Ba
Tôi đến
cao ốc Việt – Hàn bằng xe của công ty sách Kwang Nam đón tận cổng, bởi thật bất
ngờ là chính Kim Su My yêu cầu điều này. Vừa ngồi vào xe, Kim Su My đã trao cho
tôi cuốn băng ghi hình có dòng chữ “ Họp báo 27.10.2011”. Tôi tròn mắt ngạc
nhiên, bởi tôi đã kịp yêu cầu bà ta làm chuyện ấy đâu. Có vẻ nét mặt của tôi
lúc này trông khôi hài lắm nên nữ tác giả không kềm được chuỗi cười thích thú.
Thật lạ, khi cười, người phụ nữ bản lĩnh này trông hồn hậu vui nhộn như một
…búp bê cỡ lớn và ý nghĩ đó khiến tôi bật cười theo.
- Ông
cười gì thế?- Kim Su My hỏi.
- Tôi
cười vì nét hồn nhiên của bà – tôi tránh nói ra suy nghĩ của mình – Còn bà?
Chắc bà cười vì sự ngây ngô của tôi.
- Đúng
vậy – Kim Su My xác nhận – Tôi ghé qua công ty Kwang Nam mượn xe, nhân thể lấy
cho ông cuốn băng ghi hình, bởi tôi cũng như ông đều rất tò mò về ông tùy viên
sách giả danh nọ.
- Hình
như người ta nói nhà báo và thám tử luôn có cùng dòng máu điều tra trong huyết
quản – tôi nhận xét - Nhưng có việc gì
gấp mà bà phải đưa xe đến tận đây?
- Park
Yoeng Sik vừa gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu gặp cả hai chúng ta gấp. Ông ấy
có vẻ tuyệt vọng, không còn muốn sống nữa.
- Lại
trò gì thế ? – tôi nhăn mặt – hay là ông ta dở chứng đổi ý tự thú và muốn xin
bà cho “ chuộc” lại tờ tự thú viết chưa ráo mực tối hôm qua?
- Ông
đừng nghĩ thế! – Kim Su My nhún vai – Tôi hiểu người trọng danh dự lẫn nghĩa
tình như ông Park. Nguyên nhân thế nào thì ta phải gặp để nghe mà hiểu.
Tôi im
lặng suốt chặng đường còn lại…
Và mãi
suy nghĩ về sự biến đổi khác thường này, ngay cả khi xe đã dừng lại trước cao
ốc Việt – Hàn.
Đang rảo bước trên thang lầu lên tầng hai thì tôi
giật bắn mình…
Thật
không tin nổi.
Tôi bắt
gặp Phạm Tuyết Mai trên chiếu nghỉ của hành lang tầng một , khu dành cho bộ
phận phục vụ cao ốc.
Đúng
hơn, tôi thấy Phạm Tuyết Mai đang âu yếm vòng tay qua một phụ nữ lớn tuổi mặc
bộ trang phục tạp vụ vệ sinh và dùng đùi của mình cho người phụ nữ nọ kê đầu
nằm nghỉ…
Toàn
thân tôi tê cứng, bất động…
- Ông
làm sao thế? – tôi nghe tiếng Kim Su My hỏi.
Tôi
không tài nào mở được miệng để trả lời.
Mà chỉ
thấy Tuyết Mai nhìn tôi, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Một ngón
tay trỏ đưa lên trước môi cô ta, ra dấu đã nhận thấy và xin tôi giữ yên lặng.
Kèm theo
một cái gật đầu nhè nhẹ, ra dấu “ Đúng rồi”
Sau đó,
cô ta đưa ngón tay trỏ đang chắn trước cặp môi ra, hướng lên trên ra dấu “ Hãy
lên tầng hai”
Và tôi
đã hiểu.
Tôi hiểu
vì sao mãi đến hôm qua, Tuyết Mai mới xuất hiện tại cao ốc này. Đúng hơn, mãi
chiều hôm qua, cô ta mới được ghi nhận về sự xuất hiện của mình.
Bởi vòng
quay của số phận đã đưa Park Yoeng Sik, Kim Su My và tôi – người ghi nhận được
sự tồn tại của linh hồn cô ta, cùng gặp được nhau.
Cho một
sự giải thoát.
- Ông
làm sao thế? – Kim Su My hỏi lại.
- Không
sao cả, thưa bà – tôi cười, bước tiếp.
- Vậy mà
trông ông như kẻ mất hồn – Kim Su My cười với một cái nheo mắt tinh quái – Tôi
cứ ngỡ là… ông lại gặp hồn ma.
- Và tôi
e là bà đã đúng – tôi cười lớn để khỏa lấp cái sự thật mà nữ tác giả vô tình
khơi gợi lại – Nhưng chúng ta đến đây vì ông Park cơ mà…
…..
Park
Yoeng Sik thẫn thờ như người mới ốm dậy… Hai mắt thâm quầng, tóc không chải, bộ
com- lê mặc từ hôm qua vẫn còn tròng trên người, nhăn nhúm… Ông ta mệt mỏi đứng
dậy, đưa tay cho chúng tôi, nói bằng giọng yếu ớt:
- Cảm ơn
hai vị đã tới để giúp tôi. Thú thật, tôi …chẳng còn thiết sống nữa.
- Vậy sao
ông không tự tử? – Kim Su My lắc đầu, hỏi với vẻ chê bai.
- Tôi
không có thói quen quyết định vội vàng mà chưa tham khảo ý kiến số đông – Park
cười đau khổ - Bắn một cái rốp vào đầu thì dễ nhưng chỉ nửa giờ sau mới ngả
ngữa ra rằng cần phải sống lại để làm một chuyện cần thiết khác thì khó coi
lắm. Nên mới phải gặp các vị để xin ý kiến.
- Chúng
tôi có phải là hội đồng quản trị của ông đâu? – tôi cười.
- Nhưng
hai vị biết về nguyên nhân mà lương tâm tôi bị cắn rứt hành hạ, nên tôi sợ, nếu
… tự sát thì các vị sẽ cho là tôi muốn trốn tránh tội lỗi. Nên chí ít, phải gặp
hai vị đã.
- Xin
ông cứ nói.- Kim Su My vào đề thẳng thắn.
- Ngay
đêm qua, sau khi tiễn chân hai vị về, thú thật là tôi cực kỳ thanh thản và
quyết định lập tức truy tìm tung tích đại tá Chow để hỏi về Sam nhằm giải quyết
việc thu hồi hài cốt của Phạm Tuyết Mai. Tôi liền gọi về một người bạn đồng
nghiệp cũ ở KCIA hiện đang ở Seoul để nhờ giúp đỡ…
- Kết
quả thế nào? – Tôi tò mò.
- Chow
vừa tự tử vào chiều hôm qua ở Seoul – Park chán chường – Đầu mối duy nhất giúp
chúng ta tìm Sam đã không còn. Hy vọng đưa bộ hài cốt cô Tuyết Mai về Việt Nam
xem như …vô vọng. Tội lỗi của tôi…vĩnh viễn không được tha thứ.
- Nhưng
nếu như người nhà cô Tuyết Mai tha thứ cho ông? – tôi hỏi ngay sau khi có một ý
nghĩ táo bạo thoáng qua đầu.
- Ông có
kết quả tìm kiếm gia đình cô ấy rồi sao? – Park sáng bừng ánh mắt chứa chan hy
vọng, hỏi gấp.
- Chưa
chắc chắn, nhưng ta có thể trắc nghiệm để được ngay kết quả.
- Xin
chờ tôi gọi xe đưa chúng ta đi.
- Không
cần. Ta đi bộ được, ngay trong cao ốc này thôi.
- Ông
bảo sao? – Park vừa đứng dậy đã giật lùi, vướng chân ghế bành ngã bật lại vào
ghế - Ông nói…người nhà cô ấy…ở trong cao ốc này sao?
- Chính
xác hơn là đang ở tầng một, dãy hành lang cho nhân viên phục vụ cao ốc.
- Sao
ông biết? – Kim Su My bàng hoàng.
- Vì tôi
thấy Phạm Tuyết Mai đang làm gối tựa lưng cho người ấy ngủ - tôi bày tỏ giả
thuyết của mình – Nếu không phải là người thân thì cô ta phải chăm sóc như vậy
làm gì?
- Ai
vậy? – Park hấp tấp đứng dậy.
- Tôi
không biết, chỉ biết đó là một phụ nữ đứng tuổi mặc trang phục lao công tạp vụ.
Có vẻ như chị hay mẹ cô ta…
- Chỉ có
thể là mẹ - Kim Su My thảng thốt – Tuyết Mai có trò chuyện với tôi vài lần về
gia đình cô ấy. Cô ấy là chị lớn trong nhà nên mới phải cố lo thủ tục đi hợp
tác lao động để lo cho gia đình cơ mà.
- Mau…mau xuống gặp bà ấy – Park nói như ra
lệnh.
Tôi vội
đưa tay ngăn cả hai người Hàn quốc đang nóng ruột kia lại.
- Khoan.
Tôi vừa có một ý này.
- Ý
tưởng gì nữa đây? – Park khó chịu.
- Chúng
ta không nên làm kinh động cả văn phòng cao ốc cho mỗi việc tìm thân nhân cô
gái đã chết. Ta hãy nhờ bảo vệ cao ốc mời bà ấy vào đây để trò chuyện riêng.
Nếu không phải thì …cũng không sao.
- Còn
nếu như điều ông nói là đúng? – Park nói như gào.
- Thì
chuyện đó sẽ do các vị tính toán chứ tôi biết gì mà can thiệp? – tôi bật cười.
Điện
thoại di động của tôi lại rung… Tôi liếc nhìn… Mẹ ơi. Số máy bàn làm việc riêng
của sếp. Tôi vội bấm nút đàm thoại.
- Dạ, em
nghe.
- Lấy
được cuốn băng ghi hình họp báo chưa? – giọng sếp nghe có vẻ hơi lạ.
- Dạ rồi
– tôi nhíu mày.
- Lập
tức về cơ quan. Có công tác khẩn.
Sếp cúp
máy ngay khi dứt câu.
Tôi thở
dài :
- Xin
lỗi hai vị. Tôi có việc phải về cơ quan. Sẽ liên hệ lại với hai vị sau.
- Còn
chuyện … người thân của cô Tuyết Mai – Park nói mà tôi nghe như van nài – Tôi
phải làm sao bây giờ?
- Không
có ông, thì làm sao bà ấy hiểu chúng tôi nói gì? – Kim Su My lên tiếng
- Có
lẽ…- tôi cân nhắc – Hãy nhờ văn phòng cao ốc kiểm tra lý lịch nhân viên của
mình để…xác định xem có đúng là người thân của Tuyết Mai hay không rồi sẽ liệu.
Park vỗ
mạnh vào trán mình :
- Ừ nhỉ?
Có vậy mà tôi không nghĩ ra. Cảm ơn ông nhiều.
Tôi
cười, quay ra cửa và đùa :
- Như
chơi cờ tướng vậy thôi, người đứng ngoài lại thường “ sáng nước” hơn kỳ thủ.
- Ông
không phải người đứng ngoài, Ông là nhân chứng – Park nói mà giọng như nghẹn
lại…
Tôi thấy
hai khóe mắt ông ta long lanh ngấn lệ.
Tôi vội
quay mặt đi, vì muốn che giấu phản xạ tình cảm của chính mình.
Vì tôi
cũng gần muốn khóc theo mất rồi…
*
* * *
Sếp có
vẻ ngỡ ngàng khi tôi nhận ra người khách lập dị trong hồ sơ mà A 62 trao cho
kèm lời dặn tôi phải đề phòng .
- Đúng
ông ta – tôi nói như reo – Ông tùy viên sách giả mạo trong buổi họp báo mà hồi
sáng em nói đó.
- Mày…
không nhầm chứ? – sếp hỏi nửa tin tưởng, nửa ngờ vực.
- Nhầm
sao được? – tôi phì cười, dí cuốn băng mới nhận được sát mũi sếp – Có sẵn vật
chứng đây nè.
Sếp nhìn
tôi bằng cặp mắt hân hoan nhưng… vẫn pha chút e dè, kiểu nhìn của nhà sưu tầm
đồ cổ phát hiện ra bảo vật ngàn xưa, nhưng vẫn chưa muốn đưa ra một lời tuyên
bố…
Rồi sếp
cười…
Kỳ lạ,
nụ cười trong giờ làm việc vốn làm tôi ớn lạnh sao hôm nay lại ấm áp lạ thường…
Sếp nhấc
điện thoại, gọi cho đại tá Báu – cục phó A 62, mời sang bên phòng sếp để cùng
làm việc. Sếp ra lệnh cho tôi cùng tham dự…
- Hóa ra
vị khách hàng mà anh định giới thiệu cho tôi lại là khách hàng sáng nay tôi
định giới thiệu cho anh – đại tá Báu cười ranh mãnh khi nhìn thấy vị tùy viên
sách trong buổi họp báo đang hiện ra trên màn hình – Trái đất tròn ghê nhỉ?
- Vậy
chúng ta đã xác định được mục đích của ông khách quý hóa này – sếp nhìn tôi đầy
ý nghĩa – chính là mày đó An ạ.
- Là
…em? – Tôi ngờ vực, nhớ lại lời mà Gonslaviz nói trong giấc mơ.
- Đúng.
Chính ông ta giữ những tấm ảnh chụp chú và thu thập các quy luật sinh hoạt thường
ngày của chú – sếp nói.
- Để làm
gì chứ ạ?
- Đầu
tiên chúng tôi nghĩ là để bắt liên lạc – đại tá Báu nhún vai – Nhưng giờ thì
chúng tôi nghĩ khác. Ông ta có thể là một sát thủ nhà nghề.
- Vậy
sao chiều tối qua ông ta không ra tay với em? Đó là thời cơ thuận lợi nhất.
- Ra tay
thì dễ, nhưng sau đó làm sao rút lui an toàn? – đại tá Báu lắc đầu – Mà cũng có
thể hôm qua sự gặp mặt của hai người chỉ là tình cờ thôi nên ông ta chưa kịp
chuẩn bị cho việc ấy.
- Vậy
các sếp tính sao? – tôi cười gượng – Em chán cảnh được cả địch lẫn ta “ chăm
sóc” theo kiểu cứ nhòm vào gáy mình lắm.
- Giờ thì sếp Hưng nhà cậu mới là nhân vật
chính – đại tá Báu chép miệng – trách nhiệm của bọn tôi là phản gián chứ không
phải an ninh nội bộ.
- Tôi
không thích mạo hiểm tính mạng cấp dưới để chờ hắn ra tay nhằm có chứng cứ quả
tang đâu – sếp ung dung nói – Tìm một lý do chính đáng trục xuất hắn ta là
xong.
- Lý do
gì để trục xuất? – đại tá Báu cau mày.
- Hắn
mạo danh tùy viên sách bên cạnh tòa đại sứ Mỹ tại Việt Nam để dự cuộc họp báo của
Kim Su My – sếp cầm tấm danh thiếp tôi trao buổi sáng lên – Tuy chưa xảy ra hậu
quả nghiêm trọng nhưng hành vi này gây ảnh hưởng xấu đến quan hệ ngoại giao
Việt – Mỹ. Trục xuất được rồi chứ?
- Được.
Với điều kiện hắn thò đầu ra lần nữa với cái vỏ đó – đại tá Báu lắc đầu – Mà
nếu là tôi ở vị trí của hắn thì dù có cho kẹo, tôi cũng chẳng thò đầu ra lần
nào nữa với vỏ bọc đã lộ ấy đâu.
Chẳng
biết vì lý do gì, trong đầu tôi lại vang lên câu nói của Gonslaviz trước khi
kết thúc giấc mơ “Khi ông giải quyết được
mối đe dọa mình, cũng là kẻ thiếu nợ chúng tôi”… Và tôi choáng váng với ý nghĩ “ Nếu đúng vậy thì
kẻ này chính là Sam? Nếu đúng là Sam, tất Park Yoeng Sik sẽ nhận ra được hắn !
Và nơi giấu hài cốt Tuyết Mai sẽ được hắn tiết lộ.”
Tôi đứng
dậy, đề nghị sếp :
- Nếu em
tiếp xúc với ông ta thì sao?
- Điên
rồ - sếp phản bác – Nếu tao là hắn thì tao tự thấy cuộc tiếp xúc này không bình
thường chút nào. Tao chẳng ngốc gì mà đến gặp mày.
- Nhưng
ông ta sẽ gặp. Vì ông ta cần gặp để giết chết em.
- Và
cũng vì biết mày là sĩ quan an ninh, ông ta cũng dự kiến rằng mày có thể đã
kiểm tra thật giả về danh xưng của ông ta, vì nghi ngờ mới hẹn gặp ông ta. Và
ông ta sẽ ... “ biến”.
- Một
cuộc gặp tình cờ cũng không được sao ạ? – tôi gãi đầu.
- Không
! – sếp dứt khoát.
- Được –
đại tá Báu lên tiếng – Vụ đó tôi lại sắp xếp được đấy.
- Phiên
tòa mở tại nhà hàng của khách sạn Sài gòn Thế Giới Mới sao? – sếp phì cười.
Đại tá
Báu gật đầu.
Hai cánh
mũi ông ta lại phập phồng…
Tôi đoán
rằng ông sếp phản gián quyết tung một “ đòn quyết định”.
Qua đầu
giờ làm việc buổi chiều, tôi đã được chuẩn bị những thứ cần thiết và mời được
hai vị khách cùng tham gia vào cuộc hẹn
ăn chiều mà đại tá Báu sắp xếp. Hai vị khách đó là Kim Su My và Park Yoeng Sik.
Tôi gọi
điện cho Phương, báo tin tối nay mình về muộn.
Không
được nói rõ lý do cho bất ký ai, kể cả vợ mình.
Như bao
nhiêu đêm tôi từng về muộn.
Nhưng
với đêm nay, tôi không khỏi bồi hồi.
Bởi tôi
sắp giáp mặt kẻ muốn giết chết mình.
Dù được
bảo vệ kỹ đến đâu, tôi cũng hiểu rằng luôn có 1% may rủi.
Chắc
chắn kẻ giết người sẽ bị bắt, nhưng hắn vẫn có thể kịp ra tay lắm chứ. Như con
rắn còn kịp gào lên “ Cẩn thận. Ta chết đây” với nhát cắn cuối cùng đầy nọc độc
mà Kipling đã khắc họa trong thơ.
Và khi chuyện ấy xảy ra, đêm nay tôi không chỉ về nhà
muộn… Mà có thể vĩnh viễn không về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét