Câu lạc bộ tự
sát
Một
Tiếng nhạc chát chúa.
Người đàn ông tựa hẳn lưng vào đầu giường, rên rỉ man dại…Cô
gái vừa thở hổn hển, vừa trườn như rắn lên sát ngực ông ta…
Chiếc lưỡi của cô gái như lưỡi của loài rắn thè ra, quét
suốt từ trên mặt xuống đến cổ bạn tình…
Người đàn ông rú lên phấn khích, mắt nhắm nghiền, buông mình
trong cảm giác đê mê khoái lạc…
Hai vòng tay cô gái choàng qua vai ông ta, lần xuống
lưng...Gương mặt người đàn ông khuất vào giữa bộ ngực tròn trịa, căng phồng …
Hai cánh tay cô gái từ từ rút lên và …hóa thành một vòng dây
tết quanh cổ bạn tình một nút vuông xinh xắn kiểu người ta thắt cà vạt…rồi hai
cánh tay biến mất, chỉ còn lại hai đầu sợi dây… Cô gái nọ kéo dần hai mối dây
mà mình nắm trong tay, kéo dần, kéo dần…
Người đàn ông nọ vẫn vừa rên rỉ, vừa há hốc miệng như con
ếch muốn táp vào không khí để thở… Chợt ông ta mở to mắt, thét lên một tiếng
kinh hoàng… Ông ta “ hộc” lên một tiếng rồi dướn người, toan chồm dậy...
Cô gái bật về phía sau nhanh như một tia chớp, kéo theo hai
đầu sợi dây…
Người đàn ông chống hai tay lên mặt tấm drap trải giường.
Hai mắt mở to thất thần, rồi bất ngờ, ngoẹo cổ, đổ nghiêng sang trái…
Căn phòng tối đen…một chút ánh sáng yếu ớt soi vào một mảnh
giấy đặt nơi chiếc bàn bên cạnh đầu giường …Mảnh giấy có tiều đề thiệp mời, với
nơi gửi được in đậm hoa văn nhũ vàng chóe : Câu lạc bộ tự sát …
….
Tôi giật
thót mình, thức giấc…
Và phản xạ
đầu tiên của tôi là liếc nhanh sang bên cạnh.
Phương vẫn
còn đang ngủ.
Tôi nhẹ
nhàng rời giường, bước sang phòng con gái…Tiếng thở đều đều của bé Na giúp tôi
điềm tĩnh lại.
Tốt rồi.
Mơ vẫn chỉ là mơ thôi.
Nhưng sao
tôi lại mơ thấy một chuyện phòng the dẫn đến án mạng?
Tôi bước
trong bóng tối mờ mờ mà ra ngoài phòng khách, ngồi vào xa- lông và thò tay tìm
hộp thuốc lá vẫn để ở dưới góc bàn …Đâu
rồi nhỉ? Mỗi tối trước khi vào giường ngủ, tôi đều đặt nó ở đây cơ mà…Đây rồi.
Cứ y hệt có ai đó cầm nó đẩy thẳng vào tay tôi vậy.
-
Ông hút thuốc lá nhiều
như thế thì chơi thể thao chẳng ích lợi gì đâu!
Tiếng
người trong bóng tối khiến tôi giật bắn mình. Tôi thò tay vào vị trí chiếc đèn
bàn.
-
Tôi không phải trộm.
Ông đừng lo….- giọng nói nọ lại cất lên, và tôi nhận ra đó là một giọng nữ - Mà thôi, ông cứ bật đèn cũng
chẳng sao. Bởi ngoài ông ra thì trong nhà này có ai nhìn thấy được tôi đâu.
Tôi lặng
người. Lại nữa rồi…Cái chứng thần hòa bệnh khốn khổ.
Có lẽ tôi
chỉ thoát được nó khi đã lên bàn thờ?
Tôi đã
chán việc gặp và trò chuyện với những hồn ma.
Tôi đã
ngấy lắm rồi cái năng lực này.
Tôi cũng
đã mệt mỏi lắm rồi khi lục tìm vào những vụ việc oan khuất để giải thoát cho
những linh hồn lạc lõng trong thế giới của chính họ.
Sao tôi cứ
phải làm những việc ấy? Có khi tôi nghĩ quẩn “ Hay là mình xin chuyển ngành cho
xong?”, nhưng mỗi lần nghĩ thế thì cái tư duy lô-gich trong tôi lại chất vấn
ngược lại “ Rời ngành này thì được, nhưng có chắc là sẽ không phải chịu cảnh bị
Thần Hòa Bệnh hành hạ hay không? Rõ ràng không có gì đảm bảo cho điều đó cả”.Và
thế là dự định kia mãi mãi là …dự định. Giờ tôi lại đứng trước cái gì nữa đây?
Một hồn ma
chủ động đến viếng nhà tôi mà không có một lời báo trước?
Cũng không
có một hồn ma nào đã tiếp xúc với tôi dẫn đường hay giới thiệu.
Tôi vừa mở
bao thuốc, rút ra một điếu, vừa trả lời :
-
Có lẽ ta ngồi trong
bóng tối nói chuyện vẫn hơn. Tôi hút thuốc được chứ?
-
Tôi ghét thuốc lá –
giọng nữ nọ lại vang lên – Nhưng ở đây là nhà của ông. Ông cứ tự nhiên.
Tôi bật
lửa. Ánh sáng từ chiếc quẹt cho tôi có dịp quan sát hồn ma. Một cô gái tóc
nhuộm highligt, mi chải cong vút với bộ đầm hở vai và gần nửa ngực trên. Lớp trang điểm đầy đặn vẫn không che giấu
được nét ngây ngô trẻ trung của cô ta. Tôi mỉm cười …Một cô gái mới lớn đang cố
tỏ ra người dầy dạn phong trần theo lối ví von “ ống đồng, lửa và nước” kiểu
người Nga[1]
đây…
-
Sao ông lại cười? – cô
gái phật ý.
-
Tôi cười vì sao thì
chắc cô biết rồi. Cô là ma mà – tôi phản công – Mạn phép hỏi cô là ai? Và cần
gặp tôi vì lý do gì?
-
Tôi là ai thì với ông
không quan trọng.- cô gái ma phẩy tay – Tôi gặp ông vì tôi không muốn ông can
thiệp vào việc của chúng tôi.
-
“ Chúng tôi” ở đây là
những ai? Và việc gì của họ mà lại không muốn tôi can thiệp vào? – Tôi cau mày
– Nếu không muốn tôi biết thì tốt nhất là cô và “ chúng tôi” mà cô đại diện
đừng có chường mặt ra đây.Tôi không ưa thích những điều kiện vô lý do những kẻ
chưa quen biết đặt ra và bắt tôi phải thi hành.
-
Có phải ông vừa nhận
những dĩa ghi hình từ bên cảnh sát chuyển qua? – cô gái ma hỏi bằng cái vẻ tự
tin của người đang nắm phần thắng.
Tôi hơi
bất ngờ, im lặng và nhớ lại. Đúng rồi. Tang vật từ bên cảnh sát chuyển qua sau
chuyên án phá đường dây mại dâm có liên quan đến một số quan chức biến chất. Gã
chủ đường dây mại dâm này đã bí mật dùng camera quay trộm cảnh phòng the của
những cán bộ ăn chơi trụy lạc và những clip video này đã bị thu giữ, niêm phong
sau khi phá án. Sếp có phân công cho tôi tiếp nhận và thẩm định về nội dung trong
các clip này để xác định về dấu hiệu vi phạm điều lệ Đảng của các vị này. Với
cảnh sát thì vụ việc đã xong sau khi Viện Kiểm sát hoàn tất thủ tục truy tố chủ
chứa và bọn môi giới. Với cơ quan chúng tôi thì vụ việc mới chỉ bắt đầu, thậm
chí tôi còn giữ nguyên niêm phong, chưa bóc ra xem dĩa ghi hình nào nữa.
- Đúng.
Nhưng tôi chưa xem – tôi thành thật thú nhận, nhưng không quên châm biếm – Chỉ
có điều mong cô nhớ cho là đâu chỉ có
mình tôi được phép xem. Khi thẩm định nội dung hình ảnh, chúng tôi phải xem với
tư cách hội đồng có thư ký ghi biên bản. Có lẽ cô cần phải đến và nêu yêu
cầu vừa rồi với tất cả sáu nhân sự của
bốn đơn vị xem sao?
Cô gái ma
cười khanh khách :
- Chúng
tôi không cần nêu yêu cầu với ai khác ngoài ông. Bởi chỉ có ông bị Thần Hòa
Bệnh và chỉ có ông mới nhìn thấy sự xuất hiện của chúng tôi trong một đoạn băng
ghi cảnh trụy lạc của một quan chức…Xin lỗi, phải nói là một quan chức đã quá cố…
ngay tại khách sạn Tùng Dương.
Tôi choáng
váng. Như vậy ở đây đã phát sinh một vụ án mạng. Và ngay lập tức tôi nhớ lại giấc
mơ kinh dị vừa rồi…Phải chăng cô gái này muốn nói đến đoạn hình ảnh đó?
Gần như
ngay lập tức, cô gái ma gật đầu, xác nhận suy nghĩ của tôi.
- Ông đoán
không sai. Chúng tôi đã cho ông thấy trước đoạn hình ảnh đó. Bởi vì chúng tôi
không muốn chứng Thần Hòa Bệnh của ông nổi lên ngay lúc ông xem cùng với hội
đồng.Chỉ có ông sẽ thấy điều đó, còn những người còn lại thì chỉ thấy bằng những
gì họ thấy được. Và chỉ có ông có thể sẽ
nói lên nhận xét của mình. Thế là xảy ra hai trường hợp : Một là tập thể xem
phim sẽ kết luận ông bị điên và bắt ông nghỉ để chữa bệnh, điều đó chúng tôi
không muốn xảy ra. Hai là một cuộc điều tra sẽ tái diễn và chuyện ấy cản trở
quá trình của chúng tôi.
Cô gái ma
nói rành rọt. Tôi ngẫm nghĩ và thán phục dự đoán của cô ta. Đồng thời tôi cũng
nhận ra rằng cô ta không quá lời khi dùng chữ “ chúng tôi”. Sau cô ta, hẳn phải
là một hồn ma lớn tuổi hơn, hiểu biết hơn…
- Cả hai
khả năng đó, cô đều không muốn xảy ra. Vậy thì cô muốn tôi phải làm gì? – Tôi
đặt ngược vấn đề.
- Chúng
tôi muốn ông im lặng. Cứ để các vị còn lại trong hội đồng kết luận theo cách mà
họ được quyền nhìn thấy.- Cô gái cười đắc thắng.
- Tại sao
tôi phải im lặng? – Tôi phản ứng.
- Bởi vì
sẽ không ai tin ông.
- Nhưng ai
có thể cấm tôi mở cuộc điều tra cá nhân ? – Tôi nhún vai.
- Tất
nhiên đó là quyền của ông – cô gái ma cười với vẻ sành sõi – Chỉ tiếc là mỗi
mình ông sẽ không ngăn được cái điều mà chúng tôi đang làm và chúng tôi sẽ hoàn
tất nó. Bởi những kẻ gây tội ác sẽ phải đền tội. Không phải trong kiếp sau, mà
ngay ở kiếp này… Ông vẫn nghe đến hai từ Quả Báo mà. Đúng không?
- Trả thù
không phải là lối giải thoát duy nhất đúng – tôi tranh luận – Tha thứ mới chính
là cơ sở để cởi bỏ mọi khổ đau của cuộc đời này.
- Điều đó
chỉ thích hợp với những người còn có lương tâm – cô gái ma cong môi, giễu cợt
- Xin lỗi ông, quả báo mà chúng tôi đem
đến chỉ dành cho những kẻ tự đi tìm nó. Như vậy, dù ông có cản trở cũng chẳng
ích lợi gì đâu. Giờ tôi xin phép…
Cô gái ma
đứng dậy và thoắt biến trong cơn gió hè muộn vừa thoáng qua trước cửa sổ nhà
tôi. Trời oi bức mà tôi thấy ớn lạnh sống lưng…Tôi bật đèn bàn và khó nhọc dụi điếu thuốc hút dở
vào cái gạt tàn … Đồng hồ chỉ bốn giờ sáng… Tôi đứng lên, chuẩn bị bài tập chạy
bộ quen thuộc…
Trên đường
chạy, đầu tôi cứ lộn xộn với những câu hỏi…
Nếu mấy
hồn ma này muốn trả thù ai đó, thì tại sao lại phải sợ mà yêu cầu mình đừng có
xía mũi vào? Bởi đề phòng thì đề phòng người sống, mấy ai đề phòng được ma?
Nhưng nếu
ai đó trong đám người bị “ma trả thù” này biết mình đang bị trả thù bởi ma, hẳn
họ sẽ làm những gì nhỉ? Đi chùa cầu an? Đi làm phước thiện để tích âm đức? Tổ
chức trai đàn cúng cầu siêu cho những hồn ma? Tìm các nhà ngoại cảm, hay tệ hơn
nữa là rước thầy pháp, thầy bùa, ông đồng bà cốt để có lối giải thoát. Nhưng
như cô gái ma nọ vừa nói “quả báo mà chúng tôi đem đến chỉ
dành cho những kẻ tự đi tìm nó” thì có nghĩa là các giải pháp nọ vô dụng cả.
Chợt tôi nhớ tới cái triết lý mà quỷ Rếp nói với vua khỉ Hanuman trong thần
thoại về nàng Sita của sử thi Ấn Độ Ramaya . Khi vua khỉ Hanuman đến báo cho
quỷ Rếp biết mình sắp trở thành người, quỷ Rếp nói “ Ngươi lên làm người thì
can hệ gì đến ta”, nhưng ngay sau đó, quỷ Rếp bật cười “ À, mà có chứ. Bao giờ
ngươi thành người,thì khi đó sẽ luôn có ta trong ngươi”. Con quỷ của Rếp có
phải chính là lối sống hưởng lạc ăn chơi của mấy quan chức nọ?
Nếu thực
vậy thì đúng là dù cho tôi có xen vào
bằng một cuộc điều tra cá nhân đơn lẻ cũng chẳng ích lợi gì.
Nhưng thế
thì tại sao lại phải báo cho tôi biết rằng “ Đừng có mà xen vào chuyện của các
chị” theo kiểu thông báo của cô gái ma khi nãy.
Vì “ chúng
tôi” của những hồn ma nọ e ngại rằng tôi sẽ bị tập thể cơ quan xem là thằng
điên nếu như phát biểu về những gì trông thấy trong nội dung hình ảnh trụy lạc
nọ?
Điều đó
chưa chắc. Bởi vì cả cơ quan đều biết tôi mắc chứng Thần Hòa Bệnh hay mơ thấy
những tai biến mà sau đó sẽ xảy ra, nên thường nhìn tôi như nhìn thấy cú mèo.
Tất cả chỉ mới dừng ở đó. Nhiều lắm thì sếp bảo tôi qua bệnh viện ngành mà kiểm
tra lại mắt là cùng.
Không. Rõ
ràng ở đây có sự không hợp lý trong việc thể hiện giấc mơ án mạng và yêu cầu
của cô gái ma nọ khi ghé lại nhà tôi. Nhưng có thể giải thích bằng một sự hợp
lý duy nhất đúng chỉ với trường hợp của tôi – một người bị chứng Thần Hòa Bệnh.
Những hồn
ma nọ muốn báo thù. Điều đó rất rõ ràng.
Nhưng quan
trọng hơn cả, họ cần tìm một sự giải thoát từ phía tôi.
Giải thích
được cho mình những thắc mắc mà chính mình tự đặt ra cũng thú vị như khi thấy
tên mình trên bảng báo danh thí sinh thi đậu.
Tôi hào
hứng sãi chân về phía trước, hít trọn một hơi đầy để chuẩn bị vào ngã rẽ chỗ
cầu vượt trên xa lộ Hà Nội…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét