Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Áo choàng đỏ 6


                                                 
                                            Ba
 Seoul, ngày 29 tháng 10 năm 1996
Sĩ quan Park Yoeng Sik đến trình diện cấp trên tại văn phòng Tantrex Corp theo đúng lệnh gọi, nghĩa là không sớm mà cũng chẳng muộn hơn giờ yêu cầu quá nửa phút với tâm trạng không vui. Hôm nay Park muốn bàn giao nốt những phần việc cuối cùng của nghề mật vụ trước khi vĩnh viễn chia tay với nó. Bốn mươi lăm tuổi, hai mươi ba năm công tác liên tục tại KCIA[1], Park đã ngấy cái công việc của mình dưới thời chính quyền quân sự, nên khi phái dân sự lên nắm quyền và đòi “ cải tổ, thay máu nhân sự ngành tình báo”, Park vui vẻ đưa tên mình vào danh sách nhân sự cần nghỉ việc hưởng trợ cấp thâm niên. Cánh cửa gia đình Park luôn mở rộng để đón ông quay về với công nghiệp giải trí của cha anh. Đề nghị của Park được chuẩn thuận và hôm nay sẽ là ngày làm việc cuối cùng. Cho nên Park hơi ngạc nhiên khi đại tá Chow hẹn làm việc với mình không phải tại bản doanh KCIA mà lại là tại trụ sở Tantrex Corp, nơi mà Park biết là trụ sở thực sự của CIA tại xứ kim chi.Trong nghề tình báo vốn không có chuyện “đồng minh”, cho nên Park khó chịu về sự tồn tại của cơ quan do thám nước ngoài trên đất nước mình, dù dưới bình phong nào. Nhưng làm sao khác hơn được, khi chính quyền quân sự Hàn Quốc không thể tồn tại lâu dài qua ngần ấy năm nếu như thiếu sự trợ giúp của Hoa Kỳ. Park hiểu và nhẫn nhịn, nhưng luôn bó hẹp mình trong phạm vi công việc với người Hàn Quốc và tự ép mình theo “ thuyết A.Q” của văn hào Trung Hoa Lỗ Tấn, nghĩa là cứ xem như không biết có cái Tantrex Corp nọ là xong… Vậy mà hôm nay ông ta lại phải đến trình diện cấp trên ở nơi mà vĩnh viễn ông không muốn ghi nhận về sự tồn tại của nó. Park không hiểu đại tá Chow cần ông bàn giao gì mà lại phải đến nơi này? Hay CIA muốn ông làm việc với họ sau khi nghỉ? Ý nghĩ đó vừa thoáng qua đầu Park kèm một cái cười khẩy. Cả cơ quan KCIA, còn ai lạ gì ông là người bài ngoại nức tiếng và ghét Mỹ ra mặt… Vậy chắc chắn không có chuyện đó rồi. Mà giả sử như có lời đề nghị khiếm nhã nọ từ CIA, Park cũng sẻ gạt phéng đi, với câu trả lời đơn giản “ Cha mẹ tôi cho tôi đâu có ít tiền”. Thế là xong. Cho nên Park lạnh lùng trả lời với thường trực của Tantrex Corp rằng “đại tá Chow của KCIA mời tôi đến đây. Tôi không có việc gì phải gặp công ty Tantrex cả”. Có vẻ cô nàng thường trực của Tantrex corp cũng hiểu sự khó chịu trong câu trả lời của Park nên vội vàng xin lỗi và mời Park lên phòng khách của chủ tịch Tantrex mà thực ra là phòng làm việc của vụ tác chiến Đông Á của CIA. Park vừa càu nhàu, vừa bước vào thang máy…
Đại tá Chow không ngồi đợi Park một mình, mà còn có một người đàn ông da trắng nữa mà ông ta giới thiệu ngắn gọn là Sam Jean. Park thừa biết đó là cái tên giả, nhưng hãy mặc xác hắn lẫn tên thật của hắn vì đó không phải là mục đích đến nơi này của ông… Sau khi chào nghiêm theo điều lệnh trước đại tá Chow, Park từ tốn ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái thượng cấp theo lời mời của ông ta…
- Chúng ta không ở trong trụ sở, cũng không mặc quân phục, nên đại úy không cần phải giữ lễ tiết quân nhân – Chow cười và trao cho Park lọ rượu Sochu.
- Thưa, xin đại tá cho lệnh – Park cầm lọ rượu rồi lại đặt trở lại bàn. Trực giác nhà nghề cho Park thấy có gì đó bất thường trong sự thân tình này của đại tá Chow – kẻ máu lạnh khét tiếng.
- Không phải lệnh – Chow lại cười – Báo tin vui là đại úy được hồi hưu hưởng trợ cấp niên hạn từ ngày 01 tháng 11 năm 1996.
- Cảm ơn đại tá.
- Và còn phần thưởng của cơ quan là mười triệu won khi hoàn tất nhiệm vụ cuối cùng – Chow nhấn mạnh giá trị tuyệt đối trước đơn vị tiền tệ - Xem như bù đắp cho hai mươi ba năm công tác của đại úy với KCIA.
Trong đầu Park chợt thoáng một phép tính đơn giản với hàm ý so sánh đầy chua chát “ Mười triệu won cho hai mươi ba năm công tác trong cái ngành kềm kẹp này, như vậy mỗi năm được 439.130 won, mỗi ngày được 1.203 won, so tỷ giá thì hơn 3 đô la Mỹ. Mỗi ngày mệt mỏi chán nản trong cơ quan tình báo của chính quyền  quân sự, người ta trả cho mình ba đô la Mỹ đấy. Mà còn phải xong nhiệm vụ cuối cùng nữa cơ. Qúa đủ rồi. Mình chia tay với nó là phải. Nhưng lại còn nhiệm vụ cuối cùng gì nữa, khi mình chỉ còn ba ngày nữa là không còn thuộc về cơ quan này?”
- Có lẽ ta nên vào việc, thưa đại tá – gã da trắng tên Sam Jean lên tiếng.
- Tất nhiên – đại tá Chow trở lại với cái giọng khô khốc – Đại úy Park! Anh sẽ làm nhiệm vụ cuối cùng với Sam đây. Chúng ta có trách nhiệm bảo mật cho một chiến dịch mười ba năm trước không bị rò rỉ thông tin.
- Chiến dịch gì, thưa đại tá? – Park hỏi hờ hững.
- Hành động mà cơ quan ta và CIA phối hợp tiến hành tháng 8 năm 1983, mang tên “ Phượng Hoàng Lửa” nhằm do thám Liên Xô.
- Đại tá muốn nói chiếc Boeing 747 của Korean Airlines? – Park kinh ngạc – Chả lẽ chuyện Liên Xô khi ấy tố cáo chiếc Boeing 747 nọ là máy bay do thám là sự thật sao?
- Đúng. Nhưng về tuyên truyền thì ta đã đi trước họ. Thế giới lên án họ vì đã bắn rơi chiếc Boeing 747 nọ khiến 269 hành khách dân sự thiệt mạng. Thực ra chả có hành khách dân sự nào thiệt mạng cả.- Chow nói bằng giọng gay gắt- Bên ta mất 10 phi công quân sự, Mỹ mất chiếc máy bay và 18 thành viên chuyên gia của liên minh do thám vô tuyến. Điều đáng sợ lúc này là vụ việc đó sắp bị khui ra bởi mụ nhà báo Kim Su My – đối tượng thuộc về nhánh an ninh nội địa của đại úy đó.
Park im lặng. KCIA vốn có ba nhánh chính là tình báo đối ngoại hoạt động ở nước ngoài, phản gián chuyên chống gián điệp nước ngoài tại Hàn Quốc và an ninh chuyên đối phó với các thế lực chính trị đối lập.Park là sĩ quan an ninh và không lạ gì nhà báo Kim Su My với các bài viết chất vấn chính quyền quân sự của bà ta.Nếu không có cái vỏ bọc là phóng viên thường trực Viễn Đông của AP, thì hẳn chính quyền quân sự đã “ thuyết phục” bà ta im lặng trong nhà tù. Nhưng chính quyền quân sự không dám làm điều đó và người Mỹ lại càng không khuyến khích những vụ tai tiếng trước công luận vì những hành vi cực đoan kiểu ấy, cho nên Kim Su My đến giờ vẫn tự do trước sự im lặng tức tối của nhà cầm quyền. Việc tiến tới bầu cử tự do mỗi lúc một trói tay của giới quân sự như đại tá Chow trong việc đối phó với những trí thức như Kim Su My. Nhưng nếu như Chow cũng bó tay thì sao họ lại đặt trách nhiệm giải quyết lên vai một đại úy sắp nghỉ việc như Park?
Có vẻ như hiểu suy nghĩ của thuộc cấp, Chow nói như để trấn an :
- Đại úy yên tâm. Đây chỉ là một hành động cần thiết mang tính cấp thời. Chúng ta sẽ không làm gì động chạm đến Kim Su My. CIA và chúng ta chỉ cần lấy sạch toàn bộ tư liệu điều tra gốc của bà ta về “ Phượng Hoàng Lửa” để ngăn chặn chuyện bí mật mười ba năm trước bị công bố mà thôi.
- Vậy đây là việc của CIA ? – Park cười cay đắng, nhìn Sam Jean.
- Cũng là chuyện của các ông – Sam lạnh lùng đáp.
- Theo hồ sơ của tôi thì Kim Su My sống một mình tại căn hộ cao ốc trung tâm báo chí Express thuộc về quyền sở hữu của AP. An ninh tại đó không phải là tuyệt đối, nhưng cũng không phải là lơi lỏng. Có thể hành động đột nhập theo đường khách đến cao ốc bình thường, nhưng thoát ra lại phải vào lúc đổi trực giữa hai ca bảo vệ. đồng thời phải đảm bảo là Kim Su My không mang tài liệu ra khỏi nhà lúc ấy.
- Việc nhử Kim Su My ra khỏi nhà mình thì tôi sẽ sắp xếp – Chow gật đầu – Còn Sam đây sẽ lo các biện pháp kỹ thuật của hành động này. Anh ta là chuyên gia mở khóa của CIA.
- Vậy xem như tôi đã hoàn tất phần thông tin của mình – Park định đứng dậy cáo từ.
Chow đưa tay ngăn thuộc cấp lại, nghiêm giọng :
- Tôi chưa thông báo nhiệm vụ của anh mà. Nhiệm vụ của anh là đưa Sam đến căn hộ đó, bảo vệ anh ta cho đến khi kết thúc hành động. Tôi muốn hành động này diễn ra tuyệt đối bí mật, kín đáo. Đừng để cảnh sát Seoul xía mũi vào đấy. Hiểu rõ chưa?
- Thưa hiểu. Nhưng còn vấn đề muốn rõ hơn – Park lãnh đạm đáp lại – Đại tá vừa yêu cầu tôi, một sĩ quan có cấp bậc quân giai thực hiện một hành vi phạm pháp ám muội vì lợi ích của một cơ quan tình báo khác. Tại sao lại như thế?
Như bị chạm phải lửa, Chow đứng phắt dậy, quắc mắt nhìn thuộc cấp. Có vẻ Chow không lường trước được phản ứng này. Chow gào lên :
- Thôi ngay cái trò ba gai ấy. Tôi vẫn còn ba ngày để bỏ tù anh trước khi đám dân sự hoàn toàn nắm quyền ở chính trường đấy. Đã làm nghề tình báo thì không có khoảng cách giữa các văn bản pháp luật với hành động vì lợi ích cơ quan.
- Tôi là sĩ quan an ninh, hoạt động theo pháp luật Hàn Quốc và lương tri của mình mà thôi – Park vặc lại.
- An ninh, pháp luật? – Chow chế giễu – Đã làm cái nghề kềm kẹp này mà còn bày đặt dựa vào lương tri. Bảo cho anh biết, phái dân sự mà lên nắm chính quyền thì mấy thằng an ninh như anh sẽ phải ra tòa. Anh có muốn ở lại cơ quan này để chịu cảnh đó không? Tôi sẵn sàng giúp anh điều đó, nếu anh từ chối hành động này. Tôi sẽ xé bỏ ngay quyết định giải ngũ của anh và tặng cho Kim Su My bản sao của tất cả  hồ sơ mà đại úy Park Yoeng Sik đã lập đối với hoạt động của bà ta cũng như về những nhân vật bất đồng chính kiến hiện đang nhan nhản trong quốc hội từ bao năm nay. Đại úy Park, anh sẽ là con dê béo nhất để tế đấy.
Park choáng váng.
Ông hiểu Chow dám thực hiện điều mà ông ta đe dọa.
Nếu việc đó xảy ra… thì danh dự gia đình Park cũng tiêu tan. Dù Park có chứng minh rằng đây là hành động trả thù của Chow vì ông không chịu thi hành việc ám muội này thì cũng chẳng ai tin.
Đây đâu phải trụ sở KCIA để có bạn đồng sự làm chứng cho ông?
Và ông cũng như Chow cũng không hề mặc quân phục trên người lúc này.
Mà Chow cũng không hề ra lệnh bằng văn bản.
Vì vậy, Park phải thi hành…
Thở dài mệt mỏi, đại úy Park chầm chậm đứng dậy. Cánh tay phải của Park thẫn thờ cất lên… Bàn tay phải run run xòe ra thành cái chào trước phần bên phải trán, cùng lúc với tiếng nói ảo não chán chường :
- Xin… thừa lệnh!


[1] Viết tắt tiếng Anh của Cục Tình Báo Quốc Gia Hàn Quốc

Không có nhận xét nào: