Sáu
- Đúng là một bi kịch lớn – tôi vừa quăng sợi dây cột thuyền
lên cho Khải Minh, vừa tiếp tục câu chuyện – Theo lời tố cáo từ một lá thư nặc
danh, cảnh sát Đài Loan đã tìm ra được dấu vết chuyển tiền của Phương Đạt vào
một tài khoản đánh số của bọn 21K. Cũng từ tài khoản đó, họ đã tìm ra mối liên hệ
với Lý Điển Sơn. Hắn đã được chuyển vào tài khoản cá nhân 40.000 USD từ tài
khoản của bọn 21K về khoản tiền công giết bà Hà Thị Kim Chi bằng thạch tín pha
trong tách cà phê sữa khi bà ta ghé lại văn phòng ban quản lý dự án Khang
Thịnh. Như vậy, Phương Đạt rõ ràng là kẻ chủ mưu, không thể chối cãi được.
Anh chàng nhà văn vừa cột dây vào thân cây dừa ven sông quận
2, vừa chép miệng :
- Sao những người danh giá giàu sang lại có thể độc ác đến
thế nhỉ?
Gió chiều trên sống Sài Gòn lồng lộng thổi. Chiếc thuyền cao
su của chúng tôi lắc lư như một chiếc bập bênh. Đã ba tuần trôi qua, đến giờ
tôi mới thấy thoải mái vì xong mọi việc. Tôi nhún mình, nhảy lên bờ, cười :
- Theo lời Phương Đạt khai thì ông ta chỉ có ý định bắt cóc
cô cháu dâu với mục đích buộc Bạch Thanh Quang phải bán hết số cổ phần quyết
định của chủ tịch Hội đồng quản trị Red Sun để chuộc vợ, vì ông ta biết Thanh
Quang rất yêu Kim Chi. Việc xảy ra cái chết của Kim Chi là ngoài ý muốn của ông
ta. Suốt một năm qua, Phương Đạt cũng đau khổ trong im lặng vì không dám nói ra
sự thật.
Khải Minh nhún vai :
- Khi bị phát hiện ra rồi thì tên tội phạm nào mà lại chẳng
thành khẩn? Nhưng theo lời bạn nói thì thi thể tìm được dưới cọc bê tông mố bờ
kè M1 đâu phải là của Kim Chi…
Tôi nheo mắt :
- Thế cho nên mới lý thú. Từ đó, cảnh sát Việt Nam và Đài
Loan mới xác định ra được là Phương Đạt cũng chỉ là nạn nhân. Anh có biết tên
chủ mưu vụ này chơi trò gì không? Hắn nhận hợp đồng bắt cóc Kim Chi khi bà ta
về đến Việt Nam theo ý Phương Đạt, nhưng thực tình hắn lại làm chuyện đó ở Đài
Loan. Hắn thu giữ hết tất cả giấy tờ tùy thân, hộ chiếu của Kim Chi và giao cho
một cô gái khác đóng giả Kim Chi để lên máy bay về Việt Nam. Cô gái bị lừa vào
màn trình diễn ấy tên Lê Kiều Bích Ngọc, quê ở Đồng Tháp. Chiều ngày 12 tháng 7
năm ngoái, hắn và cô ta cùng xuống cửa khẩu Tân Sơn Nhất và cô ta lại đến văn
phòng ban quản lý dự án Khang Thịnh. Tại đây, Kim Chi giả mạo đã uống tách cà
phê sữa có thuốc độc do Lý Điển Sơn mời. Sau đó, tên chủ mưu cho cô ta vào một
túi đựng xác rồi bảo Lý Điển Sơn và Lê Văn Cần mang ra xe cho mình mang đi thủ
tiêu. Thực ra, tên chủ mưu làm thế chỉ vì muốn có điều kiện chụp ảnh Lý Điển
Sơn và Lê Văn Cần đang khiêng một túi đựng thi thể nhằm làm bằng chứng sau này
tố giác với công an. Mấy tấm ảnh chuyển đến cơ quan chức năng vào buổi chiều
tôi đi với Bạch Thanh Quang thực ra là của hắn gửi đấy. Các tài liệu vạch mặt
Phương Đạt cũng do hắn gửi cho cảnh sát Đài Loan.
- Nghĩa là ngay từ đầu, hắn đã muốn gài cho Lý Điển Sơn và
cả Phương Đạt vào tròng ? – Khải Minh tắc lưỡi – Thay vì tìm bà Kim Chi tại Đài
Loan, người ta lại tìm bà ấy tại Việt Nam. Lý Điển Sơn giết người không phải Hà
Thị Kim Chi mà cứ nghĩ mình giết Hà Thị Kim Chi. Và chính hắn vùi xác Bích Ngọc
ngay trong mố M1 để sau đó, người ta sẽ đổ bê tông lên…Quả là một câu chuyện ly
kỳ như tiểu thuyết trinh thám. Sau vụ này, cho tôi xin một bản sao hồ sơ nhé.
Viết kịch bản phim thì ly kỳ hết ý luôn.
- Ly kỳ cách mấy thì cũng không hơn tính toán của tên chủ
mưu – tôi buồn rầu đáp lại cái lời đề nghị khiếm nhã là “ kinh doanh tư liệu vụ
án” của anh ta – Hắn không phải là người, mà là ma vương.
Khải Minh im lặng, có vẻ phật ý vì cách từ chối của tôi,
lặng lẽ bước theo. Nắng chiều đã tắt…Hơi nước từ mặt sông gợn lên như làn khói,
gợi tứ thơ về một nỗi nhớ nhà. Tôi chỉ một bãi đất bị đào xới, nói :
- Mố M1, nơi tên ma vương ấy vùi xác Bích Ngọc đó. Anh có
tưởng tượng nổi sự khiếp đảm của dân địa phương cái hôm cảnh sát khai quật nơi
này không?
Khải Minh dừng lại, gật đầu :
-
Tôi hình dung được ấn
tượng kinh hoàng ấy, nhưng đã xác định được tên tuổi của kẻ chủ mưu nọ rồi chứ?
Tôi gật đầu : - Rồi.
Dù hắn chỉ để lại dấu vết là một giọng nói qua điện thoại với Lý Điển Sơn và
một cái tên giả là Mauricio…
- Mauricio? – Khải Minh cười – Nghe có vẻ “anh chị” nhỉ? Hắn
là ai vậy?
- Là anh – Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Khải Minh – Tôi
phải gọi ông là gì đây, nhà văn Khải Minh hay Mauricio?
- Ha ha ha – Khải Minh cười giòn – Bạn đùa vui quá đấy. Tôi
đúng là đã giết nhiều người, nhưng chỉ là trên giấy thôi.
- Phải. Vì hành vi giết người ngoài đời, anh chỉ thực hiện
qua bàn tay kẻ khác – tôi nghiêm mặt – Anh đừng đóng kịch nữa, Mauricio. Có quá
nhiều chứng cứ để có thể bắt giữ anh rồi.
- Vậy sao không bắt đi? – Khải Minh cười nhạt – Cái kiểu
chơi trò cân não này, trước khi cởi cái áo đồng nghiệp của bạn để ra làm nghề
viết văn, tôi đã chơi rất thạo với nhiều đối tượng rồi. Thiếu tá An ạ, ông đóng
vai kịch kẻ bắt nạt không thành công lắm đâu.
Tôi lắc đầu :
- Chưa ai bắt anh vì đến giờ, tôi vẫn đang giữ những chứng
cứ đó. Và tôi hẹn một cuộc gặp riêng anh chính vì cái tình giữa người với
người. Tại sao anh lại là tên ma vương Mauricio chứ không phải ai khác?
- Tôi chẳng biết Mauricio hay Mauritani nào cả.- Khải Minh
bực dọc – Nếu nghi ngờ gì tôi, xin công an cứ gửi thư mời làm việc và tôi sẽ
chấp hành. Nếu xác định tôi phạm tội với đủ chứng cứ thì xin cứ bắt giữ. Còn
kiểu làm việc này, tôi không chấp nhận.
- Tôi đã được an ninh quận 2 cho nghe những đoạn đối thoại
giữa Mauricio và Lý Điển Sơn. Giọng nói của Mauricio trong các đoạn ghi âm đó
là của cùng một người.
- Tất nhiên, vì người đó chính là Mauricio – Khải Minh lạnh
lùng đáp.
- Và tôi bàng hoàng khi nghe giọng nói đó. Vì giọng nói đó
giống hệt giọng nói của anh – tôi tiếp lời.
- Giọng nói giống nhau là chuyện rất bình thường – Khải Minh
nhún vai – Nghệ sĩ khẩu thuật ở thành phố này không thiếu. Chả lẽ tất cả những
ai có giọng nói giống giọng nói đó đều là Mauricio?
- Không phải tất cả - tôi lắc đầu – mà chỉ mỗi mình anh. Tại
sao chúng tôi chỉ quan tâm đến anh, anh biết không?
- Tại tôi đẹp trai và đắt đào – Khải Minh cười giễu.
- Tại vì trong kế hoạch tráo người của anh, anh đã phạm một
sai lầm. Anh không yên tâm về việc tráo Bích Ngọc vào chỗ Kim Chi nên đích thân
anh đã đi theo sát cô ta từ Cao Hùng về Tân Sơn Nhất. Tại Cao Hùng, anh lấy tư
cách trợ lý giám đốc kiêm phiên dịch của Khang Thịnh để trình hộ chiếu và trả
lời hải quan, an ninh sân bay thay cho cô ta với lý do cô ta chưa rành tiếng
Anh. Cũng chính anh ghi vào tờ khai nhập cảnh bằng tiếng Việt ở trên máy bay
thay cho Bích Ngọc. Vì vậy, anh đã để lại hình ảnh của mình trong dữ liệu của
camera an ninh hai lãnh thổ dù anh đã dán ria mép giả để cải trang. Trong dữ
liệu nhập cảnh Tân Sơn Nhất ngày 12 tháng 7 năm trước, chúng tôi tìm thấy hai
tờ khai nhập cảnh của Hà Thị Kim Chi và Tạ Vân Doanh, chính là tên thật của anh
đó, nhà văn Khải Minh à. Cả hai tờ khai đều có cùng tự dạng của một người.
Người đó là anh.
- Ừ thì có…Giờ tôi mới nhớ. Tôi chỉ khai giúp cho bà ta, vì
bà ta có vẻ như không rành thủ tục – Khải Minh nhìn tôi thách thức - Tình cờ, chúng tôi ngồi ở hai ghế bên cạnh
nhau.
- Xem ra anh còn ngoan cố lắm – tôi cười gằn – Ít ra thì anh
đã xác nhận mình có biết người phụ nữ mang hộ chiếu Hà Thị Kim Chi trên chuyến
bay đó. Thế anh trả lời sao về việc Lý Điển Sơn và Lê Văn Cần cũng nhận ra cái
quý ông lịch lãm chuyên giúp đỡ phụ nữ trong các tư liệu hình ảnh tại Cao Hùng
cũng là người lái xe taxi đến hiện trường ban quản lý dự án Khang Thịnh tối 12
tháng 7 để nhận cái túi đựng thi thể vào băng ghế sau?
- Họ được công an mớm cung để khai theo một ý đồ như vậy –
Khải Minh đáp.
- Người tài xế chiếc xe số 1268 bị cướp cũng khai chính
người đàn ông đó cướp xe của anh ta – tôi tiếp tục.
- Anh ta cũng được mớm cung như hai tên kia – Khải Minh phản
bác – tôi có một đống cán bộ quan chức thành phố đến quận huyện xác nhận cho
alibi[1]
của mình chiều hôm đó đến sáng hôm sau.
- Và cuối cùng, kết quả giám định âm học cho thấy giọng nói
của anh và giọng nói của Mauricio là của cùng một người – tôi nhấn mạnh.
- Kết quả giám định âm học có thể sai. Tôi nhắc lại đây là
chứng cứ thuộc hàng thứ tư được xem xét tại tòa và tư liệu ghi âm chỉ được xem
xét như một tài liệu tham khảo – Khải Minh đắc ý – thiếu tá An, tôi già hơn ông
những mười một tuổi và gia nhập ngành công an khi ông còn mài đũng quần trong
trường phổ thông kia. Sao ? Cuộc hỏi cung với dụng ý xấu của ông đã kết thúc
chưa? Ông hãy yên tâm rằng tôi sẽ khiếu nại vấn đề này với thủ trưởng của ông
và chấm dứt quan hệ với cơ quan ông từ đây. Tôi không thể chấp nhận một sự xúc
phạm quá lớn như thế này được.
- Anh quá tự tin về kiến thức pháp luật của mình đấy – tôi
cười – Chiều ngày 12 tháng 7 cho đến 23 giờ, anh ở đâu?
- Khách sạn Quỳnh Hương, đường Đồng Đen, quận Tân Bình.
- Anh làm gì ở đó?
- Nhậu với mấy chuyên viên của ủy ban thành phố. Sau đó vui
vẻ với một “ bông hoa nhỏ”
- Từ Đài Loan về, anh không về nhà với vợ con mà lại ra
khách sạn du hí?
- Luật đâu có quy định đi công tác xong phải về nhà với vợ
với con? – Khải Minh hấp háy mắt, giễu cợt.
- Không cấm, nhưng với một người sợ vợ và thương con nổi
tiếng như anh thì chuyện đó quả là lạ.
- Kể cũng lạ, nhưng không khó hiểu.- Khải Minh ung dung đáp
– Vì tình cảm và tình dục của một người đàn ông điển hình không nhất thiết phải
song hành với nhau
- Anh nằm với cô nào? – tôi hỏi sống sượng.
- Những bông hoa nhỏ kiểu ấy có lấy xẻng xúc ba tháng cũng
chưa hết. Nhớ sao nổi – Khải Minh phì cười.
- Vậy chắc cô ta phải lạnh ghê lắm – tôi châm biếm.
- Vì sao? – Khải Minh ngạc nhiên – Ông muốn ám chỉ gì?
- Đêm đó, phiên lộ trình ở đường Đồng Đen phải cắt điện đột
xuất từ 22 giờ vì bị sự cố kia mà. Làm sao anh ngủ được ngon đến thế nhỉ?
- Tôi …- Mặt Khải Minh chợt tái đi – Có lẽ …khách sạn dùng
máy phát điện.
- Đúng, nhưng chỉ được nửa giờ thì ngừng vì hết xăng. Sự cố
cần sửa chữa khắc phục kéo dài lâu hơn dự kiến. Vậy mà anh ngủ tiếp hết đêm
được sao?
- Có gì mà không được chứ ? – Khải Minh hét lên – Cây xăng
cách đó chỉ gần một cây số thôi mà. Sự cố điện đêm ấy đâu như một giờ sáng thì
khắc phục xong mà.
- Làm sao anh biết được bao giờ xong khi anh đã nói là ngủ
ngon đến mức không biết cúp điện và máy phát điện ngừng vì hết xăng?
- Thì sáng hôm sau, lúc trả phòng, tôi nghe phục vụ nói lại.
Thậm chí họ còn đùa xỏ tôi là “ chắc sướng quá nên cúp điện mấy giờ đồng hồ mà
vẫn còn ngủ được” – Khải Minh cười ngượng ngùng.
- Tốt. Vậy thì cuối
cùng anh đã nhận mình có liên quan đến vụ này – tôi cười sảng khoái .
- Căn cứ vào đâu chứ ? – Khải Minh gầm lên.
- Vào việc anh đã nói dối về alibi của mình. Tối hôm đó, anh
không có mặt tại khách sạn Quỳnh Hương.
- Tôi có mặt tại đó – Khải Minh khẳng định.
- Anh nói dối.
- Chứng minh đi!- Mắt Khải Minh long lên những vằn đỏ.
- Bởi vì khách sạn Quỳnh Hương đêm đó không hề bị cúp điện.
Tôi đã nói dối. Vậy nếu như anh ngay tình thực sự không liên quan gì với vụ án
này, sao anh lại phải nói dối tiếp với tôi?
Khải Minh như bị trời trồng, không mở miệng được nữa. Anh ta
nhìn tôi đầy hận thù. Rồi anh ta bật cười khanh khách :
- Mày giỏi lắm, An ạ! Thú thật là mấy cái màn trình chứng cứ
của mày nãy giờ chỉ khiến cho tao mệt lổ tai, nhưng cái bẫy này quả là xuất
sắc.Tao buộc phải cúi đầu trước mặt mày như bái phục một đối thủ ngang tài.
Nhưng mày nên nghĩ cho kỹ lại đi. Bắt tao thì mày được cái gì? Việc của cảnh
sát, can gì đến mày?
- Sao không can dự? Nếu tôi im lặng, tôi sẽ là đồng phạm với
tội ác của anh.
- Chỉ cần mày im lặng trong đêm nay. Tao sẽ biến mất trước
khi trời sáng. Mày có thể nói rõ tất cả để lấy một ngôi sao nữa và sẽ nhận một
trăm ngàn đô la để cảm ơn. Còn nếu mày bắt tao, thì những gì giữa tao và mày
lâu nay sẽ bị lôi ra để xem đi xét lại. Mày sẽ mãi mãi đứng ngậm ngùi nhìn công
danh lợi lộc trôi qua trước mắt mình mà không sao với tới được, bởi mày sẽ phải
đối phó với những kẻ thù vô hình. Thậm chí nếu tao muốn, mày sẽ chết ngay lập
tức ở đây và lần này thì sẽ không có bê tông để an táng.
- Anh đừng hù dọa tôi.- Tôi bật cười – Chẳng lẽ anh có mang
súng theo? Và chính anh sẽ bắn tôi?
- Tao không bao giờ đụng đến dao đến súng – Khải Minh hấp
tâp – Tao thù ghét những thứ đó. Và những người có quan hệ với tao cũng thế.
Tao…sở dĩ nói ra điều vừa rồi chỉ vì tao…không muốn mất mày.
- Người bị mất mát ở đây là tôi chứ không phải anh – tôi đay
nghiến –Tôi đã mất anh từ khi tìm ra những chứng cứ mà anh cho là nghe mệt lổ
tai kia. Và tôi còn đau đớn hơn khi anh dùng kiến thức nghề nghiệp cũ để bác
bỏ. Cuối cùng, tôi đánh mất chính mình khi buộc phải dùng chứng cứ giả để chứng
minh anh nói dối. Hôm nay, tôi hẹn anh ra đây vì còn luyến tiếc nhà văn Khải
Minh quá khứ, chứ không muốn đàm phán với Mauricio- tên giết người. Anh gài bẫy
tất cả, từ Phương Đạt đến Lý Điển Sơn. Anh đẩy cả nhóm 21 K cho cảnh sát Đài
Loan để phá nát hai gia đình họ Phương họ Bạch. Và hơn nữa, anh đã giết Kim Chi
và Bích Ngọc.
- Cũng như tao sắp giết chết cả mày. Mày có biết đang đứng
nói chuyện với ai không? – Khải Minh nói đầy tư lự, cứ y như đang suy tư về một
áng văn.
- Anh là Mauricio, tên quỷ sống.- Tôi lặp lại.
- Mauricio – Khải Minh cười buồn – Cái tên giả cũng như Khải
Minh chỉ là một bút danh, nó đâu phải là quyền lực để mà tao tự tin.
- Vậy anh là ai?
- Tao là Hồng Trượng của Huynh Đệ Hội. – Khải
Minh ngạo nghễ - Rất nhiều người từ quan đến dân đã gặp tao, làm những việc
theo ý tổ chức của tao và những việc đó đều nằm trong khuôn khổ pháp luật. Chắc
mày cũng hiểu thành công hay trở ngại trên đường quan lộ cũng nằm trong chế ước
của những quan hệ đó. Và mày đừng có nghĩ rằng trong cuộc gặp này, tao không có
sự đề phòng. Tao chú ý mày ngay buổi chiều mày cùng Bạch Thanh Quang rời chùa
Bà đến ủy ban nhân dân thành phố để ngăn việc thu hồi dự án Khang Thịnh kìa. Sự
thân mật đầy tình nghĩa của mày khi rủ tao đi câu trên sông Sài Gòn hôm nay
khiến tao phải phòng xa. Giờ thì tao và mày hoàn toàn nằm trong ống kính súng
bắn tỉa của một sát thủ nhà nghề mà tao thuê. Chỉ một dấu hiệu của tao, mày sẽ
vỡ sọ và tao sẽ biến mất. Mày suy nghĩ cho kỹ đi. Chỉ cần mày hứa là im lặng
đến sáng mai, mày sẽ lập công, nhận tiền và tao biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc
đời mày.
- Nếu tôi hứa im lặng, anh có tin không?
- Tao tin.
- Vì sao?
- Vì họng súng vẫn dõi theo mày cho đến khi tao đã yên vị ở
Bangkok. Trong túi tao đã sẵn hộ chiếu và vé máy bay.
- Anh chu đáo lắm – tôi cười nhạt – vậy làm sao tôi tin anh
về cái vụ một trăm ngàn đô cảm ơn. Biết đâu qua đó rồi, anh sẽ “ xù đẹp”?
- Đây là Master card của tao. Mày cầm lấy, tao sẽ cho mày
password. Mày có thể kiểm tra ở bất cứ cột ATM nào ngay tại sân bay. Giờ này về
đêm Việt Nam nhưng bắt đầu ngày làm việc ở Hoa Kỳ, American Bank sẽ chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của mày
tại Sacombank. Mày chỉ cần một động tác nhỏ trên bàn phím.
- Nghĩa là tôi tạm thời phải đi cùng anh ra sân bay mới nhận
được thẻ tín dụng này?- Tôi lắc đầu.
- Khỏi. Tao đưa mày ngay cùng với password. Chỉ cần mày đi
về nhà ngủ cho đến sáng.
- Làm sao tôi tin được anh?
- Không tin thì chết – Hồng Trượng ( giờ phải gọi là Hồng
Trượng) đáp lại bằng sự nhẹ nhàng của
âm thanh phát ra khi liếc lưỡi dao trên đá mài.
- Vậy xác bà Kim Chi ở đâu?
- Ngay dưới bàn thờ gia tiên trong khu từ đường nhà họ
Bạch - Hồng Trượng nói như cái
máy.
Tôi chết lặng. Thì ra đó là lý do người ta không thể tìm ra
Kim Chi trong khu mộ gia tộc như lời Bạch Thanh Quang đã yêu cầu, bởi không ai
dám đào ngay dưới bàn thờ dòng họ được. Đây chính là lời khai sẽ “ giết” Bạch
Thanh Quang về mặt tinh thần..
- Tại sao anh làm thế?
- Tại sao à ? – Hồng Trượng cười. Nụ cười gớm ghiếc
làm cho khuôn mặt của hắn dúm dó, méo xệch – Tại vì tao muốn đánh cho tiêu tùng
cả hai dòng họ đó. Bọn chúng gây khó khăn cho việc làm ăn của Hoàng
Long Giao. Tao muốn thành phố
thu hồi dự án Red Sun của Bạch Thanh Quang thay vào cho công ty Oxygen của
Phương Gia Nghi. Sau vụ tai tiếng dính líu tới băng 21 K, nhà họ Phương sẽ sập
tiệm và cổ phiếu Oxygen sẽ phải rơi xuống giá rẻ mạt để chúng tao thu hồi lại
và trả chúng về giá trị thực sự cao ngất ngưỡng của nó sau khi nắm quyền quản
trị Oxygen. Tại vì tao kinh tởm những kẻ tư bản ăn thịt người thân như Phương Đạt, Phương Gia Nghi. Tại vì tao là
Hồng Trượng quyền lực chứ không phải gã Mauricio vớ vẩn như lão già họ Phương
vẫn nghĩ.Và cuối cùng, tao không phải loại ngốc như Lý Điển Sơn và cái đám 21 K
mà tao đã mua lại để lôi chúng vào làm quà cho cảnh sát hai vùng lãnh thổ Việt
– Hoa.
- Cảm ơn sự hợp tác của anh. Mọi việc giờ đã sáng tỏ - tôi
thở phào nhẹ nhõm – tôi sẽ không bao giờ quên anh.
- Tao cũng sẽ không bao giờ quên mày – Hồng Trượng có vẻ bồi hồi
– Thật buồn khi mất một đối thủ tầm cỡ.
- Anh đâu có mất. Xe của C 45 chờ anh ở ngoài đầu hẻm, ngay
cổng khu dự án kìa – tôi nhún vai , thò tay ra túi quần sau tìm chiếc khóa tay.
Hồng Trượng trợn
mắt, vừa lùi lại vừa vung cánh tay trái lên…
Một tiếng BỐP khô khốc như tiếng lốp xe ô tô ô tô nổ vẵng
đến tai tôi. Những mảnh sọ của Hồng Trượng bắn ra tung tóe.
Sát thủ của hắn đã nổ súng.
Nhưng đạn không trúng mục tiêu được hắn chỉ định.
Chợt tôi nhìn thấy Bích Ngọc đang đứng ngay trên mặt nước, sát
chiếc thuyền cao su chúng tôi cột khi nãy…
Cô ta nhìn tôi, không biểu lộ chút tâm trạng gì…
Rồi cô ta chìm khuất dưới màn hơi nước gợn trên mặt sông
chiều.
ĐOẠN KẾT
Ngoài thiết bị thu hình và ghi âm ngụy trang chiếc cúc áo mà
tôi gắn theo người để làm bằng chứng trong lúc làm việc với Hồng
Trượng, tôi vẫn còn một vi micro truyền tín hiệu ghi âm vô tuyến chuyển
nội dung đàm thoại đến xe thiết bị của cảnh sát. Vì thế, ngay khi Hồng
Trượng đe dọa việc lấy mạng tôi, các vị trí có thể đặt súng bắn tỉa đã
được lệnh kiểm tra. Tất nhiên là ngay trong một thời gian ngắn không thể huy
động đủ lực lượng để làm việc đó, cho nên sát thủ của Hồng Trượng vẫn nổ súng
kịp khi thấy y đưa tay trái lên làm hiệu. Gã sát thủ tên Vương, ngoại danh Vương
Súng Trường này nổi tiếng với tài bắn tỉa mà thành tích của y từng được
lưu lại trong gần hai chục vụ ám sát ở Đài loan, Hồng Kông, Ma Cao đã bị bắt
ngay trên chiếc thuyền mà Hồng Trượng thuê riêng sẵn cho hắn
từ trưa. Phát súng đã làm lộ hắn. Chỉ có điều lạ là khi cảnh sát hỏi cung, hắn
lại khai nhận tội đã bắn vỡ sọ tôi đúng như chỉ định của Hồng Trượng. Đó là lý do
hắn không bắn tiếp phát đạn thứ hai. Khi giáp mặt tôi tại cơ quan điều tra, hắn
chừng như ngất xỉu vì tưởng hồn ma về đòi mạng. Sau này, khi đã hoàn hồn, Vương
Súng Trường tường trình rằng ngay lúc nhận ra Hồng Trượng đưa tay trái
lên thì dường như có một màn sương lạnh táp vào hắn khiến hắn phải giật mình,
tay súng hơi run nên phải lấy lại đường ngắm. Vương đã nhìn thấy gương mặt của
tôi trong ống nhòm rồi mới bấm cò. Sau đó, hắn thấy rõ ràng là tôi đã ngã xuống
nên mới thu dọn đồ nghề thì bị bắt… Vương cứ ôm đầu than thở “ Tại sao lại như
vậy? Tại sao lạ vậy?”. Với tên giết người chuyên nghiệp này, dường như ra tòa
về tội giết người thì đỡ nhục nhã hơn ra tòa với tội ám sát khồng thành vì…bắn
lầm. Các chuyên gia đạn đạo nghiên cứu và khẳng định ở vị trí ấy, với tốc độ
gió hôm ấy và các thiết bị cũng như tay nghề của Vương thì hắn bắn trúng đầu
tôi còn dễ hơn là bắn trượt. Việc hắn bắn trúng Hồng Trượng mà vẫn cứ xác
nhận là bắn trúng tôi quả là một điều không sao hiểu nổi, chỉ có thể giải thích
là “ mạng thằng An lớn, thế thôi”
Nhưng tôi thì phần nào hiểu được, dù không nói ra.
Tôi tin đó là hành động trả thù của Bích Ngọc đối với kẻ chủ
mưu gây ra vụ án kép này.
Các nỗ lực điều tra nhằm làm rõ quan hệ của Bích Ngọc với Hồng
Trượng, cũng như động cơ việc cô ta nhận lời đóng giả Kim Chi, được
huấn luyện diễn xuất ra sao, tại đâu… vẫn đang được cảnh sát Việt Nam và Đài
Loan tiến hành.
Bản thân tôi cũng phải tường trình và chịu thẩm vấn, nhưng
không phải chỉ có tôi, bởi Hồng Trượng quan hệ rất rộng. Nhưng
dù có hơi mệt, tôi vẫn hài lòng vì giải tỏa được những thắc mắc của mình.
Bạch Thanh Quang từ khi tìm ra thi hài vợ theo lời tự thú
của Hồng Trượng đã gần như phát điên, nhưng chính gia đình Kim Chi đã làm tất
cả để cứu giữ tính mạng và tinh thần anh ta. Sau khi hồi phục, Bạch Thanh Quang
đã đưa hũ tro hài cốt của vợ mình về
Việt Nam và chôn cùng với hũ tro hài cốt của Bích Ngọc ngay bên miếng
vườn nhà vợ ở quận 8 với tấm bia ghi tên cả hai người con gái và dòng chữ “
chôn chung một mộ”.
Vợ và con của Hồng Trượng đã được y đưa đi nước
ngoài ngay buổi sáng nhận lời gặp tôi để đi câu trên sông Sài Gòn. Họ sang thăm
người thân và rồi ở luôn tại đó. Hắn quả là một nhà tổ chức chu đáo. Nghĩ về
hắn, càng ghê người vì những hành vi độc ác, lại càng thấy sợ vì những tính
toán tinh vi của con người này. Nhưng thi hài của hắn cũng không thể nằm mãi
trong nhà xác của bệnh viện pháp y được, và cha mẹ, anh chị của Tạ Vân Doanh
tức Hồng Trượng đã quyết định hỏa táng thi hài. Tôi cũng đã nhờ người chuyển
cái USB anh ta cho mượn hôm nào để hỏa táng theo với chủ. Anh ta hãy giữ và đem
theo xuống địa ngục.
Sau khi hỏa táng thi thể Hồng Trượng được hai hôm,
điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn từ số máy có mã vùng Thụy
Điển với nội dung đáng sợ bằng tiếng Việt “ Tôi biết
rõ là ông bị Thần Hòa Bệnh và ông đã phải làm đúng chức trách của mình. Nhưng
cũng vì vậy mà ông đã làm tôi mất đi người mà tôi yêu quý, người gắn bó với tôi
vì tình nghĩa chứ không vì tiền. Từ nay, tôi mong ông bảo trọng. Hẹn gặp ông! Hoàng Long Giao”.
Tôi lạnh người.
Từ giờ, tôi đã chuốc vào thân một mối họa vô hình từ phía
Huynh Đệ Hội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét