung Hoa và Nga. Theo quy
định của luật pháp nhà Thanh đời Đạo Quang thì việc mua bán tại biên giới ở đây
phải chịu sự kiểm soát từ triều đình, thông qua tổng đốc Hắc Long Giang qua
hình thức định mức là hổ phiếu biên thùy, nhà buôn nào muốn nhập hàng nào, giá trị tương ứng bao nhiêu lạng vàng đều
phải đến xin gặp quan trấn biên cửa khẩu cho phép, được phép rồi thì còn phải nộp số lượng vàng
tương ứng để đổi hổ phiếu có giá trị tương đương và dùng hổ phiếu đó thanh toán
với chủ hàng bên Nga sang tại khu vực cửa khẩu.Chính những lái buôn bên Nga khi
mua lại hàng Trung Hoa về nước cũng phải thanh toán bằng hổ phiếu.Như vậy hóa
ra hàng đổi hàng, vàng thì không chạy ra
khỏi Trung Hoa.Mọi chênh lệch thanh toán đều được giải quyết bởi ngân khố địa
phương…Chỉ riêng hãng buôn Cự Long do có công với triều đình nên được sự bảo đảm
thanh toán giao dịch xuất nhập khẩu bởi ngân khố Bắc Kinh. Long phiếu này chính
là phương tiện họ tự in dưới sự kiểm tra của Kim trường cục dùng để thanh toán
tiền hàng ở biên giới, thay vì phải xin định mức nhập hàng qua hổ phiếu của
quan trấn biên cửa khẩu. Để đảm bảo thế độc quyền của mình, hãng Cự Long đã chọn
Việt Nam làm nơi sản xuất và in long phiếu cho họ để đảm bảo không bị làm giả.
Họ chọn loại giấy sắc cao cấp nhất của vùng em, đặt in kim nhũ và hoa văn chìm
, in sẵn cả triện của Kim Trường Cục Bắc Kinh , nhưng để trống mệnh giá thanh
toán rồi đưa về Bắc Kinh, ở đây, tùy tình hình bảo đảm về vàng của họ, Kim Trường
Cục sẽ ghi mệnh giá thanh toán là bao nhiêu lạng vàng lên góc phải phía dưới của
long phiếu và đóng dấu triện đảm bảo
thanh toán, ghi tên hãng buôn Cự Long vào
giữa long phiếu.Sau đó, Long phiếu được
sử dụng.
-
Chuyện em kể nghe hay quá – Tôi bâng
khuâng – Nhưng làm sao cụ cố 5 đời nhà
em lại có liên quan đến tờ ngân phiếu trắng này?
-
In cái này khác gì in tiền, dù chưa
có giá trị, lại phải dùng giấy sắc là loại
giấy chỉ dùng cho vua khi ban hành văn bản - Hoàn cười buồn – cho nên để bảo mật, hãng Cự Long tìm đến Cục
Bách Tác của triều Nguyễn, anh biết cái tên Cục này chứ?
-
Không – Tôi thú nhận.
-
Cục Bách Tác thuộc bộ Công, có trách
nhiệm cấp phép cho mọi sản phẩm thủ công nhằm mục đích khuôn mẫu tất cả mọi sản
phẩm, không cho phép bất cứ ai có quyền sử dụng những phẩm vật mà theo họ chỉ
có vua mới được dùng, đặc biệt là những vật mang biểu tượng rồng. Triều Nguyễn
vẫn xem Đại Thanh là thiên triều cho nên Cục Bách Tác đã tìm đến phường buôn giấy
và khắc bản in của cụ cố 6 đời nhà em để thực hiện việc này cho hãng Cự Long với
điều kiện bí mật tuyệt đối. Số long phiếu này sau khi in xong, giao hàng đủ thì
bản khắc in bị thiêu hủy lập tức. Tiếc công phu tạo bản, cụ cố 6 đời nhà em đã
giữ lại một tờ long phiếu để truyền lại cho con cháu đời sau, nhờ vậy mà cụ cố
5 đời nhà em giữ lại được.
-
Sao bố em hay ông nội em không
giao vật này cho bảo tàng?
-
Giao thì được rồi, nhưng mà ai chịu
tin nguồn gốc của nó ? Hãng buôn Cự Long nào đó bên Tàu chắc giờ cũng chẳng còn
giữ tờ ngân phiếu nào để xác định đâu.Ngoài giá trị một bản in tuyệt hảo, ngân
phiếu trắng này chẳng có ý nghĩa gì trong mắt người ta.Còn trước đó thì…chiến
tranh, loạn lạc triền miên, chỉ lo giữ mạng và chạy ăn từng bữa còn chưa xong,
ai nghĩ gì đến việc sưu tập nó mà phục hồi bản in chứ…
-
Ông giám đốc chồng hờ trước đây của
em không quan tâm đến món này sao? – Tôi hỏi như để níu kéo chút hồ nghi cuối cùng.
Hoàn bật cười khanh khách : - Ông ấy có bao giờ dám về cái xó này đâu mà
nhìn thấy nó.Gặp em là chỉ biết kéo vào khách sạn thôi…Mà em cũng chưa gặp ai hỏi
chuyện quá khứ nhiều như anh đấy…Anh không thấy mệt hay buồn ngủ sao?
Tôi giật mình, nhìn
lại đồng hồ đeo tay… Sắp một giờ sáng.Hơi lạnh len qua khe cửa sổ gác trọ của
Hoàn mơn trớn ru men rượu đang dâng lên
đốt nóng cơ thể tôi.Câu chuyện của Hoàn cứ khiến tôi thấy xốn xang, mãi hoài niệm
về một quá khứ vàng son nay khuất dần, chỉ hư ảo lung linh qua mặt nước Hồ Tây,
dưới ánh đèn cao áp của Hà Nội rộn ràng đô thị…Tôi quay lại, cởi áo khoác vắt
lên giá, tháo giày và ngã ra giường.
-
Kìa, anh mang dao vào cả lúc ngủ
sao?- Hoàn cười khúc khích.
-
Xin lỗi – Tôi ngượng ngùng tháo chiếc bao da đựng dao khỏi thắt lưng trao lại
cho Hoàn. Hoàn đón lấy nó và giật nắp vỏ, kéo ra con dao Thụy Sĩ.
-
Anh mua ở đâu thế?
-
Quà tặng của một anh bạn tại Cảnh
sát Liên Bang Thụy Sĩ. Họ là quốc gia trung lập, nên đến tận năm 1998, cảnh sát
chỉ được trang bị con dao này thay vì súng ngắn như công an nhà ta – Tôi đáp hờ
hửng – Dao này chỉ thích hợp cho việc tự vệ và một số kỹ năng dã ngoại khác ,
chứ tính đa dụng thì thua xa các con dao Thụy Sĩ dân dụng có nhiều lưỡi chức
năng hơn đang bán đầy ngoài Hàng Đào, Hàng Ngang…
-
Đúng là mỗi quốc gia có một sản phẩm
riêng để tự hào, anh nhỉ ?- Hoàn liếc nhìn ánh thép xanh của lưỡi dao, nói với
vẻ háo hức.
-
Ừ, giấy dó quê nhà em, tờ ngân phiếu
trắng kia cũng đáng để tự hào lắm chứ.
-
Nhưng còn ai nhớ, có ai tin đâu hở anh? – Hoàn cất dao vào bao, bỏ lên đầu
nằm của tôi, nói mà mắt bắt đầu ươn ướt – Lạ là anh lại thích nghe và tin chuyện
em kể ?
-
Ít nhất, vì đó là những gì riêng của
em mà anh biết với Hà Nội này…Thôi ngả lưng chút đi, tí anh cũng phải về.- Tôi
cười nhẹ, nhắm mắt lại.
Có tiếng bước chân
Hoàn trong phòng để dọn dĩa thịt chua và chai nếp than, rồi tiếng tắt đèn…Một tấm chăn vừa phủ lên người tôi thì đã bị hất lên để một thân người lách vào.Mùi
hương bưởi thoang thoảng bên cánh mũi và tiếng Hoàn thì thầm với tôi :
-
Giờ mới là thực sự của riêng em và
anh với Hà Nội này…
Hơi ấm từ Hoàn truyền
sang tôi thật nhanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét