*
* * *
….
Park vẫn
đang khóc rưng rức như đứa trẻ sợ bị phạt đòn.
Kim Su
My mím chặt đôi môi, hai mắt rưng lệ…
Cô gái
ma Phạm Tuyết Mai vẫn nhìn Park chằm chằm đầy oán hận…
Trịnh
Hoàng Nam có vẻ bâng khuẩng.
Còn tôi
thì nhìn Phạm Tuyết Mai với tất cả sự đề phòng, dù biết cô ta sẽ không làm gì
Park, nhưng rõ ràng có điều khó hiểu.ở đây.
Đó là vì
sao đến giờ Phạm Tuyết Mai mới hiện ra? Và ngay tại nơi này?
Tuyết
Mai nhờ tôi đưa cô ấy về nhà cơ mà?
Chả lẽ
nhà cô ấy ở đây?
- Rồi
sao nữa? – Kim Su My hỏi tiếp.
Park liếc
nhìn về phía Tuyết Mai, đầy e sợ, nói trong hơi thở khó nhọc, nặng nề :
- Đêm 29
tháng 10, đại tá Chow bố trí một cuộc gặp giữa các chính trị gia với báo chí
trong nước và quốc tế. Bà Kim Su My được mời tham gia, và đó cũng là lúc tôi
với Sam đột nhập vào căn hộ của bà ấy…Tôi yên trí rằng căn hộ vắng người. Nào
ngờ… trong lúc Sam đang mày mò dò tìm mật mã mở két sắt bí mật mà bà Kim mới
tậu để đựng tài liệu thì…đèn sáng và cửa phòng khách bên ngoài mở… Một cô gái
mặc đồng phục tạp vụ đi vào… Tôi vội khống chế cô ta, ra lệnh phải im
lặng…nhưng có vẻ cô ta không hiểu tiếng Hàn. Bất chợt cô ta cắn vào tay tôi,
đập cán chổi lau nhà vào mặt tôi rồi bỏ chạy ra ngoài. Sợ cô ta làm lớn chuyện
sẽ hỏng cả kế hoạch, lại bị đau bất ngờ nên…tôi mất cả bình tĩnh…Tôi rút khẩu
SK – G lắp ống giảm thanh, bắn theo cô ta… Cô gái giúp việc ấy trúng đạn ngã
xuống trước khi kịp bước qua khung cửa căn hộ của bà Kim tại cao ốc Express…Cô
ấy chết…ngay lập tức… Sam vơ vội chiếc áo choàng đỏ trong bộ phục trang
Halloween treo trên móc áo quấn xác cô ta lại để máu không thấm ra sàn… Mở két
lấy xong tài liệu “ Phượng Hoàng Lửa”, Sam lấy luôn cả mấy thứ nữ trang quý giá
trong két để ngụy tạo một vụ “ người làm công mất tích sau khi trộm cắp đồ gia
chủ”… Rồi hai đứa chúng tôi dìu cái xác trong áo chòang đỏ của cô ấy đi vào
thang máy, trước trạm bảo vệ tầng… y như khách đến cao ốc chơi với bạn trở về
sau khi quá chén…
- Ông
giết người đơn giản như thế sao? – Kim Su My quắc mắt, hỏi.
-
Tôi…tôi là người lính… Đó chỉ là…phản xạ theo thói quen… để tự vệ…- Park cúi
mặt, lúng túng giải thích.
- Lại có
thứ lính đột nhập nhà dân lén lút và bắn vào những ai chứng kiến để giấu nhẹm
tội của mình ở Hàn Quốc sao? – Kim Su My cười khẩy.
- Xin
bà…Hãy để ông Park đây nói hết …- Hoàng Nam lên tiếng.
- … Sau
đó, tôi nhận một trận khiển trách nặng nề từ đại tá Chow…- Mặt Park giờ như dại
đi…
….
Tờ quyết
định được chuyển đến Park không phải bằng sự trao tay thân ái mà như một cú ném
lên không trung để rơi tự do xuống tấm thảm trải sàn phòng. Đại tá Chow rít lên
:
- Tồi
tệ. Vô trách nhiệm. Tại sao thông tin về việc Kim Su My mới nhận một người giúp
việc Việt Nam lại không được anh cập nhật vào hồ sơ? Nếu biết được điều đó,
chiến dịch sẽ tiến hành theo lối khác, bởi người khác. Chính sự vô trách nhiệm
của anh đã gây ra cái chết của cô gái nọ chứ không phải do viên đạn mà anh bắn
ra đâu, Park ạ. Trước đây, tôi còn luyến tiếc phải chia tay với một đồng sự như
anh, nhưng giờ tôi rất vui mừng mà nói rằng KCIA rất vui mừng khi một kẻ vô
trách nhiệm như anh không còn được bước qua ngưỡng cửa cơ quan nữa. Từ hôm nay,
anh nghỉ.
Park
nhẫn nhục cúi xuống, nhặt tờ quyết định lên. Ám ảnh về gương mặt thất thần, cặp
mắt mở to kinh hoàng của cô gái nọ khiến anh suốt cả ngày đêm vừa rồi không ngủ
được…Park nghĩ đến gia đình cô gái nọ ở Việt Nam đang mòn mỏi chờ tiền lương
của cô ta gửi về để giúp đỡ họ thoát nghèo, đến việc Kim Su My báo cảnh sát
Seoul về sự mất tích của cô gái giúp việc cùng với mớ đồ trang sức. Để khỏa lấp
tội lỗi này, Park lại phạm tiếp tội lỗi kia…Trộm cắp, giết người, vu cáo…Tự
dưng, Park thấy nghẹn thở… Trong cơn uất ức bản thân, lòng tự trọng của Park
cũng đột ngột bật dậy như một phản xạ tự vệ… Park cười gằn :
- Vâng.
Ngay sau cuộc gặp này, tôi sẽ trình diện tại tòa án quân sự để được xét xử về
tội trạng của mình. Chút tự trọng cuối cùng của tôi đòi hỏi phải làm như vậy.
Chow
giật nẩy mình, không ngờ Park chọn lối phản ứng đó. Trong tic tắc, Chow hiểu rõ
“đòn hy sinh” này sẽ lôi tất cả quan hệ kín đáo lâu nay giữa ông ta và CIA ra
công luận và khỏi phải nói, bí mật về “ Phượng hoàng lửa” chỉ là con tép trong
số các vụ việc bê bối tình báo Mỹ - Hàn. Chow vung tay, toan đập xuống
bàn…Nhưng nắm đấm mau chóng thu lại thành bàn tay xòe ra trước mặt Park. Chow
nhún vai :
- Không
cần phải làm thế. Cái xác đã có Sam lo việc thiêu hủy.Những gì cần thu hồi, ta
đã thu hồi. Xảy ra cái chết của cô gái nọ kể cũng thật đáng tiếc… Nhưng… cô ta
cũng có thể chết vì tai nạn giao thông mà. Hàn Quốc chẳng phải giữ kỷ lục về số
người tử vong do tai nạn giao thông sao? Chuyện này sẽ mãi mãi được giữ kín…
- …Giữa
hai ta – Park lạnh lùng đáp, không cầm lấy tay Chow.
Viên đại
úy hồi hưu vuốt phẳng phiu tờ quyết định, cầm trân trọng bằng hai tay… đi ra
khỏi phòng. Một cái chào theo điều lệnh để chia tay cấp trên giờ đây với Park
đâu còn cần thiết nữa…
….
- Nó đấy
phải không?
Kim Su
My cầm lấy viên đạn SK- G trong lòng bàn tay của Park, ngắm nghía rồi đưa sang
phía tôi. Tôi gật đầu, đặt trở lại bàn :
- Đây là
loại đạn không có vỏ dùng thử nghiệm những năm 90, hiện đã ngừng lưu hành
- Đúng.
Không có vỏ đạn nào được tìm thấy trong căn hộ của tôi, nên chẳng ai nghĩ đến
một vụ giết người – Kim Su My chợt khóc nức nở - Còn máu của Tuyết Mai thì…đã
có cái áo choàng đỏ nọ thấm hộ rồi.
- Con đã
phạm trọng tội – Trịnh Hoàng Nam nghiêm trang nói với Park bằng tiếng Anh – Con
đã phạm vào điều răn thứ năm, đã cướp đi sinh mạng một người vô can, vô tội.
Quỷ dữ đã đẩy con vào cõi mê. Giờ đây, trước khi chuộc tội, ta muốn con hãy hối
tội bằng cách đọc một kinh Lạy Cha, ba kinh Kính Mừng và một kinh Sáng Danh để
nhận được ơn Đại Xá trong tháng linh hồn này. Con hãy hối tội và cầu nguyện cho
linh hồn cô Phạm Tuyết Mai cũng như ta sẽ cầu nguyện cho linh hồn những con
người bị tước đoạt mạng sống bởi chính con người,vì dục vọng mà quỷ Xa Tăng đã
gieo rắc. Hãy cầu nguyện để được tha thứ…
Park quỳ
xuống, cúi đầu đọc kinh
Hoàng
Nam và Kim Su My cùng lắng nghe, vừa làm dấu thánh, vừa đọc theo.
Tôi quan
sát họ, thầm nghĩ “ Chuyện này phải chăng đến đây là dứt?”
Giọng nữ
nhẹ nhàng vang bên tai tôi “ Rồi tôi còn gặp lại ông. Và ông sẽ rõ tất cả”…
Tôi quay
sang bên…
Phạm
Tuyết Mai đã biến mất.
Park
cũng vừa đọc kinh xong… Ông ta quay lên nhìn Hoàng Nam và Kim Su My và nở một
nụ cười đau khổ, nói với sự ngại ngần :
- Tôi…
Tôi sẽ viết tờ tự thú gửi cảnh sát Seoul ngay tại đây… Ngày mai, tôi từ chức và
bàn giao mọi công việc lại cho thành viên khác của Universe… Nhưng trước đó…tôi
muốn bù đắp lại cho gia đình cô Tuyết Mai.
- Tôi
cũng có ý đó, và cũng mới nhờ ông An đây – Kim Su My gật đầu.
- Tìm
kiếm thân nhân của cô Tuyết Mai là một việc, tuy mất thời gian nhưng tôi tin
sớm muộn gì cũng có kết quả - tôi lắc đầu – Nhưng … về mặt tình cảm cũng như
tâm linh người Việt, gia đình cô ta sẽ quan tâm mỗi việc thi thể Tuyết Mai giờ
đang ở đâu? Hài cốt cô ấy cần được an táng…
- Chẳng
phải anh vừa nhìn thấy Tuyết Mai sao? – Hoàng Nam băn khoăn – Sao anh không hỏi
cô ấy?
- Xưa
giờ, tôi chưa bao giờ hỏi cung hồn ma để có được thông tin theo ý mình – tôi
cáu kỉnh – Các hồn ma thường nhờ tôi để giao tiếp với thế giới thực để giải
thoát cho họ chứ không phải để xin cộng tác với cơ quan an ninh.
- Nhưng
anh vẫn có thể hỏi cô ấy mà – Hoàng Nam vẫn chưa chịu dừng.
- Nếu cô
ta còn ở đây và muốn trả lời chú thì tôi đã nói ra cả rồi – tôi đổ quạu – Khi
gặp cô ta, tôi sẽ bảo với cô ấy điều chú quan tâm. Được chưa?
- Đúng
là cô ấy đi rồi …- Park lẩm bẩm – Ông An nói đúng. Có lẽ việc tìm ra hài cốt cô
ấy sẽ là sự trọn vẹn để kết thúc.
- Ông sẽ
giúp điều đó chứ? – Kim Su My hỏi thẳng.
Park
ngần ngừ :
- Nếu
các vị tin ở tôi… Xin để tôi tự do cho đến khi tìm ra hài cốt Tuyết Mai. Tôi
cần tìm cho ra Sam… Chính hắn đã thủ tiêu xác của Tuyết Mai…
- Làm
sao mà ông tìm ra được hắn, khi đã chia tay với KCIA mười lăm năm nay? Tantrex corp cũng đã ngừng hoạt động từ năm
2000…- Kim Su My băn khoăn.
- Tôi sẽ
tìm ra hắn, từ đầu mối là đại tá Chow – Park đứng dậy, nói bằng giọng chắc nịch
tự tin – Tôi có thể bỏ tất cà tài sản của mình để tìm Sam và ép hắn nói ra chỗ
giấu xác cô gái bất hạnh ấy.
- Chúng
tôi tin ông – Kim Su My nói.
Gương
mặt nữ tác giả bừng sáng. Mắt bà ta long lanh hy vọng.
Còn Park
Yoeng Sik thì có vẻ thanh thản và tự hào. Ông chủ tịch hội đồng quản trị
Universe chậm rãi ngồi xuống ghế, lấy giấy bút :
- Xin
hãy chứng kiến cho lòng thành của tôi để thấy tôi xứng đáng với sự tin cậy của
các vị. Ngay bây giờ, tôi sẽ viết tường trình thú tội gửi cảnh sát Seoul… Nhờ
các vị giữ hộ và chuyển cho họ sau khi ta tìm ra hài cốt Tuyết Mai và chuộc lỗi
với gia đình cô ấy.
- Tôi sẽ
là nhân chứng – Hoàng Nam gật đầu.
Tôi nhìn
đồng hồ. Đã 22 giờ.
Về sự
mất tích của Tuyết Mai mà Kim Su My đặt ra, thì câu trả lời đã đến ngay trước
nửa đêm. Chúng tôi đã xác định được nguyên nhân và thủ phạm.
Nhưng
tại sao mãi đến lúc này, cô ta mới hiện ra, và ở ngay tại nơi đây?
Cô ta
nhờ tôi đưa đến đây, để về nhà…
Chả lẽ
vẫn còn một trắc ẩn nào khác nữa?
- Cái
viên đạn SK-G đâu rồi anh An? –Hoàng Nam lên tiếng kéo tôi khỏi những suy nghĩ
miên man của mình – Tôi cần đưa nó vào bộ hồ sơ về trường hợp hồn ma này.
Gã tiến
sĩ thần học vẫn không quên chức trách của mình ở phòng nghiên cứu siêu nhiên
thuộc Vatican, mỗi chút mỗi lập hồ sơ về những hiện tượng bí ẩn. Tôi bật cười :
- Trên
bàn đó chứ đâu. Ai ham gì giữ của nợ đó?
- Ở đâu?
– Hoàng Nam ngơ ngác trong khi tôi, Park và bà Kim ngạc nhiên cũng không kém.
- Tôi
mới đặt nó lên bàn khi nãy cơ mà – Tôi đảo mắt, tìm khắp bàn – Hay ông Park xếp
giấy viết che khuất nó?
Chúng
tôi dọn cả chiếc bàn để tìm viên đạn SK –G mà tôi đã đặt lên khi nãy.
Chẳng có
gì. Đúng hơn là chẳng thấy viên đạn ấy đâu nữa trong căn phòng của Park, dù
trên bàn, trong ngăn kéo hay dưới sàn nhà lẫn sọt rác. Cứ như viên đạn nọ không
hề xuất hiện trong phòng, chưa từng được tay mỗi người chúng tôi vân vê sờ mó?
Hay viên
đạn nọ đã đi theo Phạm Tuyết Mai?
Cùng với
lời hẹn sẽ gặp lại tôi ban nãy?
Nhưng
gặp ở đâu?
Mà để làm
gì?
ĐOẠN
KẾT
Park
lặng người, nói với tất cả chúng tôi bằng tiếng Anh :
- Có lẽ
Tuyết Mai đã đem vật chứng tội ác đó đi rồi… Cô ta gửi đến tôi chỉ để lương tri
tôi thức tỉnh.
- Ý ông
là cô ta còn đem nó đến để thức tỉnh lương tri kẻ nào khác có liên quan sao? –
Hoàng Nam nói với vẻ không vui.
- Có thể
lắm chứ? – Park bùi ngùi, vừa xếp tờ tự thú vừa viết xong lại trao cho Kim Su
My bằng hai tay, vừa nói – Biết đâu, viên đạn nọ giờ lại được chuyển đến cho
Sam.
- Nhưng
giá như nó còn ở đây vẫn tốt hơn – Hoàng Nam lắc đầu – Đó là vật chứng.
Kim Su
My trao tờ tự thú của Park cho tôi. Tôi liếc nhìn và lắc đầu, gửi trả lại :
- Xin
lỗi bà, tôi không phải cảnh sát Seoul và cũng không đọc được chữ Hàn. Vả lại,
đây sẽ là việc nội bộ Hàn – Mỹ. Ban chiều, ông tùy viên sách bên cạnh đại sứ
quán Mỹ có nói với tôi “ Nếu không được sự đồng ý và ủng hộ của nhà chức trách
quân sự Hàn Quốc thời điểm ấy, CIA đã không làm được những việc ám muội như
sách của bà viết ra”…
- Cái
gì? – Kim Su My giật mình – Có tùy viên sách bên cạnh tòa đại sứ Mỹ đi dự họp
báo sao? Vô lý. Danh sách khách mời của công ty Kwang Nam do chính tôi kiểm
tra. Chúng tôi đâu có mời ai bên tòa đại sứ lẫn tòa lãnh sự Mỹ?
Sự ngạc
nhiên của nữ tác giả gây bất ngờ lớn với chính tôi. Kim Su My gọi gấp cho công
ty Kwang Nam để kiểm tra và có ngay kết quả.
Không hề
có chức danh tùy viên sách bên cạnh tòa đại sứ Mỹ, theo trả lời của cơ quan
ngoại giao.
Phía tòa
lãnh sự Mỹ, cũng không có ai đi dự cuộc họp báo giới thiệu sách “ Sự thật về
tinh thần đồng đội” của Kim Su My tại khách sạn Continental lúc chiều.
Vậy thì
người gặp tôi là ai kia chứ? Sao lại phải ẩn danh?
Cả tôi
lẫn Kim Su My, Park Yoeng Sik đều không biết rằng trước cuộc hội ngộ bất ngờ
của chúng tôi bốn giờ đồng hồ, vào đúng buổi chiều ấy tại Hàn Quốc, cảnh sát đã
tìm thấy thi thể cựu đại tá Chow Sang Il, cựu chỉ huy mật vụ thời chính quyền
quân sự trong căn hộ của ông ta. Chow đã tự sát bằng khẩu súng SK –G bắn đạn
không vỏ vốn là súng mà Hàn quốc cải tiến từ loại Heckler & Koch G11 của Tây Đức theo
nhượng quyền được mua bằng tiền viện trợ của Bộ quốc phòng Hoa Kỳ trong thập
niên cuối của thế kỷ 20. Theo thư tuyệt mệnh để lại, rõ ràng vị cựu đại tá tự
tử, nhưng khi nhà chức trách kiểm tra khẩu súng SK-G vật chứng tại hiện trường
thì xuất hiện một điều khó hiểu. Đó là : hộp tiếp đạn trong súng vẫn còn nguyên
vẹn 20 viên đạn 4, 7 mm và đang được khóa an toàn, trong khi vết đạn từ dưới
cằm xuyên lên sọ Chow đúng là do một viên đạn SK-G từ chính khẩu súng tang vật
này bắn ra.
Liệu sau
khi bắn vào đầu mình xong, cựu đại tá Chow còn có thể lắp tiếp một viên đạn
khác vào súng cho đủ bệ khóa nòng rồi đóng khóa an toàn của súng lại như thế
không?
Nhưng
các giả thuyết về một người thứ hai trong phòng rồi thoát ra ngoài đã bị loại
bỏ, vì cổng và cửa căn hộ của Chow đều được khóa từ bên trong bằng ổ khóa nhận
diện vân tay, chỉ có thể khóa phía trong khi người khóa ở trong nhà.
Như vậy là sao?
Không ai có thể lý giải được điều khó hiểu ấy.
Hay nói đúng hơn, không ai muốn lý giải về cái
chết lạ lùng của con người mà quá khứ gắn với bóng tối kinh hoàng của sắt và
máu.
Viên
thanh tra hình sự khi xem xét những điểm lạ của biên bản khám nghiệm hiện
trường, đã nhận xét đầy mệt mỏi “ Ngay cả khi tự tử, Chow vẫn giấu giếm nguyên
nhân cái chết của mình bằng một bức màn giả trá âm mưu như những gì ông ta từng
làm trong quá khứ.”
Mà có lẽ
thế thật.
Bởi
người ta tìm thấy thi thể Chow Sang Il
trong lớp áo choàng đỏ của thời trang Halloween trước mùa cầu nguyện tháng linh
hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét