*
* * *
Harisson
bị bất ngờ về đề nghị của giám đốc khách sạn.
Một bữa
ăn chiều.
Phát
xuất từ lời mời của ông Võ Quốc Trọng - trưởng phòng chăm sóc khách hàng của
công ty bảo vệ Yuki.
Từ
nguyên nhân là chuyện om sòm đêm qua, khi Harisson gọi điện báo động cho trực
tầng về sự xuất hiện của bầy khỉ Macacus cùng hai người lạ mặt trong phòng của
ông ta.
Đến giờ,
Harisson còn cay về việc phải ký biên bản.
Giờ thì
trước mặt ông ta là lá thư xin lỗi của công ty bảo vệ YuKi gửi khách sạn, đính
kèm biên bản để cho Harisson tùy nghi
hủy bỏ, cùng lời mời ăn chiều để tìm hiểu sự việc, chủ yếu nhằm mục đích
chấn chỉnh phương thức phục vụ khách hàng của các bảo vệ công ty Yuki.
Là một
người hoạt động bí mật nhà nghề, Harisson không tin đầy thuần túy là lời mời xã
giao trong hoạt động P.R của công ty bảo vệ.
Nhưng là
một người chuyên nghiệp, nên Harisson hiểu rằng mình không thể từ chối lời mời
đầy thịnh tình này, bởi mình chưa bị lộ. Việc từ chối hoặc dọn sang khách sạn
khác sẽ gây mối ngờ vực với chính bản thân Harisson. Và tuy bảo vệ khách sạn
không phải là công an, nhưng ngành bảo vệ là ngành kinh doanh có điều kiện, chỉ
có sĩ quan công an về hưu hay chuyển ngành mới được đứng ra kinh doanh. Như vậy
thì bảo vệ và công an luôn có mối quan hệ, và một hồ nghi nhỏ của đám bảo vệ dễ
dắt dây đến một dấu hỏi lớn từ phía công an. Harisson thầm kiểm tra lại tất cả
các chi tiết xảy ra với mình trong hơn 24 giờ qua, từ khi rời Tân Sơn Nhất lúc
3 giờ sáng ngày 27 tháng 10 để đến thuê khách sạn này… Có lẽ chỉ có chi tiết
gọi điện cầu cứu lúc nửa đêm là cần được giải thích rõ ràng. Vấn đề là ta không
hề bịa ra chuyện ấy. Ta đã nói sự thật và nếu như họ không lý giải được thì đấy
không phải tại ta. Đúng. Quyền lợi khách hàng cho phép ta có thể làm om sòm chuyện khách sạn này có ma lên các
tạp chí du lịch nước ngoài cơ mà. Vậy thì chẳng việc gì phải tránh né hay chối
từ. Cứ dự bữa ăn chiều được trả bằng tiền thiên hạ thì đã sao nào? Điều đó lại
càng chứng minh sự lương thiện và đứng đắn của mình hơn bao giờ hết… Sau khi
cân nhắc và quyết định, Harisson nở nụ cười độ lượng với cô nhân viên lễ tân
vừa mang thư mời đến cho mình.
- Xin
cảm ơn. Tôi rất vui vẻ nhận lời. Đúng 18 giờ, tôi sẽ có mặt tại nhà hàng của
khách sạn.
Cô lễ
tân đi rồi, Harisson nhẹ nhàng mở chiếc va ly xách tay, lấy ra chiếc nhẫn và
cây ba toong[1]. Đây là
hai thứ hữu dụng nhất cho những dịp đại loại như cuộc gặp chiều nay. Khi cần
thì nhanh chóng, kín đáo và nạn nhân cũng không thể phát hiện ngay lập tức, lại
dễ phi tang vật chứng… “Phòng xa vẫn hơn” – Harisson đeo nhẫn vào bàn tay phải,
cắp ba toong vào nách, tự ngắm mình trong gương và nở một nụ cười thân thiện
thích hợp với phong cách của một quý ông.
…..
Tôi và
Kim Su My cùng Park Yoeng Sik cùng dán mắt lên màn hình.
Camera an
ninh đặt trong phòng VIP của nhà hàng cho chúng tôi nhìn thấy được người khách
đang ngồi xuống trước bàn ông Võ Quốc Trọng.
Tôi cố
giữ vẻ thản nhiên vì tôi đã được biết người ấy là ai…
Và tôi
quan sát thái độ của Kim Su My cùng Park Yoeng Sik.
Bởi tôi
muốn xác quyết nghi vấn của mình.
Kim Su
My không giấu được vẻ ngơ ngác xa lạ đối với người đàn ông nọ.
Còn Park
Yoeng Sik thì há hốc miệng, suýt kêu lên một tiếng ngạc nhiên…Gương mặt của
Park thật khó tả nổi… Nó vừa thể hiện mừng vui, vừa có gì đó đau xót, tủi
hổ…Park gật đầu nhẹ.
- Ông
chắc chắn chứ? – tôi hỏi với sự dè dặt.
- Tôi
nhận ra hắn mà – Park nói gọn.
- Vậy ta
sang đó được rồi – tôi rút máy điện thoại, thông báo cho diễn tiến tiếp theo.
….
- Chúng
ta còn đợi ai nữa sao, thưa ông? – Harisson vừa liếc nhìn những người phục vụ
dọn thêm chén dĩa, vừa hỏi người đối diện.
Người
đối diện với Harisson – Võ Quốc Trọng, trưởng phòng chăm sóc khách hàng của
công ty bảo vệ YuKi vừa liếc đồng hồ, vừa mỉm cười :
- Vâng.
Tôi có hẹn thêm mấy vị chuyên gia của dịch vụ chăm sóc khách hàng công ty mình.
Họ cũng muốn nghe về chuyện lạ của ông.
- Chẳng
phải tôi đã kể hết rồi sao? – Harisson lắc đầu, vẻ không hài lòng.- Biên bản
của khách sạn đã ghi lại cả cơ mà.
- Vâng…
Nhưng thú thật là… về những hiện tượng như vậy, tôi lại cần những chuyên gia am
hiểu để… đưa ra một giải pháp. – ông Trọng nói với tất cả sự thành thật.
Harisson
cố giấu một cái cười nhạt. Giờ ông ta đã đoán được nguyên nhân của lời mời ăn
chiều này. Đúng là bọn khách sạn sợ Harisson làm om sòm về chuyện có ma nên
muốn “bịt đầu mối” bằng một mớ nhà ngoại cảm giải nạn trừ tà chứ chẳng có mục
đích chi to tát đáng sợ cả. Có nên ngồi dần lân với bọn ấy chăng? Sâm – Banh
khai vị mới hết một phần tư chai, thực đơn chưa vào món chính. Nếu cáo từ ngay
lúc này thì…e rằng không được lịch sự, còn ở lại bàn tiếp tục thì chẳng thể
tránh khỏi cảnh mất thời giờ. Suy đi tính lại, Harisson bình thản đưa cốc sâm –
banh cho người phục vụ rót thêm vào, nói bằng giọng dửng dưng :
- Từ giờ
thì đấy sẽ là câu chuyện giữa các ông… Tôi xin phép đứng ngoài.
- Ông
không quan tâm gì nữa sao? – Ông Trọng ngạc nhiên
- Nếu
được phép – Harisson cười – Tôi xin quan tâm đến tài nấu nướng của đầu bếp nhà
hàng như lời ông mời.
Cả hai
cùng cười.
Cửa
phòng VIP của nhà hàng bật mở… Ba người khách bước vào.
Harisson
không thể tin được vào mắt mình.
Ba người
ấy là Trần Thanh An, Kim Su My và…
Sao lại
có chuyện kỳ lạ quỷ quái này?
Tình cờ
chăng?
Không. –
Harisson biết rõ đây không phải là chuyện tình cờ và mặt nạ của mình sắp bị
lật. Nhưng trong một khoảnh khắc, Harisson nhìn thấy đây là thời cơ để hoàn tất
chương trình của mình tại Việt Nam. Thứ nhất, pháp luật Việt Nam không thể xử
Harisson về tội nào đó xảy ra tại lãnh thổ khác, dù đó là Đại Hàn Dân quốc. Thứ
hai, ngoài hành vi mạo danh xảy ra chiều tối hôm qua, đến giờ thì Harisson
không vướng một sai phạm nào, nên nặng lắm thì chỉ bị trục xuất. Và ngay lúc
này, con mồi Trần Thanh An cũng sẽ trúng độc và…từ từ mà chết, trước ngày thứ
hai 31 tháng 10…
Harisson
nở nụ cười thân thiện, đứng dậy, sửa lại vạt áo veste , đưa tay ra cho Trần
Thanh An :
- Ồ. Rất
vui được gặp lại ông.
Hai
người bắt tay nhau.
Cái bắt
tay xã giao, vừa đủ chặt trong một khoảnh khắc vừa đủ để ghi nhận.
Harisson
có cảm giác cái gì cứ cộm lên ở ngón tay đeo nhẫn của mình.
Và trước
mắt ông ta, Trần Thanh An đang nhìn ông ta chằm chằm, nhưng hướng mắt cứ như
đang nhìn về nơi nào xa xăm lắm…
“ Đã bắt
đầu có tác dụng” – Harisson vừa nhìn gương mặt của người vừa bắt tay mình, vừa
thích thú thầm nghĩ một cách ác độc.
*
* * *
Đó là
khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại dài hơn cả đời người.
Khi tôi
bắt tay Harisson.
Cũng là
lúc tôi thấy Tuyết Mai đứng ngay sát phía sau ông ta…
Và Tuyết
Mai đưa ngón tay cái của mình ngoéo vào ngón tay đeo nhẫn trên bàn tay phải của
Harisson…ngay khi lòng bàn tay chúng tôi chạm nhau.
Tôi cảm
thấy ngón tay Tuyết Mai cộm lên trong lòng bàn tay mình.
Tôi như
ngây ra, cứ đứng nhìn mãi Tuyết Mai.
Sau cú
bắt tay, cô ta lùi lại, cười với tôi kèm một cái gật đầu.
Harisson
lên tiếng :
- Ông
làm sao thế? Có gì khó chịu à?
Tôi lắc
đầu nhẹ. Và Tuyết Mai biến mất ngay sau màn hơi lạnh tỏa ra từ chiếc xô đá ướp
rượu săm – banh.
Khác với
tôi, Park Yoeng Sik hất bàn tay của Harisson đang chìa ra trước mặt mình, nói
bằng giọng lạnh lùng :
- Không
cần. Biết nhau rồi mà, phải không Sam?
- Tôi
không hiểu – Harisson ra vẻ ngơ ngác – Sam …nào cơ?
- Thì
mày sắp hiểu rồi đấy – Park cười gằn.
Khuôn
mặt của Park giờ xạm lại, méo mó y hệt mặt nạ tử thần. Park chỉ thẳng váo
Harisson, rít lên :
- Tôi,
Park Yoeng Sik – cựu sĩ quan KCIA. Tôi
tố cáo người này. Hắn là Sam Jeans của CIA, mười lắm năm trước chính hắn
đã trộm đồ trang sức của bà Kim Su My và thủ tiêu xác người giúp việc Phạm
Tuyết Mai trong chiếc áo choàng
Halloween màu đỏ.
Harisson
lạnh lùng :
- Tôi
chẳng hiểu gì cả.
- Ông sẽ
hiểu thôi – Kim Su My cười nhẹ - Hôm qua, ông đã mạo nhận là tùy viên sách bên
cạnh tòa đại sứ Mỹ và để lại danh thiếp chức vụ đó tại lễ tân Continental. Danh
thiếp ấy dù mang tên giả nhưng lại có số điện thoại và dấu vân tay của ông.
Hình ảnh ông vẫn còn trong tư liệu họp báo và ông An đây cũng còn một tấm danh
thiếp đầy đủ hai yếu tố ấy. Ông hiểu là gì rồi chứ?
Harisson
im lặng, suy tính hồi lâu rồi thốt lên cộc lốc :
- Không
hiểu.
- Thì
ông còn thời gian để hiểu mà – tôi
nghiêm giọng – Ông bị bắt.
Harisson
vung tay chộp cây ba toong để trên bàn, nhưng người phục vụ đã gạt tay ông ta
sang một bên… Võ Quốc Trọng trở lại với hình ảnh sĩ quan phản gián ngày xưa khi
chỉ cần đứng dậy xoay người cùng một đòn quét bằng ghế… Harisson ngã ngồi trên
tấm thảm và mau chóng bị khóa tay. Kim Su My nhíu mày, nhìn ông ta và giễu cợt
:
- Ông
xưng là tùy viên sách mà sao hành xử thiếu văn hóa quá đấy.
Đoạn kết
Harisson
im lặng suốt ngày thứ bảy 29 tháng 10.
Sáng thứ
hai, 31 tháng 10, tôi tham gia buổi hỏi cung ông ta.
Và bất
ngờ là ông ta suy sụp khi thấy tôi xuất hiện.
Còn tôi
thì không quá bất ngờ.
Bởi chiếc nhẫn và cây ba toong của ông ta đã
được cơ quan kỹ thuật nghiệp vụ xác định là hung khí giết người bằng thủ đoạn
tiêm thuốc độc. Những người trúng độc từ kim trong nhẫn hay ba toong đều cứ
nghĩ mình bị trầy xước nên không thể nào kịp đối phó, thuốc độc này sẽ đi vào
máu rồi tác động từ từ lên não gây triệu chứng sốt cao khó thở dẫn đến tử vong
sau 36 giờ.Khi bắt tay tôi, Harisson đinh ninh là lực ép đã đẩy mũi kim ra tiêm
vào tay tôi, nhưng khi giám định chiếc nhẫn, các cán bộ kỹ thuật phát hiện được
lò xo trong nhẫn đã bị nén đến mức biến dạng nên không thể bật lên để đẩy mũi
kim thuốc độc nọ ra… Khi nhắc về việc này, sếp đùa “ Mạng mày lớn thật đó, An
ạ!” Xác định rằng mình đã thua cuộc, Harisson khai nhận hết, nhưng có lẽ chỉ là
“ khai hết những gì các vị đã biết!”
Ông ta
khai mình đã nhận đặt hàng của Hoàng Long Giao để ám sát tôi trước ngày 31
tháng 10, cũng là đúng 100 ngày sau cái chết của Hồng Trượng .
Ông ta
khai mình chính là Sam mười lăm năm trước ở Seoul đã cùng Park Yoeng Sik đột
nhập căn hộ của Kim Su My để trộm toàn bộ hồ sơ điều tra về “ Phượng Hoàng
Lửa”. Park bắn chết cô Tuyết Mai, còn ông ta mang thi thể cuộn trong áo choàng
đỏ đi hỏa táng và gửi tro hài cốt ở Chùa Vọng Quốc ở Hoa Sơn – nơi thờ cúng của
dòng họ Lý tại Hàn Quốc. Phần lời khai này được tách ra và sẽ chuyển cho phía Hàn Quốc khi nhà chức trách
bên ấy yêu cầu, bởi vì đó là việc nội bộ của họ, cũng như quan hệ tế nhị trong
quá khứ giữa CIA và KCIA…Riêng tro hài
cốt của Tuyết Mai đã được người nhà của Park Yoeng Sik rước từ Hàn Quốc về Việt
Nam ngay tuần lễ sau đó.
Người
phụ nữ lớn tuổi làm lao công tạp vụ ở bộ phận văn phòng cao ốc - mà tôi bắt gặp
đang tựa vào Tuyết Mai để ngủ sáng 28 tháng 10 - đúng thật là mẹ ruột của Phạm
Tuyết Mai. Các kết quả sưu tra lý lịch xác nhận điều đó. Bà mẹ tội nghiệp đã
khô cạn hy vọng đợi con gái đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc trở về nên giờ hóa
ra vô cảm khi biết tin về cái chết của con từ mười lăm năm trước bởi tay của
ông chủ tịch tập đoàn giải trí Universe mà bà vẫn cúi chào mỗi ngày khi nhìn
thấy ông ấy bước ngang qua . Bà lặng im, ôm bình tro hài cốt của con gái, nhìn
Park Yoeng Sik và gia đình ông ta đang quỳ khóc than hối lỗi trước mặt mình với
đôi mắt xa xăm, lạ lẫm…Tôi đứng chứng kiến tấn bi kịch đó trong im lặng xót xa…
Tôi sẽ không thể quên hai ngày thứ năm và thứ sáu cuối cùng của tháng 10 –
tháng linh hồn này. Tôi đã may mắn thoát khỏi cái chết từ chiếc nhẫn có kim
thuốc độc của Sam – Harisson, đã chứng kiến một chuỗi tội ác kinh hoàng trong
quá khứ xa xăm… Nhưng tôi và Kim Su My chẳng thể nào vui về điều đó, khi đứng
trước cảnh khó xử khi những người có lương tri đang tự hành hạ mình và hành hạ
lẫn nhau vì chính lương tri của mình như thế này. Chỉ vào lúc vị đại diện của
văn phòng cảnh sát quốc tế Việt Nam đọc lệnh bắt Park Yoeng Sik theo ủy nhiệm
của cảnh sát Hàn Quốc, bà mẹ của Tuyết
Mai mới bật khóc…
Khi
chiếc còng đã ôm trọn hai cổ tay Park Yoeng Sik, tôi nghe tiếng bà mẹ Tuyết Mai
nghẹn lại :
- Ông
Park! Cầu trời phật, cầu hương hồn con Tuyết Mai phù hộ cho ông được an lành.
Mặt của
Park rạng rỡ như cánh hoa hướng dương trong nắng sáng.
Ông ta
mỉm cười, nụ cười đau đớn nhưng đầy thanh thản.
Hai khóe
mắt ông ta lấp lánh buồn vui pha lẫn trong nước mắt
Park nói
trong tiếng nấc :
- Xin
cảm ơn.
….
Đêm ấy
về nhà, tôi lại mơ.
Và thấy
bầy khỉ đột Macacus nô đùa với bé Na con gái mình trước cổng rào…
Rồi lại
giật mình choàng tỉnh…
Với vụ
việc vừa rồi, đúng là vẫn còn một điều
chưa làm rõ.
Người
đàn ông tên Gonslaviz và bầy khỉ, cùng lời cảnh báo trong giấc mơ đêm kia “Khi
ông giải quyết được mối đe dọa mình, cũng là kẻ thiếu nợ chúng tôi”.
Mối đe
dọa tôi là Harisson, tôi đã giải quyết được rồi.
Nhưng
hắn thiếu nợ gì với ông ta?
Chẳng lẽ
tôi lại phải giải quyết một vụ án có liên quan đến khỉ?
Hết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét