Hai
- Trọng Quân và Ngọc Linh gửi lời chào ông. Tôi đã có dịp tỏ
bày sự hối hận của tôi với họ - vụ trưởng Tùng vừa đi vừa nói với vẻ e dè – và
…bản thân tôi cũng muốn xin lỗi ông.
- Ông còn giận tôi sao? – tôi ngậm ngùi.
- Biết sao được, ông là người mà – vụ trưởng Tùng cười buồn
– Còn tôi, khi chỉ còn là linh hồn, thấy cảnh vợ con khóc thương mình ra sao,
mới hiểu hoàn cảnh gia đình Trọng Quân và Ngọc Linh trước cái chết của họ. Tôi
càng hiểu ông hơn và…tôi tự trách mình đã không chịu bỏ đi cái bản ngã quan
chức khi hối lỗi…Nhưng thôi bỏ chuyện ấy đi. Tôi biết ông đang có chuyện với
cha vợ của gã Hưng bạn tôi.
- Vậy bức điện đó do ông là tác giả sao? – tôi sửng sốt.
- Không.- vụ trưởng Tùng cười khoan khoái – Người đang nhờ
cậy tôi giới thiệu với ông đã phát đi bức điện đó.
- Một người đã chết?
- Tất nhiên, chứ nếu còn sống thì người ta đã đến thẳng cơ
quan công an bằng cách ngồi yên phát tín hiệu điện đài và chờ Cục quản lý tần
số - vô tuyến điện đến bắt.
- Người ấy đâu?
- Còn quá sớm để ông gặp người ấy – vụ trưởng Tùng cười bí
hiểm – Nhưng nếu ông nhận lời gặp, người ấy sẽ tìm ông.
- Nhưng tại sao người ấy cứ muốn gặp tôi? – tôi thắc mắc –
Thiếu chi nhà ngoại cảm hay ông đồng bà cốt gọi hồn báo mộng để chuyển lời
người ấy đến cơ quan chức năng?
- Tại vì chỉ có ông mới giải tỏa được oan khuất cho người ấy
được giải thoát.- vụ trưởng Tùng có vẻ tự hào – Chính tôi đã đảm bảo điều đó.Vì
tôi là nhân chứng cho hành động vì lẽ công bằng của ông.
- Nhưng tại sao ông lại phải giới thiệu?- tự nhiên tôi bật
cười – Tôi đâu có trả tiền hoa hồng được. Mà tôi cũng không hành nghề “ đại
diện cho các linh hồn” bao giờ?
- Để được giải thoát, mỗi chúng tôi đều có trách nhiệm giúp
đỡ cho nhau. Chẳng phải Yến Ngọc đã giúp cho cô Cúc gặp ông sao?[1]
- Ra là thế - tôi lẩm bẩm.
- Xem ra ông không vui – vụ trưởng Tùng nói mà mắt nheo
nheo, đầy hàm ý khôi hài.
- Chưa lần nào tôi gặp ma mà thấy vui cả.
- Trừ lần này – vụ trưởng Tùng nhún vai.
- Kể cả lần này, dù con ma đó là ông. Ông lôi tôi vào việc
này, có phải là để trả đũa sếp tôi không?
- Ông đừng nói thế ! – Vụ trưởng Tùng nghiêm giọng – Tôi làm
như vậy chỉ vì muốn giúp cho linh hồn người phụ nữ này sớm được giải thoát mà
thôi. Còn ông, những lời lẽ và hành động bảo vệ lẽ công bằng cho mọi người của
ông chả lẽ cũng có ngoại lệ khi vụ việc liên quan đến sếp?
- Sếp tôi liên quan đến vụ này?
- Không. Mà là cha vợ ông ta.
- Chuyện như thế nào?
- Người phụ nữ đã nhờ tôi giới thiệu với ông sẽ kể lại. Từ
giờ đến lúc đó, ông nên ôn lại morse. Thôi, xin chào ông – vụ trưởng Tùng cười
nhẹ.
- Khoan. Ông gặp tôi chỉ thế thôi sao?
- Vâng. Gặp ông và có bấy nhiêu lời là tâm nguyện của tôi.
Chúc ông và gia đình sống tốt. Sớm muộn gì ta cũng về một chỗ với nhau thôi –
vụ trưởng Tùng vừa rảo bước, vừa ngoái lại vẫy nhẹ bàn tay…Như gió cuốn, ông ta
tan biến trong nắng quái ban chiều.
Tôi bước lững thững đến trạm xe bus để đón chuyến số 6 quay
về Thủ Đức mà cứ ngổn ngang vì câu chuyện vừa rồi.
Ôn lại morse?
Một hồn ma nữ đặt điều kiện làm việc cho người mà bà ta (
hay cô ta) muốn nhờ cậy để được giải thoát?
Liên quan đến cha vợ của sếp, một ông già tuổi đã bảy mươi
ngoài?
Như vậy rõ ràng tín hiệu SOS chỉ dành cho tôi, nên sếp và
cha vợ sếp không nghe thấy được, nếu không họ đã chẳng gọi tôi để có thêm một
kẻ tò mò. Và lời nhận định về nội dung toàn chữ số của bức điện cho thấy ông
Thuận khá rành về điện đài.Tín hiệu morse là ngôn ngữ thông tin chỉ trong quá
khứ. Phải chăng đây là một oán thù tự thuở chiến tranh?
* * *
*
Chiếc xe bus tuyến số 6 đưa tôi về nhà vợ lúc 16 giờ 30.
Tôi định vào chào mọi người để còn chở
vợ con về nhà ở Linh Trung thì vợ tôi bước ra, nói như reo :
- Hay quá. Anh chịu khó qua hẻm Gò Mả đón con Na dùm em. Tụi
nhỏ về cả rồi mà nó vẫn còn nán lại bên đó.
Tôi nhăn mặt. Hết chỗ chơi sao mà con bé lại qua bên đó? Từ
ngày rời nhà tập thể cơ quan, về sống tại quê vợ Thủ Đức, tôi mới nghe những
địa danh ớn lạnh của nơi này thuở còn mang danh thị trấn như Rừng Hố, hẻm Gò
Mả, ngõ Thắt Cổ…Tất nhiên là những sự kiện kinh hoàng nào đó ( nếu có) gắn với
địa danh ấy đã đi vào quá khứ từ lâu và giờ đây chỉ còn là những địa điểm giữ
lại được cảnh quan thiên nhiên cho trẻ em tụ họp vui chơi. Có điều giá như đừng
phải nghe những địa danh ấy vẫn hơn. Tôi gật đầu nhẹ, rảo bước qua đường số 13
nối liền Đặng Văn Bi và Võ Văn Ngân. Xưa kia, theo lời mẹ vợ tôi kể lại thì con
đường này là con đường mòn băng ngang nghĩa trang, ngăn cách nghĩa trang của
chùa Pháp Hoa và nghĩa trang tư nhân của một gia đình giàu có nguyên là chủ
bằng khoán khu đất này. Sau chiến tranh, gia đình nọ bỏ đi nơi khác, dân đi
kinh tế mới tự do lấn chiếm đất và xây nhà ở ngay trong nghĩa địa, chùa ngại
khó kiểm soát an ninh trật tự nên xây một bức tường dài chắn ngang theo suốt
con đường mòn, nối vào mấy nhà dân đầu hẻm. Sau đó, chính quyền địa phương làm
con đường xi măng thay cho con đường mòn. Thế là khu gò mả với những căn nhà
tường xen giữa từng cụm mộ, dưới những tàng cây cổ thụ vẫn còn quạ, sóc cư ngụ,
lại trở thành khu vực tập hợp vui chơi
của lũ nhóc ở tại khu vực nhà vợ tôi với đủ trò thả diều, trốn tìm và từ ngày
vào đội thiếu niên tiền phong ở trường thì bé Na còn đầu têu trò chơi mật thư ở
đây nữa chứ. Tôi bước vào khu gò mả, vừa
dõi mắt dò tìm vừa gọi vang :
- Na ơi ! Na…
- Con nè bố ơi…- tiếng bé Na vẳng ra – Bố vô đây chơi với
con cái này. Ngộ lắm…
Nghe tiếng con gái, tôi thở phào yên tâm, vòng qua căn nhà
xây chắn ngoài rìa để …bán cà phê, ngoặt vào khu kim tĩnh. Trời đất ạ. Cô con
gái rượu của tôi ngồi ngay giữa hai ngôi mộ tô đá rửa cùng với một phụ nữ và
lui cui làm gì đó…Vừa định quát con gái vì chuyện ngồi nghịch trên phần mộ
người ta thì tôi sững người…Tự dưng tôi thấy toàn thân lạnh cứng, chân như đeo
đá không bước nổi, còn mồm miệng thì như bị ai dán bằng băng keo không há ra
được nữa…
Bởi vì bé Na đang đeo hai chiếc nhẫn làm bằng xương trâu ở
ngón tay cái và ngón trỏ bàn tay phải để gõ xuống vách ngôi mộ mà nó đang ngồi
chểm chệ trên đó…Và tiếng gõ vang lên âm thanh điện báo tích ta…tích ta…
Tôi nhận ra ngay người phụ nữ đang ngồi chơi với con gái
mình.
Dù chưa một lần gặp mặt.
Nhưng tôi vẫn biết đó là khách của mình.
Người vừa nhờ vụ trưởng Tùng giới thiệu để gặp mặt tôi.
Hay nói đúng hơn, chính là hồn ma muốn gặp tôi để được giải
thoát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét