…………..
Tâm sự bên gối nguy
hiểm nhất, đặc biệt là với người đàn ông đã phải nằm ngủ một mình suốt ba năm
qua như tôi. Điều khó giấu bạn chung chăn gối là sau khi thỏa mãn vì hòa hợp thể
xác, sẽ là cảm giác tự hối và muốn rời xa.Có lẽ Hoàn cũng hiểu điều đó nên cứ
trăn trở mãi. Rồi nàng lên tiếng ngay khi thấy tôi cựa mình, ngồi dậy tìm thuốc
lá.
-
Anh cẩn thận, nhà chứa nhiều giấy.
-
Anh nhớ…- Tôi bỏ mấy điếu thuốc ra
bàn, dùng chiếc vỏ hộp làm đồ gạt tàn.
-
Bao giờ anh vào trong ấy ? – Hoàn nhổm
dậy, khoác lại áo len.
-
Sáng nay, chuyến 7 giờ 15.
-
Vậy 6 giờ 15 đã phải ở Nội Bài, 5 giờ
phải rời khách sạn. Mà giờ thì…
-
Là 3 giờ, em cứ yên tâm.
-
Có khi nào anh ra ngoài này nữa
không ?- Hoàn có vẻ nghi ngại điều gì đó.
-
Có việc thì phải ra thôi.- Tôi cười
xòa – Mong là khi ấy còn có dịp gặp em.
-
Anh hứa đấy nhé. – Hoàn cười cái cười chấp nhận tất cả những gì đã và sẽ đến,
vì biết chắc không thể níu giữ bất cứ điều gì không phải của mình – Số máy của
em là số khuyến mãi, em không giữ lâu đâu. Nếu cần gặp em, anh cứ gọi cho anh
Trung.
-
Anh nhớ rồi – Tôi rít nốt hơi thuốc,
dúi tàn vào vỏ hộp.
-
Điện thoại của anh chụp ảnh được, phải
không? Chụp em một tấm đi để còn nhớ mặt, kẻo bị cô đào nương nào khác bắt hồn
đấy- Hoàn bật đèn, đến ngồi bên phía ánh sáng chiếu đến.Tôi chụp ảnh Hoàn đang
vòng hai tay sau gáy, nâng gương mặt và đôi vai trần quyến rũ đầy thách thức
nhô lên, vượt khỏi cổ áo cánh sen …Xong, Hoàn lại lục tìm gì đó trong túi xách
và trao cho tôi một tờ giấy nhỏ, chi chit chữ và số. Hoàn viết tắt khá nhiều nên tôi,
không kịp hiểu, chỉ thấy chữ của nàng tuy không đẹp nhưng rất rõ ràng, dễ đọc …
-
Cái gì thế ?
-
Đây là những khoản chi từ tiền mà
hôm qua anh trao cho em khi đi hát.Cộng với tiền anh Kiên gửi lại, trừ tiền
taxi, tiền trù thưởng và trả cho nhạc công đàn đáy thì còn hơn một triệu ba.Cho
em gửi lại anh.
Cú bất ngờ này khiến
tôi choáng váng. Cơn tự ái đàn ông khiến tôi nóng bừng mặt, nhưng với những gì
đêm qua bên Hoàn lại khiến tôi dịu lại ngay. Tôi lắc đầu :
-
Em cứ giữ đi. Xem như thù lao hướng
dẫn của em cả đêm mà.
Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi, lắc đầu nhẹ :- Em
đã được anh Trung bồi dưỡng tiền hướng dẫn. Em không nhận của anh đâu.
Tôi bước lại, ôm choàng Hoàn :- Thôi nào, thì
anh đã nhận rồi đấy thôi. Giờ anh tặng lại cho em.Anh nài nỉ rồi đấy nhé. Xem
như tiền trọ cho kỷ niệm đẹp đêm qua.
- Em nhận, với một điều kiện – Mắt Hoàn long
lanh – Em muốn anh tặng em một vật để em luôn nhớ đến anh.
- Vật gì ?
- Con dao của anh. Em muốn đeo nó trong người mỗi
khi ngồi chiếu hát.
Tôi bật cười : - Một “đào nương hai dao”, em thật
lạ kỳ.
- Còn khách đeo dao ngồi nghe hát mới là kỳ dị - Hoàn nói rất kiên quyết – Em chỉ nhận
tiền của anh nếu anh tặng con dao cho em thôi.
Tôi lắc đầu : - Tặng nó cho em, anh không tiếc
dù đó là tặng vật của một người bạn, nhưng dao và khăn tay lại không ai có thể
nhận mà không trả tiền lại với ý nghĩa tượng trưng, không thì việc trao tặng lại
có ý nghĩa tan vỡ, chia cắt.Khi Albert Orten tặng cho anh, anh cũng phải đưa lại
cho hắn một tờ 50.000 đồng mang ý nghĩa “ chuộc lại”.
- Thì em đưa lại tiền này cho anh – Hoàn kiên
trì.
- Lấy tiền của anh đưa lại cho anh thì sao còn ý
nghĩa “ chuộc dao” chứ?
- Vậy anh
muốn gì ? – Hoàn bối rối.
- Em dùng
tờ ngân phiếu trắng nọ làm tiền chuộc dao này, được không? Nhìn nó, anh sẽ nhớ
em hoài. Dù chỉ là tượng trưng, nhưng nó cũng là tiền và chỉ em có nó.
Hoàn tần ngần hồi lâu, rồi gật đầu : - Suy cho
cùng thì bao lâu nay, cũng chỉ có anh quan tâm đến nó. Và em sẽ luôn nghĩ về anh khi
không thấy nó trong chiếc cặp này.
Hoàn mở
chiếc cặp, rút tấm bìa nhựa chứa long phiếu Hắc Long Giang trao cho tôi, rồi bất
chợt gắn vào môi tôi một cái hôn man dại. Khi dứt ra, đối mặt nhau, tôi thấy nước
mắt đã chảy dài trên gò má Hoàn. Nàng
nhét một vật mềm vào túi áo ngực của tôi :
-
Em gửi lại anh chiếc khăn tay hồi
khuya. Anh đi đường bình an nhé…Để em tiễn anh ra ngõ.
Taxi chạy, tôi mãi ngoái nhìn cái dáng Hoàn đứng
vẫy trước con ngõ Thụy Khê, dưới ánh sáng hắt từ ngọn đèn đường…Hà Nội của
riêng tôi khuất dần sau từng ngã rẽ, lặng lẽ chìm trong cái nhộn nhịp ngày mới
tháng giêng…Tôi trả phòng, ra sân bay và về nhà trong cảm giác của một kẻ chạy
trốn chính mình, nửa mừng vì thoát được một món nợ, nửa nuối tiếc vì chẳng lấy
thêm được nhiều hơn…Đến buổi tối, còn đang nựng hai cô con gái rượu thì điện
thoại di động lại réo. Nhận ra số máy của họa sĩ Mạnh, tôi bấm nút trả lời :
-
A lô, tôi nghe…
Ngay lập tức, cái giọng oang oang lệnh vỡ của Mạnh
xé cả màng nhĩ tôi :
-
ĐM ông. Ông đần vừa phải thôi chứ?
Con đĩ đó báu gì mà ông cho nó cả triệu bạc.Thằng Trung với tôi đã trả tiền trước
cho nó rồi mà…
Tôi choáng người. Hóa ra đêm qua chính Mạnh là
người sắp xếp, nhưng tôi trấn tĩnh thật nhanh, ôn tồn đáp lại :
-
Mạnh à, đằng nào người ta cũng vất vả
suốt đêm…
-
ĐM , thì ông thưởng trù cho nó là
xong rồi…Đã vậy còn su- vơ – nia cho nó con dao Thụy Sĩ giá mấy trăm đô nữa chứ…Đồ
đầu lừa…Chắc nó lại “ thuốc” ông bằng cái chuyện làm giấy dó, khắc bản in ngân
phiếu mả cha nhà nó chứ gì?
Lần này thì tôi dằn không được nữa. Tôi nói gằn
từng tiếng :
-
Mạnh à, tôi nhắc cho Mạnh nhớ là mỗi
người đều có quyền cá nhân. Vật dụng của tôi, tiền của tôi, tôi muốn cho ai,
bao nhiêu, là quyền của tôi. Chỉ cần tôi thích như vậy là đủ. Tôi nghĩ Mạnh đừng
can thiệp.
-
Vâng, anh Hai Sài Gòn hào hoa – giọng
Mạnh chế giễu, đay nghiến qua điện thoại – ông muốn thành thằng ngu là chuyện của
ông, nhưng tôi không muốn ai cười chê bạn mình. Con Lan vợ tôi cũng thường làm
phiên dịch cho khách Tây muốn mua giấy dó chổ con Hoàn nên biết tỏng là họ chỉ
mua vài tờ giấy sắc, giấy lệnh, giấy bản để làm kỷ niệm về nghề thủ công thôi,
còn chuyện giấy long phiếu lợn phiếu gì thì chẳng ai tin nổi. Ấy vậy mà thằng đầu
tiên tin vào chuyện đó lại là ông. ĐM, một thằng điếm chúa chuyên bịp thân chủ
của mình để bợ thù lao như ông, sao lần này lại bị xỏ mũi bởi một con đĩ ranh
đáng tuổi con mình thế hử? Bây giờ đến tiền đồng điếu Thiên Phúc trấn bảo mà bọn
lái còn làm giả để bán đầy ở chùa Yên Tử, tiền giấy là cái đinh gỉ gì…Cứ cho là
tấm long phiếu nọ là có thật thì cũng đếch có gì xác minh được do tuổi của nó mới
200 năm, trong khi giấy dó có thời gian bảo quản những 500 năm, còn sử dụng
phương pháp xác minh hiện đại nhất là phương pháp đồng vị phóng xạ Carbon 14
thì chỉ phân biệt được với chênh lệch độ tuổi 1000 năm trở lên.Mà thôi, ông học
khôn giá bao nhiêu tiền là quyền của ông, tôi dự vào làm chi chứ? Chào.
Mạnh tắt máy.Tôi cau mày khi thấy dấu hiệu tin
nhắn đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Tôi mở ra xem. Đó là tin nhắn từ
máy di động của Trung “ Hoàn cảm ơn anh
vì sự cảm thông chia sẻ mà anh dành cho cô ấy. Chúc anh khỏe. Hẹn gặp lại anh.
Vợ chồng Trung – Thu”. Tôi mĩm cười, đắc thắng vì biết mình không cần phải nghe
và tin ai, chỉ cần tin vào bản thân mình như mỗi lần bước vào tòa tranh tụng.Mấy
hôm sau, tôi phóng lớn tấm ảnh của Hoàn
trong điện thoại di động và tìm đến một nhà chuyên khắc bản in ống đồng đặt
hàng bản in tương ứng với khổ giấy của tờ long phiếu biên thùy nọ.Độ phân giải
thấp của điện thoại di động lại hóa hiệu quả nghệ thuật khi tạo ra một bức ảnh
Hoàn với gương mặt và đôi bờ vai thách thức mờ ảo trên nền của tờ long phiếu.Bản
in vừa xong, tôi hủy ống đồng để từ nay sở
hữu một bức tranh độc bản, cả giấy lẫn hình.Tôi không tiếc khoản tiền 13 triệu
cho bản in ống đồng, bởi vì rất nhiều nhà sưu tập đã ra giá hơn 30 triệu cho bức
tranh đó khi trông thấy nó tại văn phòng tôi.Mỗi lần bị ra giá hỏi mua, tôi chỉ
cười “ Ngân phiếu trắng vẫn chưa hiện lên giá bán, nghĩa là người trong tranh
còn chờ ai trả đúng giá của tâm hồn “.Chắc
chắn ai cũng hiểu là tôi không muốn bán bức tranh, hay đúng hơn, bán đi tờ ngân
phiếu mà tôi đã gắn cho nó một giá trị vô định khi in lên hình ảnh của Hoàn –
góc khuất Hà Nội trong tâm hồn tôi.Dù sao, tôi cũng không ích kỷ đến mức không cho người ta chụp lại ảnh bức tranh độc
đáo kia. Và khi người ta hỏi bức tranh có tên là gì, tôi cười đầy bí hiểm mà thốt
lên hai từ “ Nàng Dó”
Trại sáng tác Hội Nhà Văn TP.HCM tại Nha Trang, tháng 10 năm 2009.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét