Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Áo choàng đỏ 5


                   

                                                               *
                                                *          *          *
Park Yoeng Sik không còn giữ bình tĩnh được nữa.
Suốt bốn mươi lăm phút vừa rồi, Park cứ cầm điện thoại lên định gọi về Seoul cho ai đó rồi lại cúp máy hủy ngang, đi ra rồi lại đi vào căn phòng chủ tịch tập đoàn, dọc theo hành lang khu mua sắm ở tầng 2…Ông rất muốn nói với mọi người, từ cô thư ký thân tín đến đám bảo vệ của công ty Yu Ki rằng “ Các người sai rồi. Có kẻ đe dọa tôi, có kẻ lọt vào phòng làm việc của tôi. Các người đui mù cả rồi, và các thiết bị an ninh của các người cũng vậy.” Park không tin có ma, bởi với ông thì nếu như có, hồn ma cô gái xấu số nọ đã phải hiện ra để ám Sam và ông từ mười lăm năm trước ngay tại xứ Hàn chứ chẳng tội tình gì mà phải chờ đến giờ này ở Việt Nam. Mà sao lại chỉ ám ông? Phải ám Sam mới đúng chứ! Thế nên Park nghĩ đây là trò tống tiền của Sam. Hắn và tất cả các đồng nghiệp của Vụ tác chiến Viễn Đông có thể bày ra trò này lắm? Hay tập đoàn Hoa Thị muốn chơi trò này để ông khủng hoảng tinh thần nhằm mục đích mua rẻ hệ thống rạp Universe?  Tất nhiên có rất nhiều kẻ thích thú khi thấy Park sụp đổ, nhưng chúng đừng có hòng đạt thắng lợi dễ dàng như vậy. Với một người có hệ thần kinh thép như Park, đe dọa thì chẳng ích gì đâu, nhất là với mức độ này… Nhưng điều khiến Park phải đau đầu hiện nay chính là xác định tác giả của hai trò trình diễn ú tim khi nãy, bởi nếu không biết kẻ đó là ai thì chẳng cách chi đối phó được cả. Và để không phải đau đầu cho việc suy nghĩ về “kẻ nào đó”, Park lại cứ phải đi tới đi lui như thế này. Giờ làm việc hành chánh đã hết, cô thư ký và đám nhân viên văn phòng đã chào Park để xin phép về, nhưng cơn mưa đã giữ chân họ lại trong khu mua sắm… Nhìn họ lẩn trong đám khách mua sắm và các nhân viên bán hàng để  ướm thử phục trang kinh dị chuẩn bị cho lễ hội của nhân viên, Park dần yên tâm trở lại…Phải rồi. Mọi việc vẫn đang diễn tiến bình thường…Hơi ít khách một chút chẳng qua vì trời mưa. Tầng này đã tăng cường thêm bốn nhân viên bảo vệ nhà nghề. Khách mua hàng cũng như nhân viên bán hàng đều bình thường…Và như vậy có nghĩa là Park đúng. Hai chuyện lạ lùng vừa xảy ra, chỉ có thể là bàn tay của kẻ nào đó  muốn gây khủng hoảng tâm lý cho mình. Chỉ cần tăng cường các biện pháp an ninh, chuyện ấy khó xảy ra lần nữa… Còn về lá thư bí hiểm trong mailbox, từ mai, Park sẽ bàn giao password  cho cô thư ký để đọc thư thay mình là ổn…
Đúng vào lúc Park thấy nhẹ nhàng, chuẩn bị quay trở vào đóng cửa phòng làm việc để đi ăn tối thì cửa gian hàng lại mở ra cho hai người khách. Một nam trạc bốn mươi, một nữ tuổi gần sáu mươi. Người nữ đang trò chuyện vui vẻ bằng tiếng Anh, người nam có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng lại cười nhẹ, trả lời chiếu lệ.mà mắt như đang dõi theo ai đó không tồn tại trong không gian vui nhộn này…Rồi cả hai chầm chậm đi qua dòng người trong cửa hàng, tiến về dãy phục trang cuối cửa hàng, nới cái máy lạnh Dai Kin to đùng đang thổi ra những luồng hơi giận dữ…
Park sững người…Dường như có cái gì đó đè nặng lên ngực ông ta…
Park thọc tay vào túi áo ngực trái, như muốn tìm kiếm gì đó…
Mấy ngón tay Park chạm vào một vật lạnh lẻo, nằng nặng trong túi áo trái của mình
Hai mắt Park mở to, tròn xoe đầy kinh hoàng khi nhìn thấy vật đó.
Chính là đầu đạn SK – G ban nãy mà ông nghĩ là kẻ nào đó đã đánh cắp trong văn phòng của mình.
Và Park đã nhận ra người phụ nữ nọ.
Kim Su My.
Đối tượng chính của hành động mà ông và Sam đã thực hiện mười lăm năm trước. Chủ nhân của căn hộ nghiệt ngã trong cao ốc Express tại Seoul.
Kim Su My và người đàn ông nọ đang dừng trước chiếc áo choàng đỏ.
Chiếc áo choàng gây kinh hãi cho Park ban chiều.
Chiếc áo choàng mà “ con ma giả” đã mặc để gặp Park.
Park rú lên…
                                                            *
                                                *          *          *
Cho đến trước khi nghe tiếng rú kinh hoàng của người đàn ông mặc com – lê ở ngoài gian hàng thì tôi vẫn chẳng rõ là mình đến nơi này làm gì, dù đó là lời đề nghị khẩn khoản của cô gái ma tên Phạm Tuyết Mai. Tôi đến khu mua sắm thời trang kinh dị ở tầng 2 cao ốc Việt – Hàn chỉ vì tò mò hơn là vì đã xác định được điều phải làm. Và cũng chẳng hiểu lý do gì mà Kim Su My lại hào hứng đòi cùng đi với tôi. Bà ta chỉ lý giải đơn giản rằng “ tôi muốn tìm hiểu về tâm lý đón nhận của người Việt Nam đối với một lễ hội phương Tây”.Thế là bà ta cùng tôi vào gian hàng…
Ngay tại đó, tôi đã thấy Phạm Tuyết Mai.
Cô ta đứng ở gần cuối dãy hàng phục trang, trước cái máy lạnh Dai Kin to đùng.
Tuyết Mai cứ đứng đó nhìn tôi đau đáu…
Cánh tay phải của cô ta chỉ vào chiếc áo choàng đỏ đang treo ở ngay bên cạnh mình, có vẻ như muốn tôi quan tâm đến nó…
Thế là tôi và Kim Su My cùng đến trước chiếc áo choàng đỏ nọ, đúng hơn là Kim Su My đi theo sát tôi.
Và Kim Su My cũng tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc áo choàng đỏ nọ.
Nữ tác giả nhìn chiếc áo chằm chằm, thốt lên :
- Giống thật.
- Giống cái gì, thưa bà? – tôi hỏi.
- Chiếc áo này… rất giống chiếc áo của mùa Halloween năm 1996 mà tôi định mặc để chơi hóa trang cùng các đồng nghiệp ở AP…- Kim Su My nhăn trán - …Nhưng sau đó…tôi bị mất.
- Bị mất? – tôi hồi hộp.
- Tôi nhớ ra rồi – Kim Su My đập bàn tay vào trán – Chiếc áo ấy bị mất cùng một lượt với các tài liệu điều tra vụ “ Phượng Hoàng Lửa” và sự mất tích của Phạm Tuyết Mai.
Tôi lạnh toát người.
Và giọng nữ nhẹ nhàng kia lại vang bên tai tôi.
- Tôi…ở trong cái áo ấy, ông hiểu không?
Và trước khi tôi kịp trả lời, dù chỉ bằng ý nghĩ…
Phạm Tuyết Mai đã len người vào đứng trong chiếc áo choàng đỏ nọ.
Tôi thấy điều đó, nhưng có lẽ Kim Su My thì không.
Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng rú kinh hãi từ ngoài gian hàng.
Người đàn ông bệ vệ mặc áo com –lê đứng ngoài ấy đột nhiên rú thê thảm và ôm ngực loạng choạng…
Mọi cặp mắt đổ dồn về phía ông ta…
Bên trong chiếc áo choàng đỏ, tôi thấy Tuyết Mai nở một nụ cười.
Nụ cười héo hắt…
Nhưng lại thể hiện sự hài lòng, thỏa mãn.
Người đàn ông mặc com – lê như phát điên, ông ta gào lên gì đó bằng tiếng Hàn…Kim Su My vừa ngoái lại đã giật bắn mình.
- Ông ta nói gì vậy thưa bà? – tôi hỏi Kim Su My.
Kim Su My tái mặt :
- Ông ta bảo “ Xin tha cho tôi. Xin tha cho tôi.Xin bà… Kim Su My…Hãy thứ lỗi cho tôi… Tôi có tội…”
- Ông ta nói vậy là sao?- tôi ngạc nhiên – Ông ta biết bà à?
- Ở Hàn Quốc rất nhiều người biết tôi – Kim Su My vừa đáp vừa bước ra ngoài gian hàng, hướng đến chỗ người đàn ông nọ - Nhưng tôi không quen ông ta. Để tôi hỏi xem…
Hai chúng tôi cùng rảo bước ra ngoài gian hàng, hướng về phía người đàn ông mặc com – lê nọ.Ông ta đang bị một vòng rào bảo vệ và nhân viên bán hàng vây quanh…Thú thật là cảnh này thì chẳng có gì vui, nhưng nó khiến tôi mường tượng lại mấy cảnh phim ám sát yếu nhân hạng B của Mẽo… Nghĩa là nhốn nháo xôn xao và người cần được bảo vệ trở thành một cái nhân thịt của cái bánh có lớp vỏ toàn là người…Và tất cả đều nhìn hai người đang bước đến là chúng tôi bằng những đôi mắt nghi ngại ở mức “ cảnh giác cao độ”…
- Ông gọi Kim Su My phải không? Tôi là Kim Su My đây – Kim Su My hỏi bằng tiếng Anh.
Người đàn ông mặc com –lê len lén liếc nhìn …
Rồi ông ta lại la ré lên, chỉ về hướng tôi…
Tôi ngoái lại sau lưng mình.
Phạm Tuyết Mai trong bộ quần áo bảo hộ lao động, với chiếc khăn quấn đầu đang đứng ngay sau tôi.
Giờ thì tôi hình dung được nguyên nhân Tuyết Mai muốn tôi đến nơi này.
Tôi cũng đã hình dung được quan hệ giữa cô ta với người đàn ông mặc com – lê nọ…
Hay nói đúng hơn, tôi đang đứng trước kẻ gây ra cái chết cho cô ta.
Và có thể chính là kẻ đã lấy cắp bộ tài liệu điều tra kế hoạch Phượng hoàng lửa trong nhà Kim Su My mười lăm năm trước.
Tiếng của Kim Su My cắt ngang suy nghĩ của tôi :
- Ông An ! Ông Park đây nói là xin cô Tuyết Mai lui ra. Ông ta hứa sẽ nói cho tôi biết sự thật. Ông có hiểu gì không?
- Tôi hiểu – tôi đáp khô khốc.
- Nhưng tôi không hiểu? – Kim Su My nhăn trán – Chả lẽ ông Park đây biết cô Tuyết Mai? Còn ông thì…
- Tôi thì thấy điều mà ông Park thấy – tôi cười buồn – Đúng là cô Tuyết Mai đang có mặt ngay tại nơi này. Chính xác hơn, ngay sau lưng tôi. Còn khi nãy, Tuyết Mai đứng ngay trong chiếc áo choàng đỏ đằng kia.
Trừ đám bảo vệ và nhân viên bán hàng không hiểu chuyện cứ ngơ ngác nhìn, còn Kim Su My thì giật bắn mình, nhìn vào khoảng không sau lưng tôi bằng cặp mắt tròn xoe to đến mức rách mi. Nữ tác giả kêu lên thảng thốt bằng tiếng Anh :
-                     Tuyết Mai! Có thật là em đấy chứ?
Mọi người chỉ thấy cánh tay Kim Su My giật giật.
Còn tôi thì thấy Tuyết Mai bước đến, nắm tay Kim Su My, lay nhẹ…
Kim Su My bàng hoàng thốt lên :
- Đúng Tuyết Mai. Tôi nhận ra cô ấy rồi…
Người đàn ông mặc com – lê bật khóc.
Lạ lùng thay nước mắt của một người đàn ông đã quá lục tuần, có dáng vẻ đầy bản lĩnh của một doanh nhân thành đạt… Ông ta vừa khóc, vừa nói một tràng tiếng Hàn. Kim Su My giật mình, nói với tôi bằng giọng thảng thốt.
- Ông Park nói mình cần một linh mục giải tội. Ông ấy sẽ kể cho tôi biết vụ mất tích của Phạm Tuyết Mai và hồ sơ Phượng Hoàng Lửa mười lăm năm trước.
Lần đầu từ khi nhìn thấy Tuyết Mai, tôi thấy cô ta nở nụ cười.
Nụ cười vừa lòng, nhẹ nhàng thanh thản…
Tôi rút điện thoại di động, gọi cho tiến sĩ thần học Trịnh Hoàng Nam…
Và báo cho Phương biết tôi về nhà trễ …
Tôi gặp may, Trịnh Hoàng Nam vừa xong thánh lễ tại nhà thờ Đức Bà. Từ đó sang đây không xa…
Và mưa cũng vừa mới dứt.

Không có nhận xét nào: