*
* * *
- Tối qua
có mơ thấy gì không vậy mậy? – sếp hỏi tôi với cái vẻ càu cạu, quàu quạu dễ
thương ngay trước khi bắt đầu làm việc.
- Có – tôi
hồ hởi đáp – Đêm qua, em nằm mơ thấy anh vào phòng em làm việc.
- Mày có
mơ nhầm không đó ? – sếp dướn mắt sau cặp kính – Tao gọi mày vào phòng tao làm
việc thì mới đúng chứ?
- Dạ không
– tôi xạo tiếp – Đúng là anh vào phòng em.
- Tao vào
phòng mày? Để chửi mày phải không ?- sếp cau mày.
- Dạ không
– tôi hạ “ ngón đùa chót”- Anh vào để trình báo công việc.
- Trình
báo với mày? Mày là ai chứ? – sếp bật cười.
- Dạ,
là…thứ trưởng…bộ …ta ạ – tôi đáp.
Đám sĩ
quan trẻ trong phòng họp cười váng cả lên. Sếp đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn điềm
tĩnh “ đánh trả” :
- Đúng là
dân gốc Thanh Hóa. Ngay cả trong mơ mà vẫn tiết kiệm. Sao mày không mơ làm tổng
thống Mỹ luôn đi?
- Dạ, cũng
có mơ chuyện đó. Nhưng lý lịch của em không đáp ứng các tiêu chuẩn của ủy ban
bầu cử nước họ nên em phải xuống tàu quay về đây mơ tiếp.
Giờ thì
sếp cười ngả nghiêng. May mà không phải lúc làm việc, nên sếp cười thì dù kiểu
nào đặc biệt cách mấy, tôi cũng thấy hoàn toàn yên tâm. Dứt cười, sếp vừa sửa
kính vừa phán :
- Tốt. Như
vậy cả ở trong mơ, mày vẫn xác định được mình là ai để khi thức dậy thì hãy nhớ
rằng cần thi hành lệnh của tao.Bắt đầu làm việc nhé.Hôm nay, chúng ta “ mổ”
phần dĩa ghi hình bên C 45 vừa bàn giao. Ai không có tên trong hội đồng, chịu
khó đi làm phận sự. Theo phân công thì tôi với con cú này sẽ phải tham gia thẩm
định kín.
Lối so
sánh của sếp lại làm cả đám sĩ quan trẻ cười rũ rượi. Ai nấy bắt đầu về bàn làm
việc của mình, còn mỗi tôi và sếp. Sếp đứng dậy, ra lệnh :
- Vào
phòng tao. Ta trao đổi chút việc.
Tôi đứng
dậy, bước theo sếp. Bất ngờ. sếp quay lại nói với tất cả mọi người :
- Chuyện
hồi nãy là mơ. Giờ mới là hiện thực đấy nhé.
Lại những
chuỗi cười như pháo. Tôi cũng bật cười theo. Ngay sau khi cánh cửa phòng riêng
của sếp đóng lại, sếp nghiêm giọng bảo :
- Ngồi
xuống đi. Ta hội ý một chút trước khi các thành viên khác đến.
- Nghe
rõ.- Tôi khoan khoái khi nghe âm sắc nghiêm trang vốn là “tín hiệu báo an lành”
khi đang trong giờ làm việc của sếp.
- Tớ muốn
chúng ta cùng thống nhất quan điểm sau trong quá trình xem thẩm định nội dung
các tư liệu tang vật này.Thứ nhất, ngoài các thành viên hội đồng ra, không ai
được phép biết các nội dung và hành động
của các đối tượng trong những nội dung đó.Thứ hai, việc ghi nhận những đối
tượng xuất hiện trong các clip video trên biên bản chỉ ở mức độ “ giống” chứ chưa
thể xác định cụ thể là ai. Thứ ba, việc kiểm tra về danh tính của những đối
tượng đó, xác minh sự thật cũng như yếu tố thật giả của những clip video này
không thuộc trách nhiệm của hội đồng mà sẽ cho cấp trên quyết định về thời điểm
tiến hành cũng như đơn vị chịu trách nhiệm thi hành. Nhất trí chứ?
- Nhất
trí, thưa thủ trưởng – tôi đáp, thầm nhớ lại điều kiện của cô gái ma. Như vậy,
dù tôi có phát hiện gì lạ trong nội dung các clip video thì cũng không cần phải
nói ra và ghi vào biên bản.
- Vậy tốt
– sếp thở nhẹ nhưng nghe cứ dài thườn thượt, cứ như buồn bực chuyện gì.
- Anh
không vui? – Tôi hỏi.
- Tớ bình
thường thôi, chỉ hơi mệt một chút. – sếp trả lời như không muốn nói thẳng vào
vấn đề. Tôi vừa ngắm sếp, vừa thầm đoán việc gì đã xảy ra. Tôi hình dung những
cú điện thoại can thiệp, nhờ vả, nài nỉ lôi kéo mình hay nhận được từ những
người thân sau mỗi lần được giao nhiệm vụ về một vụ việc nào đấy và thử nâng số
lượng cuộc gọi cũng như vị trí quan trọng của tác giả những cuộc gọi đó lên gấp
chục lần…Tôi đoán sếp đã phải chịu nhiều áp lực từ nhiều phía khi được giao
nhiệm vụ “ mổ băng” các clip video này.
- Nhìn cái
gì? Bộ tao đẹp lắm hả? – sếp gắt.
- Không.
Lính tráng chia sẻ với sếp tí thôi mà. Nỗi buồn chứ có phải niềm vui đâu mà ích
kỷ với nhau chi vậy sếp? – tôi đùa.
Sếp gật
đầu nhẹ .
- Đúng là
tớ hơi mệt vì nhiều cú điện thoại thăm dò, sau khi thông tin về tang vật là
những clip video ghi cảnh trụy lạc xuất hiện sau vụ phá đường dây mại dâm liên
quan đến các quan chức. Họ đều muốn biết có những nhân vật quan chức nào. Người
hỏi vì động cơ tò mò có, mà vì căm giận quan chức sa sút về đạo đức cũng có, và
tớ không loại trừ việc họ hỏi vì họ cũng có thể có liên quan.
- Anh đối
phó lại bằng cách nào vậy? – tôi tò mò.
- Gài chế
độ hộp thư thoại với tất cả các số máy không nằm trong danh bạ - sếp nhún vai –
Thà mang tiếng bất lịch sự một chút còn hơn phải trả lời họ mà vẫn phải cố đảm
bảo bí mật công tác. Đúng không hả cú?
Tôi bật
cười… Có tiếng gõ cửa phòng sếp. Chắc các thành viên còn lại trong hội đồng
thẩm định đã sang tới nơi. Chúng tôi sẽ xem tất cả các nội dung đó ngay tại
phòng của sếp.
*
* * *
Đúng là
một phen “rửa mắt” no nê (!)
Sáu thành
viên trong hội đồng thẩm định và tôi làm thư ký nữa là bảy đều là đàn ông đã
lập gia đình, riêng đại tá Quang bên tổng cục kỹ thuật đã thành ông nội nghĩa là tất cả đều đã từng nếm mùi “ khổ vì
gạo tiền, ưu phiền vì…phụ nữ” ấy vậy mà
xem các clip video tang vật thu giữ được còn phải …đỏ mặt tía tai vì “ hành sự”
của mấy nhân vật nam nữ trong đó. Tất nhiên vì các nhân vật nam trong những
clip video này không hề biết tên chủ chứa –cũng là chủ nhân khách sạn Tùng Dương đã bí mật đặt máy ghi
hình trong từng phòng tắm, phòng ngủ để khống chế họ nên nếu lôi họ ra kiểm điểm vì mấy cái vụ “ quan
hệ ngoài luồng trên mức tình cảm” này thì cũng có hơi oan. Nhưng công bằng mà
nói thì cán bộ đảng viên mà có kiểu sinh hoạt riêng tư như các nhân vật trong
những clip thế này thì…đúng là hết nói nổi. Việc vi phạm đạo đức cũng như các
điều quy định với đảng viên thì đã đành rồi, nhưng điều mà chúng tôi đang làm
không phải là xử lý họ. Tôi chỉ cứ lặng lẽ ghi vào biểu mẫu biên bản ký hiệu
tang vật của clip video đã xem, định lượng thời gian của clip, hành vi của các
nhân vật trong đó cùng lời nhận xét của sếp cùng các thành viên khác, đại loại
như “ nhân vật nam có gương mặt giống
với gương mặt cán bộ X, nhà báo Y, phó phòng Z…thuộc cơ quan A, H, T…”. Và thế
là xong… Thực ra chỉ khác nhau về ký hiệu tang vật, thời gian clip và nhân vật
chứ còn hành vi thì cứ trùng lắp nhau “ quan hệ tình dục”, đơn giản vậy thôi…
Sếp vừa đưa tay cố giấu một cái ngáp vì thiếu giấc nghỉ trưa, vừa liếc đồng hồ
đeo tay :
- Khiếp.
Vậy mà đã 3 giờ rồi. Còn bao nhiêu clip nữa hả An?
- Dạ…- Tôi lục tìm trong cái thùng giấy đựng
dĩa hình tang vật, vừa trả lời - …Cũng còn chừng …tám…à không…chín dĩa nữa sếp.
- Chín
dĩa? – Mấy thành viên hội đồng thẩm định nhìn tôi đầy ngao ngán – Mệt quá đi.
Hay để mai xem một thể?
- Đâu có
được. Chín giờ sáng mai là tôi phải nộp báo cáo cho bề trên rồi. Chịu khó coi
cho hết, các bác ạ - sếp nói dứt khoát như ra lệnh và tôi nhận được một cú khều
chân dưới gầm bàn đầy ý nghĩa của sếp. Tôi hiểu ngay ra vấn đề. Nếu bây giờ mà
tuyên bố nghỉ để mai xem tiếp thì đảm bảo mấy thành viên còn lại của hội đồng
sẽ chuồn ngay lập tức và ngày mai thì chỉ còn mỗi…sếp và tôi “ mổ băng” phần
còn lại, bởi các vị sẽ tìm ra ngay lý do
công tác mật hay khẩn đột xuất nào đó để “ né” cái cực hình này. Tôi lên tiếng
:
- Dạ, chắc
mấy dĩa còn lại cũng chẳng có bao nhiêu thời gian. Nội dung đơn điệu quá mà.
Mình cố xem hết cho xong.
- Tao mà
có thẩm quyền giải quyết việc này thì khỏi cần đợi đến sáng mai – đại tá Quang
càu nhàu – Tao gửi từng chiếc dĩa đến tận tay bà xã của mỗi thằng cha “ đóng
phim” là xong hết.
- Bác biết
từng thằng cha là ai không mà gửi? Coi chừng người giống người, hóa ra lại làm
cháy nhà người vô tội – sếp lên tiếng.
Đại tá Quang
trề môi :
- Tên nhân
vật chính chẳng phải đã được thằng chủ chứa ở khách sạn Tùng Dương ghi rành
rành trên mặt dĩa,có luôn cả ngày giờ “hành sự” và số phòng hay sao?
- Biết đâu
chỉ là người đóng giả làm trò đó để mất uy tín cán bộ nhà nước? – sếp tôi đưa
tay ra dấu ngăn cản.- Mở miệng ra, người ta đòi hỏi chúng mình phải chứng minh
cơ mà.
- Thì cứ
đưa cho bà xã mấy thằng cha đó xem để coi họ có nhận dạng được “ dấu vết riêng”
của chồng mình không cũng là một trong những biện pháp điều tra chứ bộ - đại tá
Quang vặc lại.
Cả hội
đồng cười ầm rồi lại tiếp tục việc “ xem phim cấp 3 trong trạng thái bắt buộc”.
Và cảnh cũ từ hồi 9 giờ sáng lại lặp lại từ đầu… Tôi vẫn cứ ghi chép trong lặng
lẽ. Đến chiếc dĩa cuối cùng, chiếc dĩa thứ chín…
Tôi hồi
hộp cho dĩa hình vào máy. Suốt bảy mươi mốt clip video vừa xem, tôi chẳng hề
phát hiện được điểm nào giống với giấc mộng đêm qua. Và giờ thì tôi thực sự hồi
hộp, bởi không biết nó sẽ khác biệt như thế nào…
- Mày giảm
dùm tao âm thanh lại – sếp nhăn mặt – thằng cha trong cái clip này mở nhạc
trong phòng to quá.
Tôi bấm
nút giảm âm thanh.
Vẫn như
điều tôi đã thấy trong mơ, nhưng cô gái trong clip giờ đây biến thành một khối
đỏ ngoằn ngoèo, uốn éo trên người gã đàn ông. Tôi thấy gã đàn ông rên rĩ, thở
hổn hển, thét lên, ngoẹo đầu…
Đoạn video
dừng. màn hình chỉ còn những sọc nhỏ li ti đen vàng và ký hiệu đầu đĩa với hai
chữ AV bên góc trái.
- Lấy cái
dĩa xem! – sếp thở phào, ra lệnh.
Tôi mở
máy, tháo dĩa ra cho sếp. Sếp liếc nhìn dòng chữ ghi trên đó rồi cười nhẹ
- Vụ đột tử
của thằng cha Phiến dân Thừa Thiên Huế
hồi tháng sáu đây mà. Hóa ra mình vừa xem lại tư liệu về cái chết của hắn. Bao
nhiêu phút vậy An?
- Dạ, mười
phút – tôi đáp bằng giọng bồi hồi, bởi tôi biết chỉ có mình mới thực sự thấy
những gì đã xảy ra – Ghi làm sao hả sếp?
- Clip ghi
cảnh tự lạm dụng thuốc kích thích dẫn đến bị đột tử của người nam.- sếp đáp –
tách riêng dĩa này ra khỏi danh sách tang vật cần trình lãnh đạo để xin ý kiến.
- Vậy…mình
làm gì với nó đây hả sếp? – tôi ngạc nhiên về cách xử lý này.
- Chuyển
trả lại bên C 45. Bởi vì chỉ cần mỗi clip này cũng có thể khép thằng chủ chứa
thêm một tội xâm phạm quyền tự do cá nhân của công dân. Công dân bị ghi hình đã
chết, có thể sử dụng tang vật này làm vật chứng buộc tội.- sếp kết luận.
Tôi ghi
vào biên bản kết luận nêu trên và ký vào chỗ thư ký hội đồng. các thành viên
còn lại ký vào biên bản một cách gấp rút cứ y hệt như lúc ký nhận tiền lương.
Xong việc, họ “ rút lui cực kỳ khẩn cấp” khỏi phòng của sếp… Tôi đặt chiếc dĩa
hình tang vật nọ ra bàn, sắp xếp lại các dĩa hình khác vào thùng, lòng vẫn chưa
hết bàng hoàng về một cái chết đã hai lần diễn lại trong tiềm thức của mình. Có
lẽ cô gái ma đầu hôm nói đúng. Nếu tôi nói rằng tôi thấy được có một cô gái
quan hệ tình dục với gã đàn ông nọ và gã chết vì một sợi dây tết quanh cổ, có
lẽ mọi người sẽ cho rằng mắt tôi có vấn đề. Nhưng còn tấm thiếp mời ghi chữ Câu
lạc bộ tự sát mà tôi đã thấy trong giấc mơ kinh dị nọ thì sao?...
- Có gì
không vậy An? – sếp lên tiếng khiến tôi
giật mình, suýt đánh rơi bút.
- Dạ
không. Xin anh ký vào để mai em nhập liệu và in báo cáo – tôi vội đẩy biên bản
về phía sếp.
- Tao thấy
mày có vẻ hồi hộp đến lạ - sếp nhận xét – Có ai quen trong mấy cái clip vừa xem
à?
- Dạ
không…Không ạ - tôi vội đáp.
- Tao
không hỏi về mấy diễn viên nam – sếp bật cười – tao hỏi mấy diễn viên nữ kìa.
Tôi lắc
đầu. Tự nhiên tôi không cười nổi.
Tự nhiên
sếp cũng lặng yên.
Tôi biết
sếp đang buồn, bởi chắc chắn có không ít gương mặt quan chức mà sếp quen biết xuất hiện trong chương trình
xem phim bắt buộc từ sáng đến giờ. Và càng buồn hơn nữa là sếp sẽ phải giữ kín
điều mình được biết với tất cả vì đó là nguyên tắc nghề nghiệp.
Tôi thở
dài để chia sẻ với sếp, bởi tôi cũng có một bí mật cần phải tự giữ kín vì nói
ra cũng chẳng ai tin.
Thôi cứ để
sếp nghĩ rằng tôi cũng đang có nỗi buồn giống sếp. Biết đâu vậy mà sếp sẽ thấy
nhẹ lòng được chút nào chăng.
Tôi cất chiếc dĩa vào phong bì, đánh số ký hiệu riêng
và niêm phong, cất vào tủ hồ sơ. Đã hơn bảy giờ rưỡi, cũng phải về nhà. Tôi
thay thường phục, rảo bước ra đường đón chuyến xe buýt số 150 quen thuộc…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét